Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...! [Chap 2 3 4 5]

[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...!
Tác giả : .:Memory:.


Chap 2-3-4-5


Chap 2 ah
Sau dạo đấy, tôi có chú ý em nhiều hơn, thình thoảng nhìn em từ xa, chúng tôi có vẻ thân nhau hơn, tôi dần có những tình cảm lớn hơn so với đơn thuần chỉ là cảm tình. Tuy nhiên, có một lần tôi cùng về quê với gia đình dì, tôi có hỏi qua về em, dì tôi khen em, tôi cũng cảm thấy vui. Dì còn bảo với tôi em đã có người yêu, lúc ấy tôi cảm thấy buồn, rất buồn, lúc đấy tôi chỉ nghĩ một điều: Em nói dối tôi … Tôi lờ mờ và không hiểu sao em lại nói với tôi hôm đó như thế, em chỉ nói đùa hay em cố tình nói đùa. Gần như cả hôm ấy tôi nghĩ miên man, tôi lại càng nhớ hơn về hôm mưa.




Sau đó, gần như tôi tránh mặt em, cảm giác biết một người mà mình thấy thích có người yêu, cộng với việc em nói dối tôi, tôi cảm thấy ghét em. Càng ngày, tôi càng cảm thấy nhớ em, tôi không dám nói, tôi cũng không trò chuyện cùng em như lúc trước. Em vẫn vô tư, thỉnh thoảng có nói chuyện nhưng tôi đều lờ đi. Tôi buồn, tôi chôn chặt trong lòng, thỉnh thoảng tôi vẫn lén nhìn em và tôi cảm giác có một nỗi đau vô hình trong tim tôi. Có lẽ vì em thấy tôi lạ, hoặc tôi nói chuyện với tụi con gái còn lại nhưng lại không nói chuyện với em, nhưng tôi biết làm gì, tôi không đủ cam đảm để nói chuyện với em tự nhiên như ngày xưa được nữa.


Thực sự lúc ấy, có lẽ là lần đầu tiên tôi có cảm giác ấy với con gái, nên tôi cũng không biết làm cách gì để xử trí trong tình hình như vậy. Nói chuyện tự nhiên với em, tôi thấy ngượng ngượng, hơn nữa cũng có phần tức vì em nói dối tôi. Còn theo kiểu tán tỉnh, tôi cũng không dám vì biết em có người yêu rồi, và tôi cũng không có ý nghĩ muốn biết người yêu của em, để xem tôi có còn cơ hội. Với cảm xúc trái chiều như vậy, tôi cảm thấy mông lung không biết nên làm thế nào cho đúng, tôi vốn có thói quen thấy buồn thì tôi hay đi lang thang, đi và nghĩ ngợi, buổi đấy tôi đang đi thì cảm giác có ai đi theo tôi, tôi quay đầu lại thì thấy em và đứa con gái ở phòng 4 đang ở đằng sau. Tôi có quay lại hỏi:
- Hai đứa đi đâu đấy?
Đứa con gái kia nói:
- Anh đi đâu bọn em theo đấy.

Đang sẵn buồn, lại thêm có người chọc, tôi nghĩ thầm: Uh, thích đi thì cho đi. Tôi cứ thế bước thẳng, tôi đi chả thèm để ý có hai người vẫn bám theo tôi, cách nhau khoảng 5m thôi nhưng tôi không nói gì, và cũng không muốn nói gì lúc ấy. Đi được tầm 2, 3km tôi nghe loáng thoáng thấy bảo hai đứa đấy mỏi chân, nên tôi quay lại. Lúc quay lại, tôi vẫn không thèm để ý, cứ thế đi, em và bạn em cứ nói chuyện linh tinh tôi không nghe rõ. Sẵn đang bực bội, thấy em đang nói với bạn và cười cười, tôi quay lại bảo:
- Em đừng nói gì nữa, anh không muốn nói chuyện với em.

Em có vẻ bất ngờ nên khựng lