Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 11- Chap 15]


Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) 
[Chap 11- Chap 15]
Tác giả : gt40


CHAP 11:
Tiếng đàn ngân lên đầy chuyên nghiệp (chưa đ’ gì đã lỗi một nốt nhưng che được không hiểu em có biết không), 2 phút rồi 3 phút tổng cộng là gần 15 phút ngồi đàn. Theo kinh nghiệm mình đếm được tất cả có 7 lỗi trong 3 chương của bản sonata. Bỏ mie rồi….zzz
Mình vừa dừng đàn nghe thấy tiếng vỗ tay của cả quán-của cả em nữa-mình biết ngay là em ở xa không nghe rõ những nốt bị lỗi-trong lòng sung sướng vk lờ !.
-Cũng không đến nỗi nào-Bé cười và đung đưa theo nhịp mình ngồi xuống.
- Các cụ có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau” hôm nào đến lượt ấy đấy nhớ! (mình chèo kéo)
-Uhm cái đấy thì để xem thái độ của một số ng thế nào đã. Vừa nói bé vừa nhìn đi chỗ khác ra điều không quan tâm.
Được một lúc cũng muộn, mình đèo bé về kết thúc một cuộc hẹn không còn gì hoàn hảo hơn. Trừ việc phải trả xe thằng bạn rồi đạp thục mạng về nhà.

Sau đó, Mình và bé tiếp tục hẹn hò nhiều lần nữa và tình cảm có tiến triển hơn. Nhưng hồi đó nhận thức hơi kém nên không biết là bé có bật đèn xanh cho vọt không nữa, lúc nào cũng trong tình trạng bóp côn chờ còi. Mặc dù hẹn hò nhiều nhưng còn không dám thò tay vào nắm tay bé ấy. Nghĩ lại vẫn thấy mình gà. Vậy là mình suy tính làm sao để nắm được tay bé một cách tự nhiên nhất.
Một lần đi uống nước với bé, mình bảo :
-Thích xem bói không?
-Xem ở đâu? Bé hỏi
-Tớ xem.
-Bé cười, điệu cười kiểu “are you f***ing kidding me”
-Nói thật đấy. Đưa tớ xem cho trai tay trái gái tay phải.
Này! Đoạn vừa nói bé vừa chìa bàn tay xinh đẹp ra về phía mình.Lần đầu tiên mình thấy tay bé rõ đến thế. Bàn tay ngón không quá dài,đầu ngón tay bấm gọn và được giũa cẩn thận. Mình biết thế, do một phần do đặc thù cái đàn violin không cắt móng thì khỏi bấm nốt. Thứ hai nữa là do mép móng có chỗ lệch nhau do giũa không cân,mặc dù mép giũa khá đẹp, mình đoán tính bé là người cẩn thận và chu đáo. Đoạn gay cấn nhất là mình phải đỡ tay bé để “xem”. Lần đầu tiên cầm tay con gái mà run thì chỉ có vỡ mồm con chó xồm-mình nghĩ. Nên khoảng khắc ấy xảy ra như cả ngàn thế kỉ, chậm như khung hình đứng 1/5 triệu giây. Mình đỡ được tay bé, da con gái mềm kinh khủng ko biết dùng từ gì để tả cho chuẩn nữa, bàn tay ấm vừa phải và hồng hào chuẩn của anh chỉnh. Mình cầm ngửa bàn tay ra để xem cho rõ đường chỉ tay của bé,mặc dù có biết xem đ’ đâu nhưng phải cố diễn cho thật. Tay mình cũng tay đàn mà trông thô như giấy ráp đánh tường để ma tít trát vôi, nên mình cũng hơi ngại. Đoạn xem một lúc bé hỏi làm mình giật hết cả cái nảy của mình.
-Xem xong chưa? Có gì mà lâu thế.
Mình cuống quá phán lung tung. Rồi nói:
-Trời! sắp bị lừa này!
Bé cuống lên:
-Sao mà lừa? lừa thế nào để còn tránh?
-Lừa này tinh xảo lắm-sợ không tránh được ý! Mình nói.
-Thì cứ nói người ta còn đỡ cho giảm hậu quả xuống chứ.
-Có muốn nghe thật không? 
-Thật chứ!
-Thế này nhé: có một đứa rất đểu ( mặt bé theo dõi từng câu của mình như muốn nuốt từng chữ một) lừa nắm tay Linh từ nãy đến giờ nè…..
Rồi mình ngẩng lên nhìn bé-mặt bé chuyển từ bình thường sang đỏ dần. Tay mình và tay bé vẫn khư khư thế khoảng gần chục giây, rồi bất thình lình bé giật tay ra khỏi tay mình thở dài rồi kết tội :“ đồ hâm!”
Mình buồn cười lắm nhưng cố nhịn rồi nhìn vào mắt bé nói nhỏ: “hâm mà có ng chơi cùng đấy!”
-Thương hại thôi,đừng có mơ! Bé nói.

