Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm)
[Chap 6- Chap 10]
Tác giả : gt40
CHAP 6:Tối đến bé lại onl, lần này khá muộn lúc gần 11h,may mà mình chưa dập cầu giao để đi ngủ. Mình liền chủ động pm trước hỏi em sao ngủ muộn thế. Em bảo vừa đi chơi với bạn về,tranh thủ chat tí cho vui rồi đi ngủ. Mình bảo em cố đi ngủ sớm ko mệt. Em liền vặn lại là sao mình không ngủ đi mà cũng thức thế này. Mình nghĩ một lúc rồi phọt ra mấy câu:
-Tớ thức để nếu thấy ấy có onl muộn thì còn nhắc nhở đi ngủ ko mệt.
-Hứ! Quản lí ai thế? mình cũng như ng ta còn bày đặt nhắc với nhở. Em nói giọng đanh đá.
-Đấy không phải là quản lí, đấy là quan tâm. Mình chống chế.
-Quan tâm? Hem cần nhé! Ng ta tự chăm bản thân được.
-Ng ta quí ng ta mới quan tâm chứ.
-Thôi đi! Khỏi lẻo mép, tiêm vắc xin rồi nhé!
Mình định viết thêm vài câu nữa nhưng em nhanh nhảu pm lại:
Thôi ấy đi ngủ đi, tớ ngồi xem phim đã, không adua được đâu. (icon cười)
Đờ! bị chặn họng rồi , mình nghĩ….Đành type thêm mấy câu nữa rồi rút vậy. Akay quá.
-uhm! Nhớ ngủ sớm nha! Chúc ấy ngủ ngon ^^
-uh! Bb nhé!-em type lại cụt lủn (buồn cả người)
Mình giả vờ invi để ngắm nick em sáng (rất là tự kỉ). Nhưng vừa invi được khoảng 5 phút nick em cũng tắt. Thế là mình lại tắt con case Celeron thần thánh đi cho đỡ ầm nhà rồi leo vào chăn ngủ để mai còn đi học.
Những ngày hôm sau đó trước buổi học nhạc lý tiếp theo mình suy nghĩ xem lúc thích nhau người ta thường làm gì. Thế là chọn được mấy phương án: đi ăn,đi xem phim và đi uống nước. Uống nước thì chắc chỉ để nói chuyện chém gió thôi. Mà khoản này mình yếu kém vãi ra. Còn hai phương án là đi coi phim và đi ăn, thì đi coi phim là hoàn hảo nhất-vì có thể ngồi cạnh người mình thích cả một khoảng thời gian dài với tình trạng….câm như thóc (nhất là xem phim người nhện nữa ). Nhưng mình lại đi xe đạp mới nhục. Em nó thì ng đẹp thế kia thấy mình đi xe đạp chắc nghỉ mie mất. Thế là mình liền vạch ra một kế hoạch để có thể mời em nó đi coi phim một cách logic nhất. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì mình nhận ra là …….đ’ biết đi xe máy..zzz
Hôm sau đến lớp, mình lân la ra chỗ thằng bạn thỏ thẻ: “dạy tao đi xe máy ko bố cắt tờ rim!”. Nó quay lại vẻ mặt đầy ngạc nhiên:”đưa xe đây,đơn giản!”
Mình hắng giọng: “xe mày chứ xe nào!” .Kể ra giọng mình sang sảng có gang có thép nên may quá thằng bạn phải xoắn quẩy ngay: “đ’ dạy! dạy bằng xe tao để tao bốc mộ cho cả xe tao cả mày à!!!”. Đù cái thằng ki bo này =,=”. Thế là phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi hứa cho kẹo,cho….đĩa JAV (vì ngày đấy trong lớp chỉ có mình biết burn đĩa VCD thôi) nó mới chịu. Đến khổ……zz
Mấy hôm sau nó chở mình ra một chỗ vắng để tập. 1-2-3-4 tiến 4-3-2-1 lùi, cũng may thông minh nên học khá nhanh. Rồi hôm sau nữa vivu ra phố cũng không gây tai nạn nào. Thế là hoàn thành xong cơ bản khóa chạy xe cấp tốc.
-Tớ thức để nếu thấy ấy có onl muộn thì còn nhắc nhở đi ngủ ko mệt.
-Hứ! Quản lí ai thế? mình cũng như ng ta còn bày đặt nhắc với nhở. Em nói giọng đanh đá.
-Đấy không phải là quản lí, đấy là quan tâm. Mình chống chế.
-Quan tâm? Hem cần nhé! Ng ta tự chăm bản thân được.
-Ng ta quí ng ta mới quan tâm chứ.
-Thôi đi! Khỏi lẻo mép, tiêm vắc xin rồi nhé!
Mình định viết thêm vài câu nữa nhưng em nhanh nhảu pm lại:
Thôi ấy đi ngủ đi, tớ ngồi xem phim đã, không adua được đâu. (icon cười)
Đờ! bị chặn họng rồi , mình nghĩ….Đành type thêm mấy câu nữa rồi rút vậy. Akay quá.
-uhm! Nhớ ngủ sớm nha! Chúc ấy ngủ ngon ^^
-uh! Bb nhé!-em type lại cụt lủn (buồn cả người)
Mình giả vờ invi để ngắm nick em sáng (rất là tự kỉ). Nhưng vừa invi được khoảng 5 phút nick em cũng tắt. Thế là mình lại tắt con case Celeron thần thánh đi cho đỡ ầm nhà rồi leo vào chăn ngủ để mai còn đi học.
