Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 1- Chap 5]


Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm)
[Chap 1-Chap5]
Tác giả : gt40

Mở đầu 

Đầu tiên mình xin được cám ơn mọi người đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ tiểu thuyết tình yêu-dựa trên cuộc sống thật của mình. Tình cảm con người là do tạo hóa ban phát và suy chuyển biến tấu dựa trên mỗi hành vi của con người ấy, nên mỗi người mỗi vẻ, mỗi nhà mỗi cảnh. Mình cũng rất vui khi truyện vừa mới post được chưa đến 3 ngày đã có hơn 60k lượt xem và nhiều bạn comment chia sẻ. mình viết văn không được giỏi như mọi người, nên văn hoa không được nịnh tai,chỉ biết viết theo kiểu hài hước để giảm sự nặng nề ,triết lý trong từng khung truyện. Mong cả nhà tiếp tục ủng hộ và đi theo từng chap của câu chuyện. Sẽ là một truyện dài hơi ,với 7 mối tình xuất phát từ lớp 11 cho tới tận năm thứ 4 đại học trải qua nhiều kiểu yêu thương.

Quote:
truyện của mình đã được phát hành trên hệ thống anybook của viettel dưới dạng Ebook rồi cả nhà nhé . ai lười lật chap có thể tải Ebook đã được chỉnh sửa hoàn thiện theo địa chỉhttp://anybook.vn/product/detail?id=10689 để đọc ,và giá là 15k.. sách giấy sẽ ra trong vòng hơn một tháng nữa, mọi người ai thích có thể ủng hộ mình nhé 
CHUYỆN TÔI NHƯ THẾ ĐẤY (7 người 6 năm yêu thương)
Lời tựa: Dù sao đi nữa,xin được cảm ơn em đã bước qua cuộc đời. Để trong trái tim này biết có em quan trọng đến thế nào.

CHAP 1
Sơ lược qua thế này: mình là trai Hà Nội, người ngợm bình thường như bao người ngợm khác. Mặt mũi lành lặn cũng không phải đến nỗi khó ưa như bao người khó ưa khác. Từ bé được bố mẹ khá chăm sóc chuyện học hành nên cũng được ăn học bằng người bằng ta,tuy rằng học cũng chỉ mức lẹt đẹt thôi nhưng lại có chút năng khiếu nghệ thuật. Mình biết vẽ và được học piano trong một trường nghệ thuật danh tiếng của Hà Nội. Tựu chung lại về bô đỳ và ce ri ờ thì rất chi thì là mà bla bla bla,...... nên mình sẽ vào thẳng vấn đề luôn cho mọi người khỏi suốt ruột.

Mối tình đầu tiên:

Như đã nói ở trên, mình học piano trong trường nghệ thuật. Trường nghệ thuật thì các bạn biết cả rồi,gái xinh đầy rẫy,gái sexy vô kể,gái đẹp vì thế cũng theo cấp số nhân (múa văn tí chứ dù sao cá sấu thì chỗ nào cũng có). Sau những tháng ngày chỉ biết cắm đầu vào đọc nốt nhạc thì một ngày kia mình cũng đã…..dậy thì. Dấu hiệu đầu tiên mình thấy,đó là biết để ý tới các bạn khác giới vẫn hay lượn lờ trước mặt mà trước đây,chỉ vì cái đàn cao quá mà mình không nhìn thấy. Vậy là mình bắt đầu lao vào công cuộc học loại đàn thứ hai,sau loại đàn đầu tiên đó là “đàn bà”. Hồi đó mới chỉ lớp 11 nên còn ngây thơ vô số tội lắm. Rồi mình bắt đầu để ý và chấm được một cô bé học chung lớp nhạc lý (trong trường thì các khoa học chung nhạc lý với nhau,vì các loại nhạc cụ đều dựa trên cùng một lý thuyết). Mãi sau này khi tra khảo và dùng nhục hình với nhiều đối tượng cứng đầu,dạng: “có chết cũng quyết không khai ra đồng chí cộng sản trốn trong đống rơm”. Mình đã có được nick yahoo của bé. Vậy là trong cái đầu non nớt của trai mới lớn mình vạch ra vô số các kế hoạch táo bạo và……cực kì trẻ trâu (sau này nghĩ lại chỉ muốn vác ngay con xẻng quân dụng đào hố nhảy xuống vì xấu hổ). Ngay sau hôm có được nick của bé mình về add ngay và đợi chờ đối tượng online để chém gió.
Cuối cùng,cửa sổ add forward cũng hiện ra,mình mau mắn đưa tay kích accept. Một cái nick vọt lên ở góc màn hình,kèm tiếng xoẹt chát chúa từ dàn loa mono 2.0 thuộc vào diện hàng cực khủng những năm 2006,đánh thức con tim đang thổn thức bấy lâu của mình.
-Hi!
-222222! Ai đấy nhỉ? Cửa sổ bên kia rep lại.
Quả thật đúng là đây là lần đầu tiên chat làm quen với gái nên mình không biết gì cả,rep một cái mà đầu óc đã loạn xạ cả lên. Chân tay lập cập mặc dù được lúp sau màn hình Samsung siêu lồi 15 inch khổng lồ-thứ vĩ đại mang tính tầm trung của thời kì mạng dial up.
Phải mất 2 phút sau trong đầu mình mới nặn được ra câu mới. Mình nhanh tay gõ trả lời không lời hay ý đẹp trôi cmnm thì uổng ra:
-có phải Linh không nhỉ?
-uhm đúng rồi! ai mà biết cả tên tôi vậy?
Mie! Tao học cùng lớp với mày thì tao phải biết tên mày chứ, mình nghĩ thầm rồi nhanh tay type lên cửa sổ:
-À tớ học cùng lớp nhạc lý với ấy í mà (kèm theo icon nhăn răng cực ngu độn) 
-Thế à! Sao có nick tớ vậy?
-À! Tớ quen Tùng lớp ấy,Tùng lớp ấy có nick ấy nên tớ xin ấy mà (lại kèm icon ngu độn) 
-Tùng nào nhỉ? Lớp tớ có nhiều Tùng lắm.
-À! Tùng Hải Phòng ấy,có mấy Tùng người Hải Phòng thế?
-À! Thế tớ biết rồi! Tùng đẹp trai đúng không? Hihi.
Đậu! lại còn Tùng đẹp trai! Mai ông phải đến rạch mặt con lợn này cho nó bớt đẹp trai đi mới đc .
-Uh! Chắc thế rồi! 
-Hừ! nick mình lại đem cho linh tinh thế này! Mai phải đến xử mới đc!-bên kia rep
-Hi! Thực ra Tùng cũng không cho đâu-nhưng tớ tra khảo thằng bé không chịu được nên đành nói đấy. 
-Tra khảo kiểu gì vậy?
-Thì…..tớ bắt nó ngồi nghe tớ…..chơi đàn.
Bên kia xuất hiện icon cười lăn lộn.
-Thật không đó? ấy chơi đàn gì?
-Violin dui.
-Đừng đùa tớ chơi Violin đấy! violin dui là cái gì vậy??????
-Violin dui là violin đùi!-hay còn gọi là đàn nhị da trăn,một đặc sản của nền âm nhạc Việt Nam!
Bên kia lại xuất hiện icon cười lăn lộn.
-À ra thế! Thề thì đàn của tớ phải gọi là violin co-hay còn gọi là violin cổ,một đặc sản của nền âm nhạc thế giới. =))
-Chuẩn đó à! Hihi.
-Cái đấy chơi có khó không thế?
-Không khó đâu,chỉ cần được học bài bản thôi! Mình rep
-có vẻ ấy là người thích đùa.
-Không,tớ cực kì nghiêm túc ấy! thực ra là tớ đùa thôi-tớ học piano.
-Haizz, nghiêm túc và đùa trong một câu. Biết ăn nói nhỉ!
Bỏ qua một đoạn dài đò đưa kéo cưa,đưa đưa đẩy đẩy,với các thủ pháp của nghệ thuật văn chương dài dòng. Cuối cùng mình cũng vào được chủ đề chính với em:
-Thôi muộn rồi! tớ đi ngủ đây. Hôm nào chơi đàn cho tớ nghe nhé! Em rep.
-Uh, Ngủ ngon nhé! Hẹn gặp trên lớp.
BB
Bb!
Ngay sau khi em offline, mình lao vào nick thằng bạn tra khảo thêm chút thông tin của em nó rồi cũng phi lên giường đắp chăn đi ngủ (hồi làm quen ẻm đang là mùa đông buốt giá con tim mà)
Sau đó hai ngày không thấy em onl,chắc học sinh ngoại tỉnh nên chỉ ra hàng được . Đành nằm vùng chờ tới hôm đi học nhạc lý vậy.
Rồi cái ngày đấy cũng đến,mọi hôm thì em đầu tóc bù xù,quần áo lôi thôi lếch thếch chân đi dép lê ưỡi,à nhầm cưỡi trên chiếc cào cào một dóng màu ghi đồng cực kì quyến rũ (hồi năm 2006 mà có cào cào 1 gióng đi sành điệu không khác gì wave zx công tử bây giờ ấy ạ!) với bộ xích trùng đến tận đất,mà phi qua chỗ xóc một phát là xích đi đằng xích-líp đi đằng líp. Hôm nay phải chỉnh chu hơn mới đc-đầu nghĩ…..
Vớ tạm lọ gel của bố-kể ra bố mình cũng trẻ trung hơn thằng con bao nhiêu. Rồi làm tí lăn nách,lăn qua lăn lại,lăn lại lăn qua,mới yên tâm đi ra khỏi nhà…..
Mày dùng gel vuốt tóc à thằng kia? Tiếng bố sang sảng khi vừa bếch ngựa chiến ra.
Không con vừa gội đầu.
Gội đầu gì mà tóc dựng dựng lên kia?
À! Con gội xong xong nằm luôn nên tóc bị nếp ấy mà.
Vào tao xem nào?
Thôi con đi đây(nhanh nhanh nhanh-khổ cái thân tôi quá)
Lên đến trường,xếp được xe vào bãi mình lò dò mò lên lớp,cảm giác lúc này là rất hồi hộp-mặc dù như bao ngày khác.
Đến cửa lớp,ngó xung quanh ngơ ngáo một lúc. Em vẫn chưa đến,đùa chứ!đúng kiểu con gái:ở kí túc xá cạnh trường mà đến giờ rồi không vào học.
Mình liền đi vào lớp ngồi vào bàn.
Được khoảng mấy phút sau thì em xuất hiện,em đi cùng một đứa bạn gái nữa,chắc cùng khoa. Em ở cửa lớp đảo mắt một lượt (mình cá là để ý tìm mình theo kiểu có ai đang nhìn là em biết). Mình định nhìn ra nhưng em đi vào cmnr-thế là mất cơ hội liên lạc bằng mắt.
Em ngồi dãy cách mình 1 dãy với đứa bạn,mỗi bàn chỉ ngồi được 2 người thôi nên mình lẩm bẩm “kì đà cản mũi cmnr”, kế hoạch là giả vờ tới ngồi cạnh em,đầy vô tình và lên thơ như phim hàn xẻng cơ mà.
Mình đành ngồi cắn bút chờ đến tiết sau xem có khá khẩm gì hơn không.
Ra chơi 10 phút,thấy em và bạn đi ra ngoài mình cũng phi theo luôn thám thính coi tình hình ra sao còn ngửa tay ra đòn.
Hết giờ,may quá! Em vào trước,còn con bạn đi đâu không rõ. Quả là trời thương người hiền đây mà. Mình liền lẽo đẽo bám theo em vào tận lớp-chuyên nghiệp như điệp viên 00 thấy do ….rowan akinson đóng.
Em ngồi xuống chỗ,lập tức mình phi lại.
-Ấy ơi! Chỗ này có ai ngồi chưa?
Mie! Phải nói rằng để nói được câu này trôi chảy-mình gần hết cmn mana luôn,có khi mặt xanh lét mà không biết ấy chứ.
-Chưa ấy ạ. Tiếng con gái thỏ thẻ nghe đến mê cả lòng mề gan xào giá luộc đậu phụ chiên giòn (ấy chết,mình có tâm hồn ăn uống cả nhà thông cảm).
-Tớ ngồi đây được không? (vừa hết nửa bình hồi được tí Mana thì giờ chắc cạn luôn rồi) 
-uh được.
-Thế là mình ngồi tọt xuống cái ghế ấy. Rút vở đập đến cộp 1 phát trên bàn vì run quá. Em nhìn sang với vẻ đầy ngạc nhiên rồi quay lên trên bảng (chắc nghĩ thằng này điên cmnr).
-Mình cũng nhìn lên trên bảng rồi giả vờ ghi chép,thực ra trong đầu còn tính toán kế hoạch nói chuyện với em nên toàn vẽ điện tâm đồ vào vở thôi.
Học được khoảng 5 phút mình lấy hết sức bình sinh:
-Ấy! tên là Linh đúng ko? (run kinh)
Em liền đổi hướng nhìn từ trên bảng vào thẳng mặt mình (ôi mẹ ơi! Ra hết mất thôi!)
-Sao biết tên tớ?
-À! Thế ấy có biết nick abcxyz ko?
-À! Ra là ấy hả? em cười (trời ạ! Nụ cười như tỏa nắng trong khí đông lạnh buốt,nhẹ nhàng đầy nhạc tính như một bản sô nát vui tươi giọng trưởng,làm mê đắm hồn người)
-Uh! Chính tớ. (mình nghĩ đây là câu đáp ngu xuẩn nhất đc thốt ra)

CHAP 2:
Em đáp: uh.
……………………..
Sau khoảng 5 phút mình liếc sang, em thấy mình cử động cũng quay nhẹ sang. Mình lại đứng hình cháy bugi vì đôi mắt long lanh sóng biếc của em. Chữa ngượng mình lập bà lập bập:
-Chữ ấy đẹp thế nhỉ? Mình cố tỏ ra tự nhiên.
-Chữ nào? Toàn nốt nhạc làm gì có chữ nào mà khen! Em dồn.
Mình bí quá! Nhưng vốn dĩ từng được đi đội tuyển văn hụt nên cũng nặn ra được vài chữ đối đáp:
-À thì nhìn cách viết nốt là đoán ra được phần nào chữ mà. Tớ suy luận logic lắm đấy .
-Có mà lô đề ấy!
-Ấy quê ở đâu thế?
-Tớ người Hải Phòng (ôi đánh con mèo-mình chợt nghĩ đến câu tục ngữ ngàn đời muôn kiếp của cha ông ta đã chết đi sống lại truyền cho con cháu : “Trai Nam gái Hải”)
-Hải Phòng à! Có gần biển không nhỉ?
-Uhm cũng cách kha khá, tớ ở nội thành mà.
-Ấy ở quận nào thế?
-Tò mò vậy? Định khai thác gì?
-À không không! Tớ….tớ….(mie-Wtf brain-why you don’t work?????)
-uhm! Đùa đấy! làm gì mà cuống vậy! em cười tinh nghịch (đù! Đã nhát gái lại gặp phải em cá tính rồi )
-Tớ ở Lê Chân.
Rồi thì một loạt các câu hỏi đại loại như thế cứ tuôn ra trong cái đầu ngu ngốc của mình, giờ nghĩ lại thấy ngày xưa như hỏi cung bé vậy-cưa gái đần độn đến thế là cùng.
Chuông hết giờ vang lên, mình đứng lên nhường chỗ cho em ra. Em lách ra ngoài rồi mình lẽo đẽo theo sau chẳng nói được gì. Ra đến nhà xe chỉ thỏ thẻ như con gái:
-Thôi Linh về nhé, tối nay lại lên mạng nha.
-uhm có thể, tớ không hứa trước được đâu….(nghe nản vãi lờ)
Em liền tức tốc lôi chiếc cào cào một dóng đầy sành điệu củ kiệu ra phóng một mạch về nhà.
Về đến nhà việc đầu tiên là hỏi cơm xem có chưa, xà beng vài thìa cho nhanh còn online thần chưởng hóng em onl nói chuyện mới mệt!
Mới 8h tối ngồi ê cả mông mà cái nick kia vẫn không sáng. Suốt hết cả ruột đành thò tay vào đua xe để còn luyện đấu ăn tiền. Bố bước vào phòng thấy thằng con ngả nghiêng người theo vô lăng, hắng giọng giảng một thôi một hồi về nghệ thuật học hành-không học cạp đất mà ăn blablabla…..tiện tay rút phựt cái ổ điện làm con ổ cứng hitachi 40Gb tốc độ quay 5400 vòng của em dừng đứng( không biết có xước đĩa không nữa).
Đành lôi sách vở ra học lấy thành tích. Xác định toàn bài khó lòi cơm,lòi phở,lòi pizza (đấy lại tâm hồn ăn uống rồi). Đọc qua cốt là ngẫm sự đời chứ mai lên lớp chép thần tốc lại thành con ngoan trò giỏi ,trò cò quay ngay chứ ứ đùa.
Được một lúc, mình rón rén coi xem bố đâu rồi ốp gối vào 2 thân máy, thò tay vào nút khởi động cẩn thận như bấm nút start trên SLR Mclaren. Chiếc máy tính Celeron thần thánh rung lên ùng ùng rồi im lại,xong lại ùng ùng như bệnh nhân sốt rét uống nhầm vác xin chó dại. Trên màn hiện lên hình ảnh khởi động của win 98 với giao diện đầy bắt mắt toàn ô vuông chết chóc….

Mình log vào nick,mạng dial-up chậm rề,icon của yahoo nhảy lên nhảy xuống như cắn ecstacy mà vẫn chưa thấy vô.
Cuối cùng sau một loạt các điệu nhảy man rợ nhất của lịch sử yahoo 1.xx thì list nick đã hiện ra,bé vẫn chưa onl,nhìn lên đồng hồ khoảng 9h30,thiệt là buồn quá đây mà…..
Chờ một lúc tới 10 h mình đành tắt máy đi ngủ vì mùa đông dậy sớm đi học khó vê lờ. Không ngủ bây giờ,thì mai đi thi đặc công vượt tường nhà vệ sinh là cái chắc. Bảo vệ trường này cũng quái không kém học sinh.
CHAP 3Ngày hôm sau trôi qua như mọi ngày hôm sau khác. Trầm hùng và đầy yên ắng với lịch cố định:sáng học phổ thông chiều đi học đờn. Cơ mà học đàn đêk phải học lý thuyết thành ra chẳng gặp được bé,vì 1 tuần có mỗi 2 buổi lý thuyết thôi. Điện thoại thì hồi đấy không có luôn, chắc các thế hệ 8x ở đây biết cả rồi. Thủa 2k6 hàn vi của công nghệ, có cái máy nghe nhạc đã là oai lòi phở ra rồi. Điện thoại nhà nghèo không dám mơ. Thành ra muốn gọi điện mời bé mời uống nước chẳng được. Nên đành bấm bụng đợi online để chém gió cho nuột vậy.Được cái mình cũng là dạng mồm mép bàn phím nữa.
Sau một ngày học hành mệt mỏi,tắm giặt cơm nước xong là mình xông vào ôm lấy cáu máy ngay. Ngồi 1 lúc thì xoẹt cái bé onl, quả là trai có công thì trời không phụ mà, mình thẩn du thâm tình thế. Mình đợi khoảng vài phút rồi sấn xổ xông vào pm:
2! tối không đi chơi đâu hả ấy?
-Không! hôm nay tớ có hai ca học cả ngày rồi. Tối mệt chẳng muốn đi đâu cả.
-Lại tập tác phẩm à? 
-uhm.
-Bản gì thế?
-violin concerto số 4 của mozart.
-Bản đấy khó phết chứ đùa đâu! (lại icon nhăn răng ngu độn)
-Ừa chuẩn rồi ,em đáp.
-Mà nói chuyện khác đi. Suốt ngày nhạc nhẽo tớ chán lắm rồi. :-<
-Uhm!
-Vậy ấy lên đây học bao lâu rồi?
-uhm! tớ lên từ hồi lớp 6.
-Vậy là tự lập từ lúc đó đến giờ hả?
-Cũng gần như là thế.
Bỏ mẹ! trình cao hơn mình rồi! em lẩm bẩm.
-Mai có đi học ko vậy? mình hỏi dò.
-Có chứ! học sáng ca sớm đấy (ơ hơ! ko hỏi tự khai time-ý gì đây)
-Mỗi buổi sáng thôi à?
-Uhm, mai được nghỉ tập ^^
Đệch!mai phải đi học phổ thông sáng mới cay chứ - mình nghĩ.
Mai tớ cũng phải đi học nhưng ở trường phổ thông.
Sau đó là một tràng những câu chuyện kể về trường và chất vấn trường. Trường ấy tên gì? nằm ở đâu? có đẹp vó rộng không? bla bla bla.....
Sau hai tiếng chat chit đối tượng có vẻ đã thấm mệt và mình cũng sắp hết chuyện để nói,hai người lại chào nhau đi ngủ.
Mình bấm bụng xoa dịu nỗi cồn cào: " cố lên cố lên, còn 1 ngày nữa lại được đi học cùng em thôi mà"...
Đợi mãi rồi cũng đến ngày hôm đó. Lần này mình tính toán kĩ càng dựa trên các số liệu cho trước về địa hình chiến thuật. Đảm bảo ăn một slot-one shot one kill là được ngồi với em ngay. Mình đến sớm đến lỗi bố ngạc nhiên nói với mẹ: "em xe con lười khổng lồ của chúng mình tiến hóa kìa" ặc! đúng là troll dad. But mình kệ, đạp xe tới trường đã. Lên lớp vắng hoe không có ai. Mình giả vờ đứng ra ngoài ban công hóng mát, thực ra là dí sát mắt vào cổng kí túc xá kiếm tìm bóng hình thiên thần của em khẽ lướt trong gió.

CHAP 4


Cơ mà đen đủi hay bước nhầm chân ra khỏi cửa mà sau một hồi ngóng trông vẫn chẳng thấy bóng dáng em đâu. Trong đầu dự là có biến,có thể em ốm? em bị chấn thương phải ngồi ghế dự bị? hay là trường hợp xấu nhất em trốn học. Mọi đáp án có thể, cứ xoay trong đầu mình như máy đánh kẹo bông hồng cute. Nhìn lại con casio có khả năng lưu trữ 30 số điện thoại hoành tráng một thời, thì đã thấy số nhích lên gần giờ vào. Tặc lưỡi nghĩ: " thôi kệ vào học đã!có khi em đi muộn cũng lên. Không ngồi cùng hôm nay thì hôm khác ngồi vậy....zzzz"
Vậy là xoay người đi vào thì bỗng:
-hey! không vào học đứng đây mơ mộng gì đấy?
Ôi! đúng cmn giọng em rồi! mình quay ra, bắt gặp ngay khuôn mặt xinh xắn ấy.
-Hey! chào! ấy đi học muộn thế? (ôi dkm! quên mất! nói nhịu rồi)
-Đâu có muộn đâu. Đúng giờ vào học mà!
-À uh! vừa kịp giờ nhỉ! mình cười chữa ngượng.
-Thế mà đã kêu muộn sao? hay có người chờ ấy nhỉ? em cười ranh mãnh.
Mie! tinh ý như ma xó vậy! mình nghĩ.
-Không tớ đâu có chờ ai đâu, chỉ là hóng gió tí thôi mà. ( trong đầu nghĩ-éo hiểu con bé đi đường nào mà nhìn ko ra.)
-Tớ ngồi cùng ấy nhé? mình hỏi.
-Ngồi cùng định làm gì? em tinh nghịch.
-À thì....tớ học môn này kém lắm. Có gì tớ có thể hỏi ấy . (Mình bắt đầu đổ mồ hôi)
-Thế nhỡ lực học của tớ cũng chỉ bằng ấy thì sao? em hỏi vặn
-à thì coi như là mình là đôi bạn cùng lùi đi!  (may quá não mình vẫn hoạt động tốt, vặn gì mà vặn lắm thế!!)
-Em cười. Uh thôi được rồi! để xem đôi bạn cùng lùi có khác gì cùng tiến không nhé.
-Uh! thôi mình vào lớp đi, tôi nhăn nhở.
Trong lúc học thỉnh thoảng mình lại liếc trộm em. Em vênh lên rồi nói bâng quơ:"học đi" làm mình ngượng chín cả mặt. Mình cười rồi lại cắm cúi ngoáy linh tinh vào vở. Ngồi 1 lúc mình giả vờ ngó sang vở em,thực ra là để ngồi sát vào em một chút >. Em quay sang " nhìn gì vở tớ thế?" . Mình:" tớ chép ko kịp, cho tớ xem với". Em chẳng phải vừa nhìn sang vở mình : toàn vẽ bậy-chép gì mà chép! làm mình ngượng chín mặt ver 2, cá tính quá đối đáp khổ vê lờ.... 


CHAP 5



Để đỡ bị hớ nên mình chăm chỉ ngồi ghi chép, đợi hết giờ thì mời bé xuống căn tin uống nước. Với lại hồi đấy cũng nhát gái bỏ mie ra nên đành cắm tăm đợi thời cơ. Nhưng cũng khá hồi hộp cái đoạn thỏ thẻ mời mọc,nên vừa muốn hết giờ nhanh, vừa muốn phi mẹ nó dép vào đồng hồ cho kim nó gẫy gập mà đứng lại. Nhắc đến đồng hồ thì ngẩng lên đã thấy to tổ chảng như nguyên cả mặt trăng giáng vào mặt……….kim dài lúc lắc khiêu gợi báo hiệu còn 10 phút nữa thôi đấy thằng ôn con ạ! ….zzz
Rồi thời khắc giao hòa giữa trời đất,gió mây,giữa thiên thu nhật nguyệt ấy cũng đến. Chuông báo hết tiết vang lên to như cháy chung cư giữa đồng không mông quạnh, bé gấp vở lại rồi bấm bút đến tách…Tiếng động nhỏ thôi nhưng làm mình nảy như ngồi phải pháo cối B20. Ngay lập tức bộ não nhỏ bé của mình phát lệnh chuẩn,vòng qua dây thần kinh số 5 kéo cơ hàm giật lên giật xuống, lùa luồng gió trong bụng qua thanh quản phát thành 7 chữ to-rõ-rành mạch: “xuống căn tin uống nước với tớ đi” 
Bé ngẩng lên hơi nhíu mày đầy tinh nghịch, hàng long mi mỏng và dài vừa đủ sao mà đẹp thế. Chuẩn hàng con gái cá tính,làm mình đơ như bọ xít ngã lộn cổ 15 vòng từ cây nhãn…..
Uhm, đi. Bé nói nhỏ-mình ko nghe thấy cứ đứng trân trân….
NÀY! Bé nói to hơn.
Ơ ! à à, gì ấy nhỉ? (Giờ thì đầu óc thằng nhát gái mới tỉnh.)
-Có xuống căn tin ko thế?
-À có chứ có chứ (quá khổ bệnh lắp-replay như sợ người ta ko nghe thấy)
-Học xong hơi mệt nên đơ đơ tí! Hihi-mình chống chế.
-Học gì mà học! ngồi có ghi chép đâu mà cũng kêu học. Bé lại vặn.
-uhm thì! Tớ có kiểu học riêng mà. Hàng độc đấy hihi.
(haizz,những từ hihi mới chán đời làm sao)
Thế là mình lẽo đẽo đi theo em xuống căn tin. Đúng là lần đầu mời gái uống nước, lại còn không có sách vở cao nhân nào chỉ dạy-bản năng thì đừng hỏi.
Thời gian ra chơi chỉ có khoảng 10 phút-mình lại nhát gái nên chẳng hỏi được gì nhiều. Tình hình học hành này nọ này chai….Nên chủ yếu là ….câm nín đợi chờ, bé hỏi câu nào trả lời câu đấy như cái máy. Bé hết câu để hỏi thì 2 đứa lại ngồi nhìn nhau buồn cười đ’ thể tả nổi. Thỉnh thoảng phọt ra vài câu nhưng lại nói lắp khiến bé phải bịt miệng cười, thế là mình cũng im luôn còn hơn để gây phốt thế này…..zzz. But ngồi yên cũng không phải vô tác dụng, mình soi được một số thứ trên ng bé, từ đầu đến chân. Về có cái mà suy luận logic….

Sau đó lại vào học-Lần này hết chuyện để nói nên mình ghi chép thật. Bé nhìn thấy mình hí hoáy nên chỉ thỉnh thoảng đùa 1 câu rồi cả 2 lại……chép. Thỉnh thoảng lại ngồi ca thán với nhau sao học chán thế,lắm thứ cần ghi thế này bla bla bla……cho đến hết giờ.
Hết giờ mình lại lẽo đẽo đi theo bé, chém vài câu nhạt nhéo kiểu như trời hôm nay lạnh thế, mai hình như có mưa…vv cho đến khi tạm biệt bé ở cổng kí túc rồi mình lấy xe phóng về….
Mie! Ra ngoài thoáng có khác-bao nhiêu ý tưởng nói chuyện với bé ùa tới trên đường về! đến là khổ cái thân tôi.!
=================

Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)