À nói thêm chứ-cái bài này thì cũ mèm rồi nhưng vào hổi đấy là hơi bị mới và sáng tạo đấy ạ! cả nhà đừng gạch em nha.
……………
………………
……………..
Sau buổi hôm đấy cùng với nền tảng vững chắc là những buổi hẹn hò trước đó,mình chủ động tiến tới gần bé hơn. Mặc dù vẫn đ’ biết là đèn xanh hay không,nhưng vê ga chờ đèn thì mình rất chi là sẵn. Ngồi học cùng mình sát lại gần chút cũng không thấy bé nói gì (mở cờ trong bụng vãi cả đờ, quả đúng nghĩa mùa đông không lạnh đây mà). Mình đánh bạo ra về cầm tay bé cho đến cổng kí túc. Lần nào bé cũng nhíu mày-lần này thôi nhé! (uh thì lần này và những lần sau nữa-mình nghĩ)

Rồi những lần đi chơi sau nữa, mình luồn tay ra sau lưng bé thăm dò….tiếp tới là những cái ôm ngang eo khá sâu. Nhưng lạ cái là ngồi sau bé không bao giờ ôm mình , tất cả mọi chuyện đều do mình chủ động và bé không phản ứng gì ……vào lúc này thì hai đứa cũng đã vào giữa kì 2 lớp 11 rồi. Mình còn gà đến nỗi là không biết bé đã đổ hay chưa nữa.

CHAP 12

Mọi chuyện cứ diễn ra đều đều như thế, vẫn xưng ấy tớ và chưa có gì thực sự đột biến. Thế rồi mùa hè cũng đến,nghỉ hè 3 tháng bé phải về quê vì đi biệt tăm cả năm rồi. Trước hôm bé về ở ẩn tại Hải Phòng, mình có hẹn bé đi chơi một buổi. Mọi chuyện cũng bình thường như bao buổi hẹn hò khác, những ánh mắt, những nụ cười blờ blờ blờ à nhầm bla bla bla …Trước lúc bé vào kí túc, nhân dịp ánh trăng hắt hiu,đèn đường chập chờn,đóm dóm lập lòe (chém tí cho văn thôi chứ làm đ’ có đom đóm ở thành phố). Bé vừa bước xuống chiếc viva 2 đĩa sành điệu mà đến bây giờ các thể loại xe số cũng phải đú 2 đĩa theo (mê xe chém tí), thì mình đi theo rồi vòng tay ra từ đằng sau kéo bé vào lòng(xác định 1 là ăn cái vả lệch mặt-2 là ăn giầy ăn tất,ăn cả đất xung quanh nên mình quyết làm liều).Bé hơi giật mình nhưng không có dấu hiệu gì là muốn đồ sát mình cả. Mình và bé đứng im khoảng 5 giây như chào quốc trưởng hít le. Đứng yên mãi thế này cũng không ổn (mỏi chân bỏ mie-mình nghĩ). Thế là mình kề sát vào tai bé (tai bên nào thì quên mie rồi, nhưng chắc là tai bé 2 bên cân bằng nghe rõ như nhau cả) thì thầm:
-Giá như cứ như thế này mãi nhỉ?
Bé không nói gì chỉ thở đều. (chắc không khí buổi tối xung quanh trong lành quá nên cố tận hưởng)
Mình tiếp:
-Đi nhanh rồi lại về với tớ nhé!
Bé “uh” rồi quay lại. Mình lấy hết mana giáng 1 đòn finish chí mạng, cuối stage-kéo sát bé lại rồi đặt một nụ hôn lên trán.
Bé không nói gì chỉ ngẩng cặp mắt long lanh lên nhìn mình. Còn mình thì đang sợ bị đồ sát ngay tại cổng trường ,thì hôm sau ắt sẽ có tin trên báo mạng.(à nhầm-hồi đấy báo mạng cũng chưa có nhiều và lá cải như bây giờ).
Trước khi vào kí túc,bé đưa cho mình số điện thoại nhà bé và hứa sẽ online đều,sau đó thì…..ai đi đường nấy….về nhanh đã,dạo này bố hay hỏi mày đi sinh nhật gì mà lắm thế? Bạn bè mày đẻ liền nhau à???
3 tháng hè trôi qua trong những trận dota đẫm máu,những trận half life thư hung đầy máu me bạo lực. Mình và bé vẫn chat qua chat lại, chat lại chat qua như chát vữa xây bức tường à nhầm ngôi nhà hạnh phúc (tường thì ngăn cản hạnh phúc cmnr chứ còn gì nữa).
Vào năm học, mình và bé gặp lại nhau nhưng tình cảm của bé mình nhận ra có gì đó khang khác, không được như 3 tháng trước. Nhưng kệ, việc ta ta cứ triển, số cả rồi cố quá thành quá cố thì bỏ mie (mình đc cái là cái gì mà khó không làm được toàn đổ cho số-tự tin vào tương lai sán lạn đến thế là cùng).