Những ngày hôm sau đó trước buổi học nhạc lý tiếp theo mình suy nghĩ xem lúc thích nhau người ta thường làm gì. Thế là chọn được mấy phương án: đi ăn,đi xem phim và đi uống nước. Uống nước thì chắc chỉ để nói chuyện chém gió thôi. Mà khoản này mình yếu kém vãi ra. Còn hai phương án là đi coi phim và đi ăn, thì đi coi phim là hoàn hảo nhất-vì có thể ngồi cạnh người mình thích cả một khoảng thời gian dài với tình trạng….câm như thóc (nhất là xem phim người nhện nữa ). Nhưng mình lại đi xe đạp mới nhục. Em nó thì ng đẹp thế kia thấy mình đi xe đạp chắc nghỉ mie mất. Thế là mình liền vạch ra một kế hoạch để có thể mời em nó đi coi phim một cách logic nhất. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì mình nhận ra là …….đ’ biết đi xe máy..zzz
Hôm sau đến lớp, mình lân la ra chỗ thằng bạn thỏ thẻ: “dạy tao đi xe máy ko bố cắt tờ rim!”. Nó quay lại vẻ mặt đầy ngạc nhiên:”đưa xe đây,đơn giản!”
Mình hắng giọng: “xe mày chứ xe nào!” .Kể ra giọng mình sang sảng có gang có thép nên may quá thằng bạn phải xoắn quẩy ngay: “đ’ dạy! dạy bằng xe tao để tao bốc mộ cho cả xe tao cả mày à!!!”. Đù cái thằng ki bo này =,=”. Thế là phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi hứa cho kẹo,cho….đĩa JAV (vì ngày đấy trong lớp chỉ có mình biết burn đĩa VCD thôi) nó mới chịu. Đến khổ……zz
Mấy hôm sau nó chở mình ra một chỗ vắng để tập. 1-2-3-4 tiến 4-3-2-1 lùi, cũng may thông minh nên học khá nhanh. Rồi hôm sau nữa vivu ra phố cũng không gây tai nạn nào. Thế là hoàn thành xong cơ bản khóa chạy xe cấp tốc.
CHAP 7
Ngay sau tối được “nhận bằng” mình liền về đợi em onl để mời mọc đưa đẩy. Đen cái tối hôm ấy chờ cả tối em lại….mất tích. Thế là đành nằm vùng chờ đến ngày mai.
Tối hôm sau thì em onl, cũng không có gì lạ. Mình nghĩ cách vào bắt chuyện mời mọc sao cho tự nhiên nhất. Nghĩ sao làm vậy, mình buzz 1 cái và đợi….
Gần 1 phút sau:
-Buzz gì tớ thế?
-À! Sorry tớ buzz thằng bạn nhưng nhanh tay quá nên buzz nhầm nick ấy mà (tựa như lời ai kia vô tình)
-Có pm nick thôi mà cũng phải vội thế. Phải nhìn kĩ vào chứ! Làm tớ tưởng có chuyện gì….
-Làm người thỉnh thoảng phải có tí nhầm cuộc đời mới đẹp chứ. Mình rep.
-Hừ! đừng có mà chống chế! Cứ nhầm linh tinh thử xem…lại giọng đanh đá ấy.
-Thôi mình bàn qua cái khác đi! Tôi đánh trống lảng…
-Cái khác là cái gì??????
-Ấy thích phim hem?
…….Rồi sau đó, là một tràng các dạng thể bàn luận tranh cãi về đủ thể loại phim tình cảm-tâm lý-hành động-hài lẫn cả hoạt hình….trừ JAV ra vì bộ môn này mình đã đạt tới cảnh giới. Nghi là trên đỉnh của bờ vực vô đối.
………
………
-Lâu lắm rồi tớ không đi xem phim ngoài rạp ấy! lâu không ngắm nhìn màn ảnh cỡ lớn âm thanh vòm cũng buồn! –mình nói tiếp.
-Thỉnh thoảng phải đi rạp cho đổi gió chứ! Cũng rẻ mà-tầm tháng tớ đi một lần gọi là xả xì trét trong tháng đấy. Bé rep.
-Lâu lắm rồi tớ không đi rạp nên chẳng biết rạp nào tốt để đi cả í! Ấy cho tớ một lời khuyên được hem?
-Thế thì đi rạp tháng 8 hoặc quốc gia ấy,cơ sở khá tốt. Ngồi xem cũng thích lắm (hồi đấy chưa có megastar nên chỉ có 2 con rạp này là bá đạo nhất thôi-mình nhớ thế)
-Làm sao giờ nhỉ-mua vé các thứ rồi vào phòng chiếu…vv….lâu rồi tớ không làm sợ quê lém
-Có gì đâu, không biết người ta hướng dẫn cho mà! Gà thế!
Già néo mãi không vào được chủ đề chính mệt quá! Mình độp luôn:
-Hay tớ mời ấy đi làm hướng dẫn viên cho tớ một buổi nhé, cho đỡ lập cập
Cửa sổ chat hiện lên dòng chữ báo em đang type-rồi lại mất-rồi lại báo. Mình biết ngay em đang định nói cái gì nhưng ngập ngừng xóa đi xóa lại.
Mình nhanh trí chèn vào trước khi em kịp viết xong:
-Hi ! tư cách bạn bè thôi-ấy không phải ngại gì đâu.
-uhm! Tớ cũng chưa chắc có đi được hay không đâu. Để tớ xem có rỗi hôm nào không đã nhé!
Đậu! cụt hứng quá đê! Mình muốn nhai luôn cái bàn phím mitshumi trắng đã ố vàng dòng thời gian của mình.
