Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm)
[Chap 16- Chap 20]
Tác giả : gt40
CHAP 16:
Mình lại trèo lên xe ngồi với bé và hai đứa cùng nhìn xuống đôi giầy,xong nhìn nhau. Rồi bé nhắm mắt lại dí sát mặt vào mình và hôn mình nhẹ 1 cái vào má, làm mình sướng điếng cả người. Hôn xong bé vòng qua tai và thì thầm “cám ơn ấy nhé! Tớ thích lắm”. Mình quay sang phía bé, lúc này thì 2 đứa mặt sát nhau và nghe rõ đc từng hơi thở của nhau ấy. Mắt bé long lanh và đẹp lắm, trong số tất cả các bạn gái của mình thì mắt bé vẫn là đẹp nhất và ấn tượng tới tận lúc này. Nó màu nâu sẫm trong suốt-sâu thẳm như hút hết cả tâm hồn mình vào đó vậy. Mình tiến sát hơn thấy bé không động tĩnh gì. Mình chờ khoảng 1 giây rồi tiến vào tiếp. Lúc này khoảng cách gần lắm rồi,phải tính bằng nano mét ấy. Sát thêm một chút nữa thì bé nhắm mắt lại, chỉ đợi có thế mình đặt lên môi bé một cái hôn. Chạm khẽ vào nhau và dừng lại chừng vài giây thôi. Rồi mình và bé tách ra, linh tính và kinh nghiệm cày phim nhắc nhở mình rằng đây là lúc thích hợp để nói những lời đường mật chết ruồi kia. Thế là mình đưa tay xuống tay bé,chuyên nghiệp bài bản đúng như trong phim. Nắm lại rồi kéo sát bé vào lòng thì thầm lên tai : “làm bạn gái tớ Linh nhé?”. Và hồi hộp chờ đợi bé trả lời…..
Nhưng trái với dự kiến của mình, bé chẳng nói gì cả (WTF????). Mình nhẹ nhàng hỏi lại bé “có nghe thấy tớ nói gì hem?” Bé bảo có nhưng chưa trả lời được,làm mình đứng hết cả người (!@#$%^&*^%#@!!@@!#&^$%*&^%#$@)
Đến đây thì bé lại đòi về, mình cố gắng kiềm chế không bị gáo nước lạnh kia làm cho phát điên hỏi bé sao lại về sớm thế làm gì. Bé bảo mai phải đi học sớm,phải về xem bài trước. Mình thừa biết khả năng vừa đọc nốt vừa chơi đàn của bé,biết bé nói dối,nhưng vẫn miễn cưỡng đưa về.
Đưa được bé về tới cổng kí túc, bé chào mình để về. Mình chỉ uh cộc lốc một câu rồi quay xe đi thẳng,cũng chẳng nhìn xem là bé phản ứng thế nào luôn. Trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại “ mình đã cố công để nhận lại cái gì cơ chứ?-từng đấy thời gian bên nhau là chưa đủ ư mà còn không biết? rõ là đàn bà! Phí phạm thời gian vl!
Sáng hôm sau đi học, mình vẫn còn mang cả cục tức trong người. Nghĩ lại thấy khổ thân bé Phương sáng hôm đấy. Bé chẳng biết mình vừa bị cái gì nhưng nạt là mình nạt liên tục. Bé chỉ biết hỏi mỗi câu là “ấy làm sao thế?” đầy vô nghĩa và không muốn trả lời. Mình gắt “tớ chẳng làm sao cả! để tớ yên!”. Cả buổi học hôm ấy mình chẳng ghi chép cái gì cả. Bé lại thò tay sang lấy vở chép bài cho mình. Đang kê tay ngồi nghĩ trên vở ,tự dưng bị tác động cắt dòng suy nghĩ mình lại cáu. Bé bảo tớ chép bài hộ cho, mình cùn “không phải chép! Thất học một tí không chết được đâu!”. Bé thở dài rồi bỏ tay ra khỏi tập vở của mình. Tự nhiên thấy mình cũng nổi cáu vô cớ,nên mình đẩy vở về phía bé “đây chép đi!”-mình nói cụt lủn. Bé kéo cuốn vở lại rồi chép bài cho cả mình và bé.Giờ học trôi qua đầy vớ vẩn. Hết giờ mình phi luôn về nhà chẳng ăn uống gì ngủ một mạch từ 6h chiều tới 9 giờ tối-bỏ luôn 2 ca đi học toán lý ngoài lò.
Ngủ dậy, tắm rửa cho tỉnh người đã rồi ngồi nghĩ. Nghĩ mãi chẳng ra cái mie gì thế là mình lại đi ngủ. Mình cũng chẳng online để xem bé Linh ra làm sao nữa. Mình cần có lời khuyên từ người ngoài cuộc,mình nghĩ họ sẽ sáng suốt hơn. Vì thế mình đi ngủ sớm, mai hỏi mấy thằng bạn thân xem thế nào. Dù sao chúng nó cũng “vợ con” cả rồi.
Mình lại trèo lên xe ngồi với bé và hai đứa cùng nhìn xuống đôi giầy,xong nhìn nhau. Rồi bé nhắm mắt lại dí sát mặt vào mình và hôn mình nhẹ 1 cái vào má, làm mình sướng điếng cả người. Hôn xong bé vòng qua tai và thì thầm “cám ơn ấy nhé! Tớ thích lắm”. Mình quay sang phía bé, lúc này thì 2 đứa mặt sát nhau và nghe rõ đc từng hơi thở của nhau ấy. Mắt bé long lanh và đẹp lắm, trong số tất cả các bạn gái của mình thì mắt bé vẫn là đẹp nhất và ấn tượng tới tận lúc này. Nó màu nâu sẫm trong suốt-sâu thẳm như hút hết cả tâm hồn mình vào đó vậy. Mình tiến sát hơn thấy bé không động tĩnh gì. Mình chờ khoảng 1 giây rồi tiến vào tiếp. Lúc này khoảng cách gần lắm rồi,phải tính bằng nano mét ấy. Sát thêm một chút nữa thì bé nhắm mắt lại, chỉ đợi có thế mình đặt lên môi bé một cái hôn. Chạm khẽ vào nhau và dừng lại chừng vài giây thôi. Rồi mình và bé tách ra, linh tính và kinh nghiệm cày phim nhắc nhở mình rằng đây là lúc thích hợp để nói những lời đường mật chết ruồi kia. Thế là mình đưa tay xuống tay bé,chuyên nghiệp bài bản đúng như trong phim. Nắm lại rồi kéo sát bé vào lòng thì thầm lên tai : “làm bạn gái tớ Linh nhé?”. Và hồi hộp chờ đợi bé trả lời…..
Nhưng trái với dự kiến của mình, bé chẳng nói gì cả (WTF????). Mình nhẹ nhàng hỏi lại bé “có nghe thấy tớ nói gì hem?” Bé bảo có nhưng chưa trả lời được,làm mình đứng hết cả người (!@#$%^&*^%#@!!@@!#&^$%*&^%#$@)
Đến đây thì bé lại đòi về, mình cố gắng kiềm chế không bị gáo nước lạnh kia làm cho phát điên hỏi bé sao lại về sớm thế làm gì. Bé bảo mai phải đi học sớm,phải về xem bài trước. Mình thừa biết khả năng vừa đọc nốt vừa chơi đàn của bé,biết bé nói dối,nhưng vẫn miễn cưỡng đưa về.
Đưa được bé về tới cổng kí túc, bé chào mình để về. Mình chỉ uh cộc lốc một câu rồi quay xe đi thẳng,cũng chẳng nhìn xem là bé phản ứng thế nào luôn. Trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại “ mình đã cố công để nhận lại cái gì cơ chứ?-từng đấy thời gian bên nhau là chưa đủ ư mà còn không biết? rõ là đàn bà! Phí phạm thời gian vl!
Sáng hôm sau đi học, mình vẫn còn mang cả cục tức trong người. Nghĩ lại thấy khổ thân bé Phương sáng hôm đấy. Bé chẳng biết mình vừa bị cái gì nhưng nạt là mình nạt liên tục. Bé chỉ biết hỏi mỗi câu là “ấy làm sao thế?” đầy vô nghĩa và không muốn trả lời. Mình gắt “tớ chẳng làm sao cả! để tớ yên!”. Cả buổi học hôm ấy mình chẳng ghi chép cái gì cả. Bé lại thò tay sang lấy vở chép bài cho mình. Đang kê tay ngồi nghĩ trên vở ,tự dưng bị tác động cắt dòng suy nghĩ mình lại cáu. Bé bảo tớ chép bài hộ cho, mình cùn “không phải chép! Thất học một tí không chết được đâu!”. Bé thở dài rồi bỏ tay ra khỏi tập vở của mình. Tự nhiên thấy mình cũng nổi cáu vô cớ,nên mình đẩy vở về phía bé “đây chép đi!”-mình nói cụt lủn. Bé kéo cuốn vở lại rồi chép bài cho cả mình và bé.Giờ học trôi qua đầy vớ vẩn. Hết giờ mình phi luôn về nhà chẳng ăn uống gì ngủ một mạch từ 6h chiều tới 9 giờ tối-bỏ luôn 2 ca đi học toán lý ngoài lò.
Ngủ dậy, tắm rửa cho tỉnh người đã rồi ngồi nghĩ. Nghĩ mãi chẳng ra cái mie gì thế là mình lại đi ngủ. Mình cũng chẳng online để xem bé Linh ra làm sao nữa. Mình cần có lời khuyên từ người ngoài cuộc,mình nghĩ họ sẽ sáng suốt hơn. Vì thế mình đi ngủ sớm, mai hỏi mấy thằng bạn thân xem thế nào. Dù sao chúng nó cũng “vợ con” cả rồi.
__________________
CHAP 17 :
Tối hôm ấy mình đi uống cafe với thằng bạn thân(thân theo kiểu thân ai người đấy lo ấy). Mình kể hết sự tình cho nó nghe, từ đầu đến cuối,từ cuối ngược lên đầu,rồi từ giữa vòng qua 2 bên. Thằng bé nghe xong,gật gù như chim cu bị dịch rồi cất tiếng hót đầy xao xuyến: "bố mày chịu!".
ơ cái đệch! mình đang định dùng "món kickbox gia truyền" trừng trị nó tội đi uống cafe chùa,nhưng nó nói tiếp:
Mày manh động quá! chưa gì đã xửng cồ lên. Gái nó khinh cho.
-Thế tao phải làm gì?
-Thời gian! cả mày cả Linh cần thời gian.
-6 tháng hơn còn chưa đủ sao mà cần nữa?
-Cần chứ! (mie cái thằng này! nói cứ gật gà gật gù như cú mèo,đợi tí về bẻ cổ mới được.)
-Ý mày là sao? mình hỏi.
-Hiện giờ em nó có hai trường hợp: (mình chăm chú lắng nghe)
-Một là em nó chưa chắc chắn về tình cảm với mày.
-Hai là có gì đó cản trở em nó.
(mình đều không hiểu cả 2 nói gì)
-Tóm lại hãy chờ thêm một thời gian nữa.Trong lúc đấy thì cứ bình thường như là mày vẫn bình thường với em nó thôi. Thằng bạn chốt hạ.
Mình thở dài : "uh,thời gian thì thời gian vậy...."
Nghe lời thằng bạn,những ngày sau đó mình đi học và coi như mọi thứ chưa từng xảy ra. Duy có chuyện bé Phương thì mình hơi áy náy,hôm đấy cả giận mất khôn nên tính sẽ bù cho bé một cái gì đấy,nhưng bận quá thành ra quên dần.
Một mùa đông nữa lại đến, mình và bé Phương càng lúc càng gần nhau hơn. Gần bé mình thấy thoải mái và nhẹ nhàng lắm, còn bé Linh thì nặng nề hơn. Tuy nhiều lúc ở bên bé nhưng mình lại chẳng thấy được cảm giác mình và bé thuộc về nhau. Cứ xa cách kiểu gì,mình muốn biết lí do nhưng bé hình như cố giấu,làm mình nản dần đều. Mình nghĩ rằng cứ nhùng nhoằng mãi thế này,có ngày mình sẽ chán và quit trước mất thôi (mặc dù mình yêu bé nhiều lắm)........
Mãi cho đến một ngày:
Buzz! màn hình của mình giật nảy lên rung bần bật. Vãi đ' con màn sync master, tần số quét lởm đến thế là cùng.!!!!!
Mình nhìn lại vào màn hình xem ai buzz. Đấy là nick của bé Phương, mình liền type trả lời:
-Uh! tớ đây! có chuyện gì thế?
-Đoán xem tuần này có sự kiện gì nào? bé rep.
-Mình nghĩ đi nghĩ lại rồi giở cả lịch ra xem cũng đ' thấy có sự kiện gì quan trọng đặc biệt. Thế là nói bừa:
-Ngày quốc tế xe đẩy!
- Một cái icon thở dài của yahoo hiện lên.
-Thế ngày gì nhỉ? tớ trí nhớ kém lắm.Chỉ nhớ là chủ nhật được nghỉ thôi =)).
-Người đâu mà vô tâm quá! (ơ cái đệch)
-Tuần này là sinh nhật tớ đấy-bé tiếp.
Mình ngớ cả người ra tí ngã “lộn vèo” (đọc ngược lại nhé). Nhưng tay chưởng cũng không đến nỗi tồi. Nhất dương chỉ đồng thời thoãi ngón dưới kết hợp, pặp vào mép bàn đẩy vận khí nội công đưa cơ thể về mức 0kg rồi kéo người lại (tí ngã).
-Thế à? Hôm nào thế?
-Thứ 4-bé rep.
Mình lẩm nhẩm ‘hôm nay thứ mấy ớ nhể?”-Thứ 2.
-Trời vậy là gần tới rồi còn gì! Sao không nói sớm để tớ chuẩn bị quà?
-Tớ có quà à? (chết mie! Mình nói hớ rồi!)
-Uh! Có chứ! Ai sinh nhật tớ chẳng tặng quà! (mình chữa lỗi)
Tối hôm ấy mình đi uống cafe với thằng bạn thân(thân theo kiểu thân ai người đấy lo ấy). Mình kể hết sự tình cho nó nghe, từ đầu đến cuối,từ cuối ngược lên đầu,rồi từ giữa vòng qua 2 bên. Thằng bé nghe xong,gật gù như chim cu bị dịch rồi cất tiếng hót đầy xao xuyến: "bố mày chịu!".
ơ cái đệch! mình đang định dùng "món kickbox gia truyền" trừng trị nó tội đi uống cafe chùa,nhưng nó nói tiếp:
Mày manh động quá! chưa gì đã xửng cồ lên. Gái nó khinh cho.
-Thế tao phải làm gì?
-Thời gian! cả mày cả Linh cần thời gian.
-6 tháng hơn còn chưa đủ sao mà cần nữa?
-Cần chứ! (mie cái thằng này! nói cứ gật gà gật gù như cú mèo,đợi tí về bẻ cổ mới được.)
-Ý mày là sao? mình hỏi.
-Hiện giờ em nó có hai trường hợp: (mình chăm chú lắng nghe)
-Một là em nó chưa chắc chắn về tình cảm với mày.
-Hai là có gì đó cản trở em nó.
(mình đều không hiểu cả 2 nói gì)
-Tóm lại hãy chờ thêm một thời gian nữa.Trong lúc đấy thì cứ bình thường như là mày vẫn bình thường với em nó thôi. Thằng bạn chốt hạ.
Mình thở dài : "uh,thời gian thì thời gian vậy...."
Nghe lời thằng bạn,những ngày sau đó mình đi học và coi như mọi thứ chưa từng xảy ra. Duy có chuyện bé Phương thì mình hơi áy náy,hôm đấy cả giận mất khôn nên tính sẽ bù cho bé một cái gì đấy,nhưng bận quá thành ra quên dần.
Một mùa đông nữa lại đến, mình và bé Phương càng lúc càng gần nhau hơn. Gần bé mình thấy thoải mái và nhẹ nhàng lắm, còn bé Linh thì nặng nề hơn. Tuy nhiều lúc ở bên bé nhưng mình lại chẳng thấy được cảm giác mình và bé thuộc về nhau. Cứ xa cách kiểu gì,mình muốn biết lí do nhưng bé hình như cố giấu,làm mình nản dần đều. Mình nghĩ rằng cứ nhùng nhoằng mãi thế này,có ngày mình sẽ chán và quit trước mất thôi (mặc dù mình yêu bé nhiều lắm)........
Mãi cho đến một ngày:
Buzz! màn hình của mình giật nảy lên rung bần bật. Vãi đ' con màn sync master, tần số quét lởm đến thế là cùng.!!!!!
Mình nhìn lại vào màn hình xem ai buzz. Đấy là nick của bé Phương, mình liền type trả lời:
-Uh! tớ đây! có chuyện gì thế?
-Đoán xem tuần này có sự kiện gì nào? bé rep.
-Mình nghĩ đi nghĩ lại rồi giở cả lịch ra xem cũng đ' thấy có sự kiện gì quan trọng đặc biệt. Thế là nói bừa:
-Ngày quốc tế xe đẩy!
- Một cái icon thở dài của yahoo hiện lên.
-Thế ngày gì nhỉ? tớ trí nhớ kém lắm.Chỉ nhớ là chủ nhật được nghỉ thôi =)).
-Người đâu mà vô tâm quá! (ơ cái đệch)
-Tuần này là sinh nhật tớ đấy-bé tiếp.
Mình ngớ cả người ra tí ngã “lộn vèo” (đọc ngược lại nhé). Nhưng tay chưởng cũng không đến nỗi tồi. Nhất dương chỉ đồng thời thoãi ngón dưới kết hợp, pặp vào mép bàn đẩy vận khí nội công đưa cơ thể về mức 0kg rồi kéo người lại (tí ngã).
-Thế à? Hôm nào thế?
-Thứ 4-bé rep.
Mình lẩm nhẩm ‘hôm nay thứ mấy ớ nhể?”-Thứ 2.
-Trời vậy là gần tới rồi còn gì! Sao không nói sớm để tớ chuẩn bị quà?
-Tớ có quà à? (chết mie! Mình nói hớ rồi!)
-Uh! Có chứ! Ai sinh nhật tớ chẳng tặng quà! (mình chữa lỗi)
__________________
CHAP 18:
-Uh! Có chứ! Ai sinh nhật tớ chẳng tặng quà! (mình chữa lỗi)
-Vậy nhớ thứ 4 đi sn tớ nhé! Bé mời.
-Ơ có làm à? Chắc chắn tớ sẽ đến rồi
-Có chứ! Lâu lắm rồi không làm sinh nhật. Năm nay phải làm cho khác mọi năm.
-Thế thì cứ chúc mừng sn sớm đã nhé!
-Cám ơn nha! Bé rep.
Xong rồi mình lấy lí do đi làm bài để out chat. Bé ok, mặc dù biết tỏng cái thằng lười như mình mà bỏ chat đi học, thì nước sông Đà phải ngập tới tháp đồng hồ Bưu điện Hà Nội !
Hôm sau đến lớp,mình hỏi bé địa điểm và thời gian. Bé bảo là chỉ cần đón bé lúc 7h thôi là được,mình và bé sẽ cùng đi đến đó,mình nghe cũng xuôi tai nên ok (ngây thơ vô đối). Hết giờ học mình đi mua quà cho bé-đếu pik mua gì nên tương tạm con gấu bông me to you (fake loại 1 chứ không phải loại n đâu nhé). Đóng gói lại cẩn thận rồi tem tủng-à nhầm thiếp thủng vào xong xếp một chỗ đợi đến hôm sau thì trao.
Chiều tối hôm sau, đúng hẹn 7h mình ăn mặc chỉnh tề như đi….lướt sóng rồi qua đón bé. Hôm nay bé ăn mặc khá xinh (nhận xét trên phương diện bạn bè) quần jean với sơ mi cho vào quần rồi điểm vào một cái tạp dề-à nhầm thắt lưng da đỏ bóng,với đi giày búp bê nữa (lại thể loại mình thích). Bé ngồi lên xe nói nhỏ vào tai mình “ra ngõ đi ấy”. Mình ngửi thấy mùi hắc nhẹ biết ngay bé dùng phấn nhưng mỏng thôi…..( mình không thích con gái makeup lắm….).
-ĐI đâu giờ? Mình hỏi.
-Theo hướng tớ chỉ. Bé nói.
-Cứ nói tên phố đi tớ biết (tự tin là đi giao hàng nhiều-phố nào cũng biết)
-Ấy không biết phố đấy đâu! Cứ đi theo tớ bảo thôi . (đệch! Khinh nhau quá thể)
-Uh thì đi nào.Mình vê côn rú, ga,sốc tua lên 5000 vòng rồi thả côn chạy như motoGP(gió tí)
Mình đi theo hướng chỉ tay của bé như nhìn GPS của google. Lòng và lòng vòng một lúc thì dừng xịch một cái. Mình nhìn lên(dkm! Rạp tháng tám là thế éo nào?). Mình quay ra nhìn bé,”đây á?” mình hỏi. Bé bảo “uh”.
-Sao lại tổ chức sinh nhật ở rạp tháng tám? Bạn bè đâu? Mình hỏi cực kì ngây thơ.
-Tổ chức ở đây để xem phim. Bạn bè thì chỉ có ấy thôi. Bé trả lời rành rọt từng câu hỏi của mình.
Lúc này mình thực sự không biết phải xử lí thế nào nữa.
Bé bảo mình vào gửi xe rồi quay lại đây,bé mua vé coi từ hôm trước rồi. Mình tiến thoái lưỡng nan đành nhắm mắt làm theo mồm lẩm bẩm-há miệng mắc quai-há miệng mắc quai (từ bé đã thích nói tục ngữ,cả nhà đừng gạch nghen)
-Uh! Có chứ! Ai sinh nhật tớ chẳng tặng quà! (mình chữa lỗi)
-Vậy nhớ thứ 4 đi sn tớ nhé! Bé mời.
-Ơ có làm à? Chắc chắn tớ sẽ đến rồi
-Có chứ! Lâu lắm rồi không làm sinh nhật. Năm nay phải làm cho khác mọi năm.
-Thế thì cứ chúc mừng sn sớm đã nhé!
-Cám ơn nha! Bé rep.
Xong rồi mình lấy lí do đi làm bài để out chat. Bé ok, mặc dù biết tỏng cái thằng lười như mình mà bỏ chat đi học, thì nước sông Đà phải ngập tới tháp đồng hồ Bưu điện Hà Nội !
Hôm sau đến lớp,mình hỏi bé địa điểm và thời gian. Bé bảo là chỉ cần đón bé lúc 7h thôi là được,mình và bé sẽ cùng đi đến đó,mình nghe cũng xuôi tai nên ok (ngây thơ vô đối). Hết giờ học mình đi mua quà cho bé-đếu pik mua gì nên tương tạm con gấu bông me to you (fake loại 1 chứ không phải loại n đâu nhé). Đóng gói lại cẩn thận rồi tem tủng-à nhầm thiếp thủng vào xong xếp một chỗ đợi đến hôm sau thì trao.
Chiều tối hôm sau, đúng hẹn 7h mình ăn mặc chỉnh tề như đi….lướt sóng rồi qua đón bé. Hôm nay bé ăn mặc khá xinh (nhận xét trên phương diện bạn bè) quần jean với sơ mi cho vào quần rồi điểm vào một cái tạp dề-à nhầm thắt lưng da đỏ bóng,với đi giày búp bê nữa (lại thể loại mình thích). Bé ngồi lên xe nói nhỏ vào tai mình “ra ngõ đi ấy”. Mình ngửi thấy mùi hắc nhẹ biết ngay bé dùng phấn nhưng mỏng thôi…..( mình không thích con gái makeup lắm….).
-ĐI đâu giờ? Mình hỏi.
-Theo hướng tớ chỉ. Bé nói.
-Cứ nói tên phố đi tớ biết (tự tin là đi giao hàng nhiều-phố nào cũng biết)
-Ấy không biết phố đấy đâu! Cứ đi theo tớ bảo thôi . (đệch! Khinh nhau quá thể)
-Uh thì đi nào.Mình vê côn rú, ga,sốc tua lên 5000 vòng rồi thả côn chạy như motoGP(gió tí)
Mình đi theo hướng chỉ tay của bé như nhìn GPS của google. Lòng và lòng vòng một lúc thì dừng xịch một cái. Mình nhìn lên(dkm! Rạp tháng tám là thế éo nào?). Mình quay ra nhìn bé,”đây á?” mình hỏi. Bé bảo “uh”.
-Sao lại tổ chức sinh nhật ở rạp tháng tám? Bạn bè đâu? Mình hỏi cực kì ngây thơ.
-Tổ chức ở đây để xem phim. Bạn bè thì chỉ có ấy thôi. Bé trả lời rành rọt từng câu hỏi của mình.
Lúc này mình thực sự không biết phải xử lí thế nào nữa.