Thế rồi mình đón chào năm học mới của cả hai trường trong niềm hân hoạn tột độ của một người bị tước mất máy chơi điện tử. Mang tâm trạng vui tươi của người ngán ngẩm sách vở vào năm học mới ,và cũng là năm học cuối cùng của đời học sinh. Nhưng mình đâu biết rằng, năm nay sẽ là một năm cực kì phức tạp,và là năm mình trượt dài trên con đường học hành-cũng như để lại một cú đau finish đời học sinh khiến mình phải nhớ tới tận bây giờ……

Vào năm học,theo thường lệ là món đổi chỗ ngồi thường niên nửa kì/lần của cô chủ nhiệm. Lớp khác thì mình không biết,chứ lớp mình thành truyền thống rồi, lí do vì sao thì mình cũng quên cmnr. Chắc để hỗ trợ học tập hay tách các đôi hay nói chuyện ra khỏi nhau. Với mình thì lần chuyển chỗ này vãi cả buồn cười. Số là có 1 bé trong lớp, từ hồi lớp 10 đã ngồi cùng bàn với mình.Từ lớp 10 đến lớp 11 có tất cả 8 lần đổi chỗ thì 5 lần bé này ngồi với mình thế mới hài con nhà bà Bài. Lần đổi chỗ này thì bé lại ngồi cạnh mình tiếp đ’ hiểu sao. Thôi thì coi như random trúng. Mình cũng chỉ bình thường với bé như bao nhiêu bạn bình thường khác, cho đến một hôm……:
Hôm đó là tiết gì đó mình đêk nhớ! Chỉ biết là đang ngồi học thôi. Tự nhiên chẳng nói chẳng rằng bé ngả cmn đầu vào vai mình làm mình giật đứng cả mình (nhưng chưa dựng). Mình chỉ biết ú ớ “Ơ! Phương sao thế?”(bé này tên Phương). Mình ko dám rút vai ra ,sợ bé mất đà đập cmn đầu vào ghế sống thực vật ra đấy thì mình mang nợ cả đời. Bé lại nói tiếp: “tớ mệt,cho tớ ngả đầu tí”. Đệch,bàn thì giữa lớp thế là bao nhiêu đứa nhìn vào. Mình ngại quá: “mọi người đang nhìn kìa,đừng thế chứ!”. “Kệ!” bé nói (ôi cái đi*! Làm sao giờ?).

CHAP 13:

Bé ngả được gần 1 phút thì mình cũng rút vai ra được. Hai người nhìn nhau,rồi bé lại học bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra,mình cũng giả bộ thế nhưng trong lòng thì xoắn quẩy vô cùng….