Mình bình tĩnh rep lại:
Uhm ! có gì báo sớm cho tớ nhé! Có ng đang mong đấy
Lần này khôn hơn, mình lấy lí do cáo từ trước rồi invi ở ẩn như tọa thiền lạc sư
Ngay sau tối được “nhận bằng” mình liền về đợi em onl để mời mọc đưa đẩy. Đen cái tối hôm ấy chờ cả tối em lại….mất tích. Thế là đành nằm vùng chờ đến ngày mai.
Tối hôm sau thì em onl, cũng không có gì lạ. Mình nghĩ cách vào bắt chuyện mời mọc sao cho tự nhiên nhất. Nghĩ sao làm vậy, mình buzz 1 cái và đợi….
Gần 1 phút sau:
-Buzz gì tớ thế?
-À! Sorry tớ buzz thằng bạn nhưng nhanh tay quá nên buzz nhầm nick ấy mà (tựa như lời ai kia vô tình)
-Có pm nick thôi mà cũng phải vội thế. Phải nhìn kĩ vào chứ! Làm tớ tưởng có chuyện gì….
-Làm người thỉnh thoảng phải có tí nhầm cuộc đời mới đẹp chứ. Mình rep.
-Hừ! đừng có mà chống chế! Cứ nhầm linh tinh thử xem…lại giọng đanh đá ấy.
-Thôi mình bàn qua cái khác đi! Tôi đánh trống lảng…
-Cái khác là cái gì??????
-Ấy thích phim hem?
…….Rồi sau đó, là một tràng các dạng thể bàn luận tranh cãi về đủ thể loại phim tình cảm-tâm lý-hành động-hài lẫn cả hoạt hình….trừ JAV ra vì bộ môn này mình đã đạt tới cảnh giới. Nghi là trên đỉnh của bờ vực vô đối.
………
………
-Lâu lắm rồi tớ không đi xem phim ngoài rạp ấy! lâu không ngắm nhìn màn ảnh cỡ lớn âm thanh vòm cũng buồn! –mình nói tiếp.
-Thỉnh thoảng phải đi rạp cho đổi gió chứ! Cũng rẻ mà-tầm tháng tớ đi một lần gọi là xả xì trét trong tháng đấy. Bé rep.
-Lâu lắm rồi tớ không đi rạp nên chẳng biết rạp nào tốt để đi cả í! Ấy cho tớ một lời khuyên được hem?
-Thế thì đi rạp tháng 8 hoặc quốc gia ấy,cơ sở khá tốt. Ngồi xem cũng thích lắm (hồi đấy chưa có megastar nên chỉ có 2 con rạp này là bá đạo nhất thôi-mình nhớ thế)
-Làm sao giờ nhỉ-mua vé các thứ rồi vào phòng chiếu…vv….lâu rồi tớ không làm sợ quê lém
-Có gì đâu, không biết người ta hướng dẫn cho mà! Gà thế!
Già néo mãi không vào được chủ đề chính mệt quá! Mình độp luôn:
-Hay tớ mời ấy đi làm hướng dẫn viên cho tớ một buổi nhé, cho đỡ lập cập
Cửa sổ chat hiện lên dòng chữ báo em đang type-rồi lại mất-rồi lại báo. Mình biết ngay em đang định nói cái gì nhưng ngập ngừng xóa đi xóa lại.
Mình nhanh trí chèn vào trước khi em kịp viết xong:
-Hi ! tư cách bạn bè thôi-ấy không phải ngại gì đâu.
-uhm! Tớ cũng chưa chắc có đi được hay không đâu. Để tớ xem có rỗi hôm nào không đã nhé!
Đậu! cụt hứng quá đê! Mình muốn nhai luôn cái bàn phím mitshumi trắng đã ố vàng dòng thời gian của mình.
Mình bình tĩnh rep lại:
Uhm ! có gì báo sớm cho tớ nhé! Có ng đang mong đấy
Lần này khôn hơn, mình lấy lí do cáo từ trước rồi invi ở ẩn như tọa thiền lạc sư
CHAP 8:Còn hai ngày nữa là lại đi học lý thuyết âm nhạc ,mình đang hồi hộp xem bé định “làm gì” với lời mời của mình. Mình lại chờ bé ở cửa lớp, but hôm nay bé lại đi với đứa bạn hôm trước. Thấy mình bé cho 1 shot điếng người bằng cách nháy mắt đã. Rồi bình thản ngồi vào chỗ với đứa bạn mặc kệ mình. Do bàn sau có người ngồi rồi nên mình đành ngồi sang dãy kế bên. Mình lẩm bẩm “đ’ hay rồi”…rồi thỉnh thoảng liếc sang bàn ấy,thấy bé vẫn vô tư nói chuyện cùng đứa bạn mà chẳng thấy động tĩnh gì tới mình cả. Đành vậy, mình giở vở ra hí hoáy vẽ bậy,phải nói thêm mình vẽ tribal cũng thuộc loại kha khá. Mình liền ngồi vẽ một con bướm liếm 3/4 tờ giấy cực kì tinh xảo mất gần hết giờ . 10 phút ra chơi đầu tiên đến, bé đứng dậy đi ra ngoài với đứa bạn ko quên cười với mình một cái bù cho cả tiết ngồi không, yêu thế chứ lị (thẩm du thân tình). Lần này mình không ra ngoài mà đợi cho đến lúc vào tiết sau,đồng thời ngồi hoàn thiện nốt bức vẽ. Giờ ra chơi hết một cái thì mình cũng tươm tươm xong. Mình hoàn thiện mất thêm một ít thời gian nữa rồi viết theo chiều ngang con bướm dòng chữ: “Linh làm hướng dẫn viên xem phim cho tớ nhé? Lâu lắm lâu từ rất lâu ròi tớ chẳng đi coi phim ấy ”, rồi gập lại làm tư lộn hình con bướm vào trong- đúng cách thằng bạn dạy gấp thư cho gái mà mình học lỏm được. Gấp xong mình viết vào mặt ngoài là “về nhà mới được mở ra xem” rồi nhờ mấy đứa bàn trên tuồn lên cho bé xong…..cắn móng tay đợi kết quả.
Mình nhìn về hướng bàn ấy, bức vẽ cũng vừa kịp lên tới nơi. Bé nhận bức vẽ rồi nhìn vào đó, con bạn bé cũng nhao lên ngó vô (ghét thế chứ lị). Bé quay xuống lườm mình 1 cái ra điều quấy rối ng đang học hành cẩn thận (chắc thế). Mình giả vờ như không biết cười nhăn nhở như thèng điên. Bé thấy thế chắc chán quá quay lên luôn.
But ơ kìa! Bé bỏ qua những gì mình viết bên ngoài và mở nó ra xem luôn! Mình thấy bé hơi nảy người một cái rồi nhanh tay gấp lại thư theo nếp cũ kẹp vào vở. Làm mình cũng hơi xoắn quẩy tí….Mình tiếp tục học nhưng trong đầu thì hiện ra bao nhiêu là lý do để lý giải cái nảy mình của bé.
Hết giờ học,mình luồn ra cửa sau phi xuống nhà xe trước rồi về nhà. Vẫn các công đoạn ăn uống tắm rửa diễn ra rồi lại ngồi cắm máy chờ nick sáng (tự kỉ level bá đạo). Tầm 10h nick bé sáng, mình lại ngồi nghĩ văn để nhảy vào pm cho hợp lý hợp tình. Hôm nay đầu óc mơ màng nghĩ mãi đêk ra được chữ nào, ngồi nặn chữ được gần 5 phút thì bé nhảy vào pm trước:
-Này!
-Ơi. Mình rep.
-Hôm nay làm cái gì trong lớp đấy hả?
-À uh thì, tớ vẽ có đẹp không? mình đánh liều type.
-Cũng không đến lỗi,trừ cái dòng chữ viết lung tung xấu cả tranh! Bé lại giọng đanh đá.
-Thế thì giúp tớ làm hướng dẫn viên một buổi nhé (biết rồi thì vào chủ đề luôn thôi)
-Phải có lịch cụ thể người ta mới biết để làm chứ! Bé rep
Ôi đồng ý rồi! triển thôi –mình nghĩ .
Uhm thế thì cuối tuần đi cho đẹp, tối thứ 6 nhé. (trong lòng đang rất phởn)
-Uhm thôi được rồi! giờ giấc thế nào nhớ báo tớ trước đấy nhé!
-Uh yên tâm,tớ là người cẩn thận mà.
-Đừng có mà múa văn. Bé rep.
Mình đang nghĩ câu tiếp theo thì bé rep:
-Thôi tớ đi xem phim đã. Làm gì thì làm đi. Thế nhé!
-Uh, xem đi nhé! Mình kết thúc log chat.
Hôm sau,mình liền tức tốc đi mua vé coi phim.Ngoài lề một tí: hồi đấy mình buôn cigar dạng nhỏ lẻ nên cũng có kha khá tiền. Mỗi điếu mình biết chỗ mua nên có thể lãi 50-100k (là max) nên gia cảnh cũng không đến nỗi nào,tự hào là đi bao gái ko phải xin tiền các cụ. Chỉ cần 1 tuần bán được 3 điếu cũng đủ ăn phở cả tuần, vì hồi đấy phở có 5k/bát thôi. Mình mua 2 vé vào lúc 7h tối-thế là xong khoản thứ nhất. Khoản thứ 2 cần lo là xe cộ và điện thoại. Năn nỉ mãi thằng bạn thân mới được nó cho mượn con Viva 2 phanh đĩa thần thánh, phanh cực ăn, yên cực dốc để lâm trận. Mượn được của thằng khác hẳn 1 cái nokia trong bộ l'amour cực kì đẹp. Mọi thứ đã xong, chuẩn bị đợi tới giờ G thôi.
Mình nhìn về hướng bàn ấy, bức vẽ cũng vừa kịp lên tới nơi. Bé nhận bức vẽ rồi nhìn vào đó, con bạn bé cũng nhao lên ngó vô (ghét thế chứ lị). Bé quay xuống lườm mình 1 cái ra điều quấy rối ng đang học hành cẩn thận (chắc thế). Mình giả vờ như không biết cười nhăn nhở như thèng điên. Bé thấy thế chắc chán quá quay lên luôn.
But ơ kìa! Bé bỏ qua những gì mình viết bên ngoài và mở nó ra xem luôn! Mình thấy bé hơi nảy người một cái rồi nhanh tay gấp lại thư theo nếp cũ kẹp vào vở. Làm mình cũng hơi xoắn quẩy tí….Mình tiếp tục học nhưng trong đầu thì hiện ra bao nhiêu là lý do để lý giải cái nảy mình của bé.
Hết giờ học,mình luồn ra cửa sau phi xuống nhà xe trước rồi về nhà. Vẫn các công đoạn ăn uống tắm rửa diễn ra rồi lại ngồi cắm máy chờ nick sáng (tự kỉ level bá đạo). Tầm 10h nick bé sáng, mình lại ngồi nghĩ văn để nhảy vào pm cho hợp lý hợp tình. Hôm nay đầu óc mơ màng nghĩ mãi đêk ra được chữ nào, ngồi nặn chữ được gần 5 phút thì bé nhảy vào pm trước:
-Này!
-Ơi. Mình rep.
-Hôm nay làm cái gì trong lớp đấy hả?
-À uh thì, tớ vẽ có đẹp không? mình đánh liều type.
-Cũng không đến lỗi,trừ cái dòng chữ viết lung tung xấu cả tranh! Bé lại giọng đanh đá.
-Thế thì giúp tớ làm hướng dẫn viên một buổi nhé (biết rồi thì vào chủ đề luôn thôi)
-Phải có lịch cụ thể người ta mới biết để làm chứ! Bé rep
Ôi đồng ý rồi! triển thôi –mình nghĩ .
Uhm thế thì cuối tuần đi cho đẹp, tối thứ 6 nhé. (trong lòng đang rất phởn)
-Uhm thôi được rồi! giờ giấc thế nào nhớ báo tớ trước đấy nhé!
-Uh yên tâm,tớ là người cẩn thận mà.
-Đừng có mà múa văn. Bé rep.
Mình đang nghĩ câu tiếp theo thì bé rep:
-Thôi tớ đi xem phim đã. Làm gì thì làm đi. Thế nhé!
-Uh, xem đi nhé! Mình kết thúc log chat.
Hôm sau,mình liền tức tốc đi mua vé coi phim.Ngoài lề một tí: hồi đấy mình buôn cigar dạng nhỏ lẻ nên cũng có kha khá tiền. Mỗi điếu mình biết chỗ mua nên có thể lãi 50-100k (là max) nên gia cảnh cũng không đến nỗi nào,tự hào là đi bao gái ko phải xin tiền các cụ. Chỉ cần 1 tuần bán được 3 điếu cũng đủ ăn phở cả tuần, vì hồi đấy phở có 5k/bát thôi. Mình mua 2 vé vào lúc 7h tối-thế là xong khoản thứ nhất. Khoản thứ 2 cần lo là xe cộ và điện thoại. Năn nỉ mãi thằng bạn thân mới được nó cho mượn con Viva 2 phanh đĩa thần thánh, phanh cực ăn, yên cực dốc để lâm trận. Mượn được của thằng khác hẳn 1 cái nokia trong bộ l'amour cực kì đẹp. Mọi thứ đã xong, chuẩn bị đợi tới giờ G thôi.
CHAP 9 luôn nè:
Ngày hôm sau như thường lệ mình lại onl. Qua hôm nay là mai đi coi phêm rồi,giờ giấc địa điểm thì mình pm offline cho bé. Hôm nay không thấy bé onl mình sốt ruột check invisible của bé thì thấy bé đang invi (chắc là cũng hồi hộp trước giờ G cmnr-mình đoán thế), thây kệ mình không pm không lại , không bé biết check ẩn thì hỏng cmn việc. Từ lúc đó tới lúc tắt máy bé vẫn ở ẩn. Mình không chờ được nên tắt máy đi ngủ trước mai còn đi học.
Sáng hôm sau đi học chính,chiều đi học thêm,tổng quãng thời gian chạy đi học cả ngày cũng kha khá. Nhìn lên đồng hồ thì thấy 4 cmn giờ chiều rồi,cũng hơi có tí xoắn quẩy vì đây là lần đầu đi coi phim với gái nên đ’ biết phải chuẩn bị những gì. Mình đi về tắm giặt-quần áo cho tươm tất rồi phi xe ra chỗ thằng bạn để lấy xe. Khổ thân thằng bé, đi học xa mà phải chạy xe đạp của mình để mình chạy xe máy (ai bảo làm bạn thân làm gì). Rồi phi một mạch tới chỗ hẹn, ngó vô đồng hồ cũng gần 6h30 cmnr, trên đường đi cũng hồi hộp và run nữa,làm cùm ga lúc nào cũng căng 3/4 ,đồng hồ thì tòan gần 50 cây/h ….. zzzz
Bé đợi mình ở cổng trường,ăn mặc khá chi là bình thường nhưng khá xinh. Có thể là em nó cũng bình thường như bao người bình thường khác thôi,nhưng trong mắt mình mới thành ra long lanh châu báu đến thế. Nhưng thây kệ bố con thằng nào! Với ta thì em cứ là nhất đã!-ai ý kiến gì phồng tôm chết luôn.
Mình đỗ xịch xe trước mặt em (dkm 2 đĩa ăn đ’ thể tả đc luôn =)) ), em hơi giật mình tí rồi lấy lại thần sắc ngay, đoạn nhìn mình 1 lượt từ đầu tới chân- “đúng giờ quá ha!” Bé nói kèm một nụ cười chết người.
-Chuyện! điểm mạnh của tớ đấy! mình chém (trông thế thôi chứ tim sắp rơi ra khỏi lồng ngực cmnr-huyết áp tăng-nhịp đập vọt lên trên mức 80)-thôi mình đi đi-kèm một điệu cười nhăn nhở.
Mình cúi ra sau gẩy 2 cái để chân ra cho bé. Bé nguýt mình một cái “ga lăng ghê ha!” Mình cười đáp lại,nhưng trong lòng đang bị mấy cái chữ “ghê ha” “quá ha” dễ thương của bé làm cho đầu óc mụ mị đảo lộn cả,hơn nữa người cứ lâng lâng vì có bé ngồi sau quên mie nó cả đề xe(rõ là mới hẹn hò lần đầu có mùi gái có khác),bé thúc “thế không đi à?” lúc này mình mới tỉnh, cười trừ rồi cả hai vọt thẳng tới rạp. Trên đường đi thì yên dốc với 2 đĩa lợi vcđ-mặc dù mình đã cố gắng chạy êm nhất có thể,nhưng bé cứ bị rơi vào lòng mình ấy-kích thích đêk thể chịu được. Đành ngậm ngùi nghe bé mắng “chạy gì ẩu thế” hihi.
Tới rạp mình xông xáo vào mua bỏng với nước uống. Quay lại chỗ bé thì bé bảo: “ơ! Thế tưởng cần hướng dẫn viên cơ mà? Sao lại rành thế?”. Mình giật nảy cả người vì biết bị hớ “à thì cái này là mắt thấy nè-đâu cần hướng dẫn đâu,chỉ có không biết phòng chiếu thôi! Vé đây, dẫn tớ vào phòng nhé”(mồm cười nhưng lưng đổ mồ hôi cmnr).
Bé nhíu mày nhận 2 cái vé từ tay mình rồi quay lưng đọc “phòng số 2-đây đi lối này”. Mình lẽo đẽo theo bé cố gắng làm mọi thứ thật không chuyên nghiệp để đỡ bị hớ. Ngồi được vào ghế bên cạnh bé mới thở phào 1 cái. Rồi để ý thấy giữa 2 cái ghế có 1 cái tay vịn gấp được “rất chi là nguy hiểm”. Mình nhanh tay đặt đồ xuống rồi vo một mảnh giấy đút vào cái khe gập của nó thật nhanh gọn. Bé ngồi xuống sau y như dự đoán, là lấy tay đẩy cái vịn đấy ra tạo thành “khoảng cách không đội trời chung giữa hai người”. Nhưng ngờ đâu mình đã quá cao tay,cái vịn y rằng bị kẹt làm bé không gập xuống được. Mình a lô sô xông vào miệng xuýt xoa “để tớ gập hộ cho”-thực chất là diễn một màn kịch câm với lực tác động vào tay vịn bằng 0 N/m. “Rút cục cái tay cũng không chịu ngả xuống,bé bảo “thôi kệ nó đi”. Mình bảo “uh thôi vậy” thực chất trong đầu mở cờ vì trúng bài cmnr,hê hê.
Ngày hôm sau như thường lệ mình lại onl. Qua hôm nay là mai đi coi phêm rồi,giờ giấc địa điểm thì mình pm offline cho bé. Hôm nay không thấy bé onl mình sốt ruột check invisible của bé thì thấy bé đang invi (chắc là cũng hồi hộp trước giờ G cmnr-mình đoán thế), thây kệ mình không pm không lại , không bé biết check ẩn thì hỏng cmn việc. Từ lúc đó tới lúc tắt máy bé vẫn ở ẩn. Mình không chờ được nên tắt máy đi ngủ trước mai còn đi học.
Sáng hôm sau đi học chính,chiều đi học thêm,tổng quãng thời gian chạy đi học cả ngày cũng kha khá. Nhìn lên đồng hồ thì thấy 4 cmn giờ chiều rồi,cũng hơi có tí xoắn quẩy vì đây là lần đầu đi coi phim với gái nên đ’ biết phải chuẩn bị những gì. Mình đi về tắm giặt-quần áo cho tươm tất rồi phi xe ra chỗ thằng bạn để lấy xe. Khổ thân thằng bé, đi học xa mà phải chạy xe đạp của mình để mình chạy xe máy (ai bảo làm bạn thân làm gì). Rồi phi một mạch tới chỗ hẹn, ngó vô đồng hồ cũng gần 6h30 cmnr, trên đường đi cũng hồi hộp và run nữa,làm cùm ga lúc nào cũng căng 3/4 ,đồng hồ thì tòan gần 50 cây/h ….. zzzz
Bé đợi mình ở cổng trường,ăn mặc khá chi là bình thường nhưng khá xinh. Có thể là em nó cũng bình thường như bao người bình thường khác thôi,nhưng trong mắt mình mới thành ra long lanh châu báu đến thế. Nhưng thây kệ bố con thằng nào! Với ta thì em cứ là nhất đã!-ai ý kiến gì phồng tôm chết luôn.
Mình đỗ xịch xe trước mặt em (dkm 2 đĩa ăn đ’ thể tả đc luôn =)) ), em hơi giật mình tí rồi lấy lại thần sắc ngay, đoạn nhìn mình 1 lượt từ đầu tới chân- “đúng giờ quá ha!” Bé nói kèm một nụ cười chết người.
-Chuyện! điểm mạnh của tớ đấy! mình chém (trông thế thôi chứ tim sắp rơi ra khỏi lồng ngực cmnr-huyết áp tăng-nhịp đập vọt lên trên mức 80)-thôi mình đi đi-kèm một điệu cười nhăn nhở.
Mình cúi ra sau gẩy 2 cái để chân ra cho bé. Bé nguýt mình một cái “ga lăng ghê ha!” Mình cười đáp lại,nhưng trong lòng đang bị mấy cái chữ “ghê ha” “quá ha” dễ thương của bé làm cho đầu óc mụ mị đảo lộn cả,hơn nữa người cứ lâng lâng vì có bé ngồi sau quên mie nó cả đề xe(rõ là mới hẹn hò lần đầu có mùi gái có khác),bé thúc “thế không đi à?” lúc này mình mới tỉnh, cười trừ rồi cả hai vọt thẳng tới rạp. Trên đường đi thì yên dốc với 2 đĩa lợi vcđ-mặc dù mình đã cố gắng chạy êm nhất có thể,nhưng bé cứ bị rơi vào lòng mình ấy-kích thích đêk thể chịu được. Đành ngậm ngùi nghe bé mắng “chạy gì ẩu thế” hihi.
Tới rạp mình xông xáo vào mua bỏng với nước uống. Quay lại chỗ bé thì bé bảo: “ơ! Thế tưởng cần hướng dẫn viên cơ mà? Sao lại rành thế?”. Mình giật nảy cả người vì biết bị hớ “à thì cái này là mắt thấy nè-đâu cần hướng dẫn đâu,chỉ có không biết phòng chiếu thôi! Vé đây, dẫn tớ vào phòng nhé”(mồm cười nhưng lưng đổ mồ hôi cmnr).
Bé nhíu mày nhận 2 cái vé từ tay mình rồi quay lưng đọc “phòng số 2-đây đi lối này”. Mình lẽo đẽo theo bé cố gắng làm mọi thứ thật không chuyên nghiệp để đỡ bị hớ. Ngồi được vào ghế bên cạnh bé mới thở phào 1 cái. Rồi để ý thấy giữa 2 cái ghế có 1 cái tay vịn gấp được “rất chi là nguy hiểm”. Mình nhanh tay đặt đồ xuống rồi vo một mảnh giấy đút vào cái khe gập của nó thật nhanh gọn. Bé ngồi xuống sau y như dự đoán, là lấy tay đẩy cái vịn đấy ra tạo thành “khoảng cách không đội trời chung giữa hai người”. Nhưng ngờ đâu mình đã quá cao tay,cái vịn y rằng bị kẹt làm bé không gập xuống được. Mình a lô sô xông vào miệng xuýt xoa “để tớ gập hộ cho”-thực chất là diễn một màn kịch câm với lực tác động vào tay vịn bằng 0 N/m. “Rút cục cái tay cũng không chịu ngả xuống,bé bảo “thôi kệ nó đi”. Mình bảo “uh thôi vậy” thực chất trong đầu mở cờ vì trúng bài cmnr,hê hê.
CHAP 10:
Nhờ vào mánh khóe đểu giả đầy “ta dầm” của mình, mình có cơ hội ngồi gần vào bé hơn. Đúng kiểu rất chi thì là mà “mất dạy”. Cơ mà ứ biết! đạt được mục đích đã! Trời biết-đất biết-mình ta biết không phải xoắn. Bé cũng biết hay sao ấy-thỉnh thoảng nhìn sang mình cười nguýt một cái. Thỉnh thoảng bé hỏi vì sao phim thế này,vì sao phim thế kia,xe gì kia sao đẹp thế bla bla bla….
Trong rạp phim thì không được nói to-nên mình có cơ hội ghé vào tai bé để nói thầm. Mie! Công nhận là da con gái nhìn thích thật! vành tai bé xinh lắm nhé, mình ngó thấy bông tai màu ngọc bích xanh lục sâu,bạc đắp ngoài là bạc Ý do khóe bạc không bị xỉn màu và có ánh chrome. Bọc ngoài viên đá là hoa dây đi kiểu rất nhẹ nhàng và tinh tế-nhỏ nhưng có võ ấy ạ. Tóc bé nhuộm ánh line đỏ+nâu đậm phản chiếu ánh sáng hắt ra từ màn chiếu khổng lồ và có chân đen (chắc lâu không nhuộm lại). Mỗi lần bé nghiêng đầu qua nghe mình nói gió từ tóc đưa mùi hoa oải hương dại và cam thảo mộc khá ngọt. Mình đoán bé dùng nước hoa nhưng loại gì thì đ’ biết chỉ ngửi thấy quen quen thôi. Cơ bản mà tựu chung lại là phê toàn tập. Mọi người bảo mình phải đỡ sao đây?
Sau khi màn hình đen kịt-hiện lên vỏn vẹn hai chữ “THE END”,mình liền kéo bé ra ngoài. Trong lúc xem phim thì kế hoạch lên trong đầu là đi ăn đã, vì lúc đi là 6h thì đêk ai nấu cơm kịp. Mình hỏi bé trước là bé đã ăn chưa? (cái này xem nhiều phim thấy chúng nó hay làm thế). Bé bảo là chưa ăn nên mình hỏi bé muốn ăn gì để mình ăn ké với. Bé cười bảo là tớ “tốt bụng” lắm ăn gì cũng đc. Trong đầu óc đen tối của mình nghĩ “thế ăn luôn tớ đi”. Nhưng may quá mình gạt qua được. Mình bảo đi ăn mì vằn thắn mình biết chỗ ngon lém (thực ra không ngon lắm chỉ rẻ vế lù thôi).
Thế là hai người đến quán gọi hai tô đặc biệt đúng kiểu Việt ăn vào là liệt. Hai người cùng ăn nhưng mình để ý bé ăn thế nào. Rất từ tốn và đúng kiểu, mình biết ngay bé là con nhà ra giáo cmnr! kết quá đi!. Hai người vừa ăn vừa bàn về nguồn gốc của mì vằn thắn. Được cái mình tâm hồn ăn uống nên chém cũng không tệ,khiến bé hết ô-a-rồi lại thế à-hay nhỉ. Xong công đoạn ăn uống chè chén là café (hoàn hảo đúng kiểu mấy bộ phêm mềnh hay coi). Mình dắt bé vô một quán có pí à nồ trên phố Giảng Võ. Hai người nói chuyện chém ró tung tóe về gia đình và sự nghiệp (không hiểu uống nhầm phila tốp loại hảo hạng hay sao mà hôm đó mình chém ngọt thế). Nói chuyện chán rồi ngồi nhìn nhau, mình bí chuyện quá bèn bảo:
-Thích nghe tớ đàn không? (Thường mình chỉ dùng đàn cưa gái với những ng mình cho là đủ để hiểu giá trị thực sự của âm nhạc-chứ không thì không bao giờ)
-Có biết đánh không mà đòi? Bé đáp.
-À cũng tạm-chỉ bị học lại lớp trung cấp 1 năm thôi
-Có chơi giống kiểu chơi cho Tùng nghe không thế? (nhớ dai vãi hà!)
-À không biết! nghe thử biết, chứ giờ nói không vô hiệu lực lém!
-Định chơi bài gì?
-Sonata số 15 của Mozart nhé!
-Sai nhịp sai phách thì đừng có quay lại bàn này nhé! (vãi)
-Tớ mà sai à! (nói xong phi lên đàn)
Mình thử đàn-đệch mợ đàn ở đây liệt bố nó pedal nhỏ tiếng rồi (đàn piano thường có 2 cái pedal chính-cái bên phải tạo tiếng vang và cái bên trái làm nhỏ tiếng)
Mình bắt đầu thấy xoắn…….
Nhờ vào mánh khóe đểu giả đầy “ta dầm” của mình, mình có cơ hội ngồi gần vào bé hơn. Đúng kiểu rất chi thì là mà “mất dạy”. Cơ mà ứ biết! đạt được mục đích đã! Trời biết-đất biết-mình ta biết không phải xoắn. Bé cũng biết hay sao ấy-thỉnh thoảng nhìn sang mình cười nguýt một cái. Thỉnh thoảng bé hỏi vì sao phim thế này,vì sao phim thế kia,xe gì kia sao đẹp thế bla bla bla….
Trong rạp phim thì không được nói to-nên mình có cơ hội ghé vào tai bé để nói thầm. Mie! Công nhận là da con gái nhìn thích thật! vành tai bé xinh lắm nhé, mình ngó thấy bông tai màu ngọc bích xanh lục sâu,bạc đắp ngoài là bạc Ý do khóe bạc không bị xỉn màu và có ánh chrome. Bọc ngoài viên đá là hoa dây đi kiểu rất nhẹ nhàng và tinh tế-nhỏ nhưng có võ ấy ạ. Tóc bé nhuộm ánh line đỏ+nâu đậm phản chiếu ánh sáng hắt ra từ màn chiếu khổng lồ và có chân đen (chắc lâu không nhuộm lại). Mỗi lần bé nghiêng đầu qua nghe mình nói gió từ tóc đưa mùi hoa oải hương dại và cam thảo mộc khá ngọt. Mình đoán bé dùng nước hoa nhưng loại gì thì đ’ biết chỉ ngửi thấy quen quen thôi. Cơ bản mà tựu chung lại là phê toàn tập. Mọi người bảo mình phải đỡ sao đây?
Sau khi màn hình đen kịt-hiện lên vỏn vẹn hai chữ “THE END”,mình liền kéo bé ra ngoài. Trong lúc xem phim thì kế hoạch lên trong đầu là đi ăn đã, vì lúc đi là 6h thì đêk ai nấu cơm kịp. Mình hỏi bé trước là bé đã ăn chưa? (cái này xem nhiều phim thấy chúng nó hay làm thế). Bé bảo là chưa ăn nên mình hỏi bé muốn ăn gì để mình ăn ké với. Bé cười bảo là tớ “tốt bụng” lắm ăn gì cũng đc. Trong đầu óc đen tối của mình nghĩ “thế ăn luôn tớ đi”. Nhưng may quá mình gạt qua được. Mình bảo đi ăn mì vằn thắn mình biết chỗ ngon lém (thực ra không ngon lắm chỉ rẻ vế lù thôi).
Thế là hai người đến quán gọi hai tô đặc biệt đúng kiểu Việt ăn vào là liệt. Hai người cùng ăn nhưng mình để ý bé ăn thế nào. Rất từ tốn và đúng kiểu, mình biết ngay bé là con nhà ra giáo cmnr! kết quá đi!. Hai người vừa ăn vừa bàn về nguồn gốc của mì vằn thắn. Được cái mình tâm hồn ăn uống nên chém cũng không tệ,khiến bé hết ô-a-rồi lại thế à-hay nhỉ. Xong công đoạn ăn uống chè chén là café (hoàn hảo đúng kiểu mấy bộ phêm mềnh hay coi). Mình dắt bé vô một quán có pí à nồ trên phố Giảng Võ. Hai người nói chuyện chém ró tung tóe về gia đình và sự nghiệp (không hiểu uống nhầm phila tốp loại hảo hạng hay sao mà hôm đó mình chém ngọt thế). Nói chuyện chán rồi ngồi nhìn nhau, mình bí chuyện quá bèn bảo:
-Thích nghe tớ đàn không? (Thường mình chỉ dùng đàn cưa gái với những ng mình cho là đủ để hiểu giá trị thực sự của âm nhạc-chứ không thì không bao giờ)
-Có biết đánh không mà đòi? Bé đáp.
-À cũng tạm-chỉ bị học lại lớp trung cấp 1 năm thôi
-Có chơi giống kiểu chơi cho Tùng nghe không thế? (nhớ dai vãi hà!)
-À không biết! nghe thử biết, chứ giờ nói không vô hiệu lực lém!
-Định chơi bài gì?
-Sonata số 15 của Mozart nhé!
-Sai nhịp sai phách thì đừng có quay lại bàn này nhé! (vãi)
-Tớ mà sai à! (nói xong phi lên đàn)
Mình thử đàn-đệch mợ đàn ở đây liệt bố nó pedal nhỏ tiếng rồi (đàn piano thường có 2 cái pedal chính-cái bên phải tạo tiếng vang và cái bên trái làm nhỏ tiếng)
Mình bắt đầu thấy xoắn…….
Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)