Bé bảo mình vào gửi xe rồi quay lại đây,bé mua vé coi từ hôm trước rồi. Mình tiến thoái lưỡng nan đành nhắm mắt làm theo mồm lẩm bẩm-há miệng mắc quai-há miệng mắc quai (từ bé đã thích nói tục ngữ,cả nhà đừng gạch nghen)
__________________
CHAP 19:
Vào rạp mình bẻ cái tay vịn xuống ngồi kê tay cho nó sướng, chứ không chơi trò kia nữa. Bé nhìn cái tay vịn có vẻ không thích lắm,thế là lúc bé quay người để ngồi xuống mình lại bẻ lên (vãi cái câu chuyện tay vịn). Mình ngồi xiên vẹo dặt dẹo trong rạp để xem, gọi là xem cho oai chứ đầu đang rối vì không biết bé sẽ làm gì với mình tiếp theo. Bé nhìn mình bảo sao không ngồi ngay ngắn lên mà xem, mình đành nghe theo ngồi đứng lên như cái cờ. Được một lúc thì……bé cứ sát lại,rồi…..ngả vào vai mình. Mình giật nhẹ một cái, đầu óc rối tung chảy cả mồ hôi. Bé bảo ngồi lâu mệt cho bé dựa “nhờ một tí. Mình đơ quá chẳng nói chẳng cử động được (Gái mà xinh xắn ngả vào vai, thì dù không thích chắc bạn nào cũng như mình thôi). Bé ngả xuống thì trên mặt mình bắt đầu xuất hiện đủ các thể loại biến dạng: nhăn nhó,nhíu mày,méo xẹo….vv… (bé không nhìn thấy). Mà lúc đó mình cũng không hiểu sao lại để bé làm thế nữa,rõ là công:0 thủ:0. Chúa tha tội cho con.
Mãi sau đó phim mới hết,mình tí thì không đứng dậy được vì ngồi quá lâu ở một tư thế. Bé thì vô tư cười đùa còn mình thì sắp phải đi thay xương chậu đến nơi cmnr. Mệt thì rõ mệt chứ chẳng thấy sướng gì cả (chắc do lần đầu bị gái cưa ở thế bị động). Ra ngoài bé lặp lại đúng kịch bản như mình từng làm: đi ăn.Mình bảo với bé là sẽ dẫn bé đi bất cứ chỗ nào bé thích, vì hôm nay là sinh nhật bé. Bé bảo là bé thích ăn mì vằn thắn (Cái đệch! Không hiểu sao mình cứ dính vào mì vằn thắn hoài….mối tình mì vằn thắn à !?.......sau này mới biết là do bé thấy mình thích ăn mì vằn thắn nên mới rủ mình đi, (chứ không biết mình ăn cái đấy do rẻ) rõ khổ. Đi ăn món mì chết tiệt bám riết cuộc đời đấy xong, mình và bé đi ăn kem rồi về. Khoảng thời gian đi với nhau bé nói và kể nhiều lắm, nhưng mình chỉ ậm uh chẳng nhớ đc gì. Đôi lúc bé hỏi lại mình xem vừa nói gì,làm mình tịt luôn. Bé dỗi làm mình lại phải trêu để dỗ,hết dỗi bé lại nói càng nhiều. Đầu mình thì cứ để trên mây, thực ra là đi chơi với bé làm mình nghĩ đến bé Linh. Đi với một người nhưng đầu óc nhớ tới người khác,tội lỗi quá huhu.
Vào rạp mình bẻ cái tay vịn xuống ngồi kê tay cho nó sướng, chứ không chơi trò kia nữa. Bé nhìn cái tay vịn có vẻ không thích lắm,thế là lúc bé quay người để ngồi xuống mình lại bẻ lên (vãi cái câu chuyện tay vịn). Mình ngồi xiên vẹo dặt dẹo trong rạp để xem, gọi là xem cho oai chứ đầu đang rối vì không biết bé sẽ làm gì với mình tiếp theo. Bé nhìn mình bảo sao không ngồi ngay ngắn lên mà xem, mình đành nghe theo ngồi đứng lên như cái cờ. Được một lúc thì……bé cứ sát lại,rồi…..ngả vào vai mình. Mình giật nhẹ một cái, đầu óc rối tung chảy cả mồ hôi. Bé bảo ngồi lâu mệt cho bé dựa “nhờ một tí. Mình đơ quá chẳng nói chẳng cử động được (Gái mà xinh xắn ngả vào vai, thì dù không thích chắc bạn nào cũng như mình thôi). Bé ngả xuống thì trên mặt mình bắt đầu xuất hiện đủ các thể loại biến dạng: nhăn nhó,nhíu mày,méo xẹo….vv… (bé không nhìn thấy). Mà lúc đó mình cũng không hiểu sao lại để bé làm thế nữa,rõ là công:0 thủ:0. Chúa tha tội cho con.
Mãi sau đó phim mới hết,mình tí thì không đứng dậy được vì ngồi quá lâu ở một tư thế. Bé thì vô tư cười đùa còn mình thì sắp phải đi thay xương chậu đến nơi cmnr. Mệt thì rõ mệt chứ chẳng thấy sướng gì cả (chắc do lần đầu bị gái cưa ở thế bị động). Ra ngoài bé lặp lại đúng kịch bản như mình từng làm: đi ăn.Mình bảo với bé là sẽ dẫn bé đi bất cứ chỗ nào bé thích, vì hôm nay là sinh nhật bé. Bé bảo là bé thích ăn mì vằn thắn (Cái đệch! Không hiểu sao mình cứ dính vào mì vằn thắn hoài….mối tình mì vằn thắn à !?.......sau này mới biết là do bé thấy mình thích ăn mì vằn thắn nên mới rủ mình đi, (chứ không biết mình ăn cái đấy do rẻ) rõ khổ. Đi ăn món mì chết tiệt bám riết cuộc đời đấy xong, mình và bé đi ăn kem rồi về. Khoảng thời gian đi với nhau bé nói và kể nhiều lắm, nhưng mình chỉ ậm uh chẳng nhớ đc gì. Đôi lúc bé hỏi lại mình xem vừa nói gì,làm mình tịt luôn. Bé dỗi làm mình lại phải trêu để dỗ,hết dỗi bé lại nói càng nhiều. Đầu mình thì cứ để trên mây, thực ra là đi chơi với bé làm mình nghĩ đến bé Linh. Đi với một người nhưng đầu óc nhớ tới người khác,tội lỗi quá huhu.
__________________
CHAP 20:
Trở lại với bé Linh, thực sự mà nói thì mình và bé càng ngày càng xa cách. Thậm chí bé còn tránh mặt mình nữa. Mỗi lần mình muốn ngồi cạnh bé ở lớp, bé đều uh một cách rất miễn cưỡng. Mình cũng chẳng hiểu mình làm sai gì nữa,mình vẫn cố chịu đựng thái độ ấy của bé vì mình vẫn còn yêu bé-yêu rất nhiều. Thế rồi có hẳn một tuần bé không đi học, mình lo lắng đi lùng mọi loại thông tin, thì biết bé đang ốm. Vậy là mình tức tốc mua đồ đến thăm bé. Mình dự mua cam nhưng khổ nỗi, cigar mình còn biết loại nào ngon loại nào dở,chứ cam thì mình chịu hẳn cmn luôn. Mình phải lừa mẹ đi mua hộ để “thăm cô chủ nhiệm ốm” (ác mồm ác miệng vkl). Rồi đi mượn một cái vắt cam đến thẳng phòng bé.
Đến phòng bé thì may quá phòng không có ai cả. Bé nằm trên giường đắp khăn xanh da trời có hình bông hoa trắng viền vàng và nụ đỏ,hai bên mép khăn viền đăng ten trắng (vãi lờ cái tật soi của mình). Bé nhìn thấy mình vẻ mặt rất ngạc nhiên rồi sụp xuống buồn. Mặt bé xanh lét, môi nhợt nhạt, duy chỉ có đôi mắt là lúc nào cũng ướt. Bé vẫn không nói gì cả-chỉ nhìn. Mình đặt cam xuống bàn.
-Linh ốm bao lâu rồi?
-Tớ ốm gần một tuần rồi.
-Hôm nay là thứ mấy vậy? mình hỏi.
-Thứ 6.
-Ốm 5 ngày liền sao không cho tớ biết?
-Tớ sợ phiền ấy.
-PHIỀN? mình nhấn mạnh từ “phiền”
Bất giác nhớ bé đang ốm nên mình dừng không chất vấn cái này nữa.
Mình lại nhẹ nhàng hết sức có thể:
-Sau ốm thì phải cho tớ biết chứ. Bạn bè ấy biết cả mà tớ lại không biết thì có buồn cười không? Cho tớ biết để tớ có thể chăm sóc ấy chứ.
-Uh-bé trả lời cộc lốc (vãi đ’)
-Dao của ấy đâu?
Bé chỉ tay cho mình chỗ, mình bổ cam rồi lấy cái vắt cam ra. Bé thấy cái vắt cam thì phì cười( phải nói mặc dù mặt trắng bệch nhợt nhạt nhưng bé cười vẫn đủ giết chết mình).
-Tớ sợ ấy uống phải hột rồi mọc cây trên đầu ấy! mình cố pha trò.
Bé vẫn cười
-Thế này có đáng được phong danh hiệu “người đàn ông của năm” không?
-Bé vênh mặt lên ra điều “còn lâu!” (lâu lắm rồi mình mới thấy bé gần gũi với mình như vậy)
Mình đưa cốc nước cam cho bé,rồi lấy cái khăn chườm đi giặt lại.
Bé ngoan ngoãn uống hết cốc cam rồi để lên bàn.
-Cam tớ mua ngon đấy chứ?
-uhm! Cam ngọt lắm. Khá khen người biết chọn! bé nhíu mày.
-Tớ mà lại! (mẹ ơi con xin lỗi!)
Mình gấp khăn lại rồi đặt nhẹ nhàng lên trán bé.
-Dịu dàng quá ha! Bé cười rồi nói với mình.
Mình không nói gì chỉ cười lại với bé.
-Sau này cô nào yêu được chắc là có phúc lắm đấy! bé tiếp.
Nghe câu này xong mình chán luôn. Thế là quạc lại:
-Tớ chỉ yêu một người thôi!
-Tớ có biết không? Bé hỏi.
-Có! Biết rất rõ nữa. Mình nói.
-Sao lại yêu người đấy thế? (đùa ! hỏi bí vãi cả phụ tùng)
-Tớ không biết! Cuộc sống tớ cần người ấy thôi, cần rất nhiều.