Tối hôm đấy về đến nhà,ăn cơm tắm rửa các thứ theo đúng lịch trình của đồng hồ sinh học rồi lên phòng ngồi. Mình nghĩ đến hành động của bé Phương lúc sáng xong tự thẩm du ra rất nhiều các tình huống. Sau một hồi suy luận dựa theo nhiều chiều-dạng khách quan luận,thì mình kết luận đấy chỉ là một hành động nhất thời-không có gì liên quan tới tình cảm cả. Kết luận thế xong mình yên tâm ngồi vào máy đợi bé Linh online để còn chém ró.

Lại nói chuyện bé Phương,từ sau hôm ngả vào nhau đó thì bé có vẻ khách sáo với mình hơn so với trước . Bé thì cũng không phải là dạng cá sấu lội bờ nên mình cũng không chê ghét hay xa lánh gì,công bằng mà nói bé cũng khá xinh nhưng không dễ thương (kiểu xinh nhìn sang trọng ấy),còn bé Linh là xinh bình thường nhưng dễ thương nên mình kết(gu của mình nó cũng hơi quái gở một tí nên nghe buồn cười). Bé Phương nói chuyện với mình kiểu ý tứ như là sợ mình có ấn tượng xấu ấy (nhưng mà hồi đấy vô tư vãi cả *** nên chẳng biết gì cả). Mình đối xử với bé như là bạn bình thường của thường của bình thôi. Bé hay đi cùng mình ra ngoài căn tin mua bánh với menthos,hoặc ra sân thể dục (đi song song thôi). Mình thấy tự nhiên có bạn gái đi cùng mà nhìn cũng xinh xắn nên không phản ứng gì (kiểu như có trang sức đi cạnh ấy-đỡ sao nổi đầu óc trẩu tre của mình). Đi với nhau thì phải nói chuyện với nhau là tất nhiên chứ sao câm như hến được (vô tư bạn bè mà). Bé cũng hay chủ động tạo chủ đề trước nữa,vô số các thứ để 8 như các tình hình thời sự nóng bỏng ở trường lớp. Tám lâu với bé mình cũng thấy hay hay và hợp chuyện,rồi từ từ chuyển dần nói chuyện sang trêu ghẹo nhau từ lúc nào không biết (mình vẫn nghĩ là trong khoảng cách bạn bè thôi). Dạo này bé cũng xinh lên nhờ làm tóc rồi phụ kiện các thứ-toàn thứ xinh xinh bằng bạc thôi ,mà mình thì kết mấy đồ tinh tế vãi cả lòng! Nhất là con lắc chân của bé. Cổ chân đã trắng ngần lại còn có lắc chân thì chịu sao nổi đây. Lại một khoảng thời gian tiếp xúc nữa thế là mình vô thức chuyển từ trêu ghẹo sang đụng chạm…..thể xác. Mới ban đầu là vuốt tóc,sau là khoác tay…vv……nhưng trong đầu thì vẫn nghĩ đấy là tình bạn trong sáng mới hãm chứ.

Lại chuyển qua nói chuyện bé Linh,dạo này bé ít onl hơn trước nên chỉ lúc nào đi học hoặc đi chơi mình mới nói chuyện được. Hình như có chuyện gì với bé,nên những câu chuyện giữa mình và bé ít vui hơn trước. Mình để ý thấy bé cười rất gượng và thường hay đòi về sớm lúc đi chơi với nhau. Mình đoán có chuyện không hay,gặng hỏi nhưng bé không nói chỉ bảo là bình thường,chẳng qua dạo này hay nghĩ sâu nghĩ xa nên thế. Mình lại gặng hỏi nghĩ sâu nghĩ xa gì thì bé gắt bảo tra gì mà lắm thế, làm mình tụt hết cả vô trỏng luôn. Tất cả những gì một thằng con trai lớp 12 có thể làm là gần gũi và quan tâm nhiều hơn thì mình đều cố làm cho đc. Thậm chí xem nhiều các thể loại phim tình cảm hơn (cả JAV) để mong tìm ra hướng giải quyết vấn đề nhưng rút cục mọi chuyện vẫn cứ thế. Trong khi bé Phương thì lại càng ngày sát vào mình hơn một cách vô thức.
CHAP 14:

Thêm nữa về tình cảm giữa mình và bé Linh, mình thì thấy ở trường yêu nhau thì toàn là anh em thôi (cũng ghen tị lắm, nói thêm là hồi đấy 9X chưa lên ngôi nên ít có vk vk ck ck như bây rờ), mình nghĩ là để được như thế thì cần một bước chuyển thật vĩ đại như Edison phát minh ra bóng đèn ấy. Nghĩ mãi mình mới biết bước chuyển vĩ đại ấy tên là “tỏ tình”. Nhưng mình non quá đ’ biết phải làm cái đấy ra sao cả. Các cụ có câu “lắm thầy nhiều ma” thật đúng đ’ thể tả nổi. Đi một vòng mỗi ông chỉ 1 kiểu,mà ông nào cũng lên giọng như bố đời thiên hạ,tình ái trong tay,tình trường nằm lòng cả. Nghe thì thông chẳng thấy đâu,chỉ thấy đã tù mù còn quay như đèn cù nên quyết định tự mình tìm hiểu lấy. Bao giờ chắc chắn đúng cái đấy là “tỏ tình” thì triển (quá khổ!).

Giờ lộn lại chuyện bé Phương. Sau những gì có trên lớp và được phát triển theo hướng vô thức dần đều. Bé chủ động tiến tới gần mình hơn. Ngồi với nhau bé ngồi sát hơn một chút so với bình thường. Mình học dốt (nếu không muốn nói là dốt đặc) but bé lại học giỏi. Mỗi lần bé chỉ bài cho mình đều chỉ rất cặn kẽ mà viết lách vào vở toàn cố tình chạm vào tay mình với sát vào mình thôi. Đàn ông con trai bị thế thì ai mà chịu đc! Huống chi là cái thằng công: 0 thủ :0 như mình. Lại nói thêm về ca dao tục ngữ của các cụ. Bây giờ tới lượt câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Mà em thấy cũng chẳng cần đêk gì lửa phải gần rơm mới bén được. Ví như giả dụ nhà cửa,rồi xe máy các hãng,Lamborghini,Ferrari có cần rơm đâu, mà vẫn tự bốc cháy ngùn ngụt đấy thôi. Bé Phương thì rất là chăm chút ngầm cho mình. Mình bùng học đi đánh dota bé tự động chép bài hộ mình, rồi mình đi học quên bút quên thước ,bé lấy cho mình mượn chứ chẳng để mình quay xuống bàn dưới, dùng “món kickbox gia truyền” để trấn của thằng bạn. Rồi thì…v.v…. nhiều cái khác nữa. Trong đầu mình cũng dần dần mường tượng ra được tình cảm bé dành cho mình. But còn bé Linh? ở giữa hai tình cảm chắc chắn là điều không hay. Mình đang sợ nó sẽ giống với những gì diễn ra trên phim, mọi thứ đổ bể tất cả ở cuối bất kì một bộ phim nào có 3 người.

Với bé Linh, mọi chuyện cứ diễn ra đều đều như thế. Bản thân mình thấy cũng hơi nhàm nhàm,dậm chân mãi một chỗ chẳng tiến lên được gì cả . Giờ là giữa kì 1 lớp 12 rồi, mình cũng bận chạy sô đi học đi hành để sang năm còn thi cử nữa, nên thời gian dành cho bé cũng hạn hẹp đi nhiều. Còn khoảng gần một tháng nữa là sinh nhật bé,mình cố gắng vừa học và buôn bán để tặng bé cái gì đấy ra hồn nữa.

Còn bé Phương,các cụ có câu “nhất cự ly,nhì khoảng cách”, ngẫm lại vẫn thấy câu này đúng trong mọi trường hợp. Đi học thì 7 ngày/tuần cmnr. Chưa kể đi học thêm ở mấy “lò quay” bé cũng bảo cho bé đi học cùng nữa. Bé bảo học xa quá,cố gắng qua chở bé đi học rồi bé mời nước. MÌnh thì đếu cần mời nước cũng được,bạn bè kiểu chấp chới nửa thích nửa không (vì thấy lương tâm cắn rứt với bé Linh nữa) nên đèo đi học cũng chẳng sao. Bọn bạn hỏi mày với bé Phương có gì không mà cứ dây mơ rễ má với nhau hoài vậy. Mình cũng đ’ biết trả lời ra sao-đành ậm uh kiểu “đôi bạn cùng tiến-em nó học giỏi nên tao cần sự giúp đỡ thôi,chứ không có gì cả”. Bọn bạn cũng biết chuyện mình với bé Linh nữa, nên dứ trước: “cẩn thận không thành thằng bắt cá 2 tay thì thất đức lắm!”. Mình ậm ờ “biết rồi!”

Chap 15:

Thế rồi thời gian thấm thoát trôi đi nhanh như dog chạy ngoài đường. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới sinh nhật bé Linh. Mình cũng đã kịp mua tặng bé một đôi giầy verce đi cho điệu chứ đi giầy búp bê hoài cũng ngán,mặc dù chân bé đi giầy búp bê cực xinh. (tiền mình bán cigar nhé! Ko phải tiền các cụ-bác nào bảo mình lấy tiền nhà cho gái phồng tôm chết luôn.). Hôm sinh nhật bé mình lại diễn kịch bản cũ: đi coi phim-đi ăn-rồi dẫn bé ra hồ Đông à nhầm hồ Tây ngồi cho tình củm lãng mạn (vl thằng học sinh lớp 12). 
Ra đến hồ, bé ngả đầu vào vai mình,gió mát đưa êm dịu kèm theo mùi cá chết kinh đ’ tả đc nhưng át đi nhờ có mùi nước hoa quen thuộc của bé. Hôm đó còn có trăng nữa chứ, trăng tuy chưa đến thì-còn méo như là dream chiến ốp vỉa cảm tử nhưng xòe cắm đầu,gập khung cong vành vậy,nhìn khoái phết. Ánh trăng sáng rõ mơn man nhẹ nhàng được che khuất bởi mây đen làm mình và bé……đ’ thấy trăng đâu (mất cả lãng với mạn). Trăng gió cảnh vật lên thơ thế này,bé lại gục đầu không nói gì bên mình nữa. Tức cảnh mình nghĩ tới bài thơ trăng bất hủ (ngâm trong đầu thôi ko dám đọc ra):
Trăng hôm nay sáng quá,
Anh hôn em vào má.
Trăng hôm nay mới nhú,
Anh…………….
…………………

…………..cay cú thằng nào yêu em! @#$%^&*

Xong thủ tục ngồi lặng bên nhau là đến tiết mục tặng quà. Mình trao quà cho bé, bé hỏi câu truyền thống: “cái gì thế?”-mình cũng trả lời câu truyền thống: “cứ mở ra rồi biết” (đệch mia-traditional vkl) . Bé mở ra thấy đôi giầy liền quay qua bên mình cười rất xinh. Nhưng chưa hết, mình liền cầm lại đôi giầy từ tay bé. Trong khi bé vẫn chưa kịp hiểu mình định làm gì thì mình đã trượt ra khỏi yên đáp ngay xuống đất (xin nhắc mọi người nếu có định dùng chiêu này của mình, thì nhớ tập trước ở nhà,trượt xuống cho thật đẹp mắt và tất nhiên phải êm nữa. Không đến lúc vỡ xương chậu+trật đốt sống nối xương chậu thì mình ứ chịu trách nhiệm nhé!).
Bé hỏi: “làm gì thế?”
Ngồi yên đi rồi tớ cho biết – mình vừa nói vừa đỡ chân bé.
Bé vùng chân làm mình tuột cmn tay.
Nào! Đã bảo ngồi yên cơ mà!-mình hắng giọng. Lúc này bé mới chịu ngồi yên thật.
Mình liền nâng bàn chân bé lên lần nữa và tháo đôi giày búp bê xinh xắn của bé ra(người gì đẹp cả chân cả tay,móng chân cũng đc tỉa cẩn thận ,kĩ càng như móng tay vậy,phết sơn móng màu nâu nho kiểu mấy xe hotrod customs ấy,đẹp mê ly sờ t* con lợn). Bé vẫn ngồi yên theo dõi từng động tác của mình.
Mình đặt chân bé vào lòng rồi tháo dây đôi giầy mới. Bé hỏi:
-Không sợ bẩn à?
-Với Linh tớ có thể làm thế này cả ngày (vẫn cắm cúi gỡ dây giầy không để ý đến nét mặt bé)
Rồi mình xỏ giầy vào chân cho bé và buộc lại dây cẩn thận. Sau hàng loạt các tác vụ mình ngẩng lên nhìn bé. Bé cười với mình theo kiểu nhẹ nhàng và mãn nguyện.
-----------------------

Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)