Cả mình và bé không nói gì và nhìn nhau…..
…….
……..
Mình thò tay xuống đỡ tay bé lên nghịch rồi nắm lại. Tay lạnh quá.
-Khỏe nhanh còn đi học lại với tớ nhé!
Uh! Tớ sẽ cố-bé nói.
Hứa là sau này đừng ốm thế nữa nhé! Nhớ phải cho tớ biết nghe chưa!
Bé không nói gì! Chỉ nắm tay mình chặt lại một chút.
Trở lại với bé Linh, thực sự mà nói thì mình và bé càng ngày càng xa cách. Thậm chí bé còn tránh mặt mình nữa. Mỗi lần mình muốn ngồi cạnh bé ở lớp, bé đều uh một cách rất miễn cưỡng. Mình cũng chẳng hiểu mình làm sai gì nữa,mình vẫn cố chịu đựng thái độ ấy của bé vì mình vẫn còn yêu bé-yêu rất nhiều. Thế rồi có hẳn một tuần bé không đi học, mình lo lắng đi lùng mọi loại thông tin, thì biết bé đang ốm. Vậy là mình tức tốc mua đồ đến thăm bé. Mình dự mua cam nhưng khổ nỗi, cigar mình còn biết loại nào ngon loại nào dở,chứ cam thì mình chịu hẳn cmn luôn. Mình phải lừa mẹ đi mua hộ để “thăm cô chủ nhiệm ốm” (ác mồm ác miệng vkl). Rồi đi mượn một cái vắt cam đến thẳng phòng bé.
Đến phòng bé thì may quá phòng không có ai cả. Bé nằm trên giường đắp khăn xanh da trời có hình bông hoa trắng viền vàng và nụ đỏ,hai bên mép khăn viền đăng ten trắng (vãi lờ cái tật soi của mình). Bé nhìn thấy mình vẻ mặt rất ngạc nhiên rồi sụp xuống buồn. Mặt bé xanh lét, môi nhợt nhạt, duy chỉ có đôi mắt là lúc nào cũng ướt. Bé vẫn không nói gì cả-chỉ nhìn. Mình đặt cam xuống bàn.
-Linh ốm bao lâu rồi?
-Tớ ốm gần một tuần rồi.
-Hôm nay là thứ mấy vậy? mình hỏi.
-Thứ 6.
-Ốm 5 ngày liền sao không cho tớ biết?
-Tớ sợ phiền ấy.
-PHIỀN? mình nhấn mạnh từ “phiền”
Bất giác nhớ bé đang ốm nên mình dừng không chất vấn cái này nữa.
Mình lại nhẹ nhàng hết sức có thể:
-Sau ốm thì phải cho tớ biết chứ. Bạn bè ấy biết cả mà tớ lại không biết thì có buồn cười không? Cho tớ biết để tớ có thể chăm sóc ấy chứ.
-Uh-bé trả lời cộc lốc (vãi đ’)
-Dao của ấy đâu?
Bé chỉ tay cho mình chỗ, mình bổ cam rồi lấy cái vắt cam ra. Bé thấy cái vắt cam thì phì cười( phải nói mặc dù mặt trắng bệch nhợt nhạt nhưng bé cười vẫn đủ giết chết mình).
-Tớ sợ ấy uống phải hột rồi mọc cây trên đầu ấy! mình cố pha trò.
Bé vẫn cười
-Thế này có đáng được phong danh hiệu “người đàn ông của năm” không?
-Bé vênh mặt lên ra điều “còn lâu!” (lâu lắm rồi mình mới thấy bé gần gũi với mình như vậy)
Mình đưa cốc nước cam cho bé,rồi lấy cái khăn chườm đi giặt lại.
Bé ngoan ngoãn uống hết cốc cam rồi để lên bàn.
-Cam tớ mua ngon đấy chứ?
-uhm! Cam ngọt lắm. Khá khen người biết chọn! bé nhíu mày.
-Tớ mà lại! (mẹ ơi con xin lỗi!)
Mình gấp khăn lại rồi đặt nhẹ nhàng lên trán bé.
-Dịu dàng quá ha! Bé cười rồi nói với mình.
Mình không nói gì chỉ cười lại với bé.
-Sau này cô nào yêu được chắc là có phúc lắm đấy! bé tiếp.
Nghe câu này xong mình chán luôn. Thế là quạc lại:
-Tớ chỉ yêu một người thôi!
-Tớ có biết không? Bé hỏi.
-Có! Biết rất rõ nữa. Mình nói.
-Sao lại yêu người đấy thế? (đùa ! hỏi bí vãi cả phụ tùng)
-Tớ không biết! Cuộc sống tớ cần người ấy thôi, cần rất nhiều.
Cả mình và bé không nói gì và nhìn nhau…..
…….
……..
Mình thò tay xuống đỡ tay bé lên nghịch rồi nắm lại. Tay lạnh quá.
-Khỏe nhanh còn đi học lại với tớ nhé!
Uh! Tớ sẽ cố-bé nói.
Hứa là sau này đừng ốm thế nữa nhé! Nhớ phải cho tớ biết nghe chưa!
Bé không nói gì! Chỉ nắm tay mình chặt lại một chút.
__________________
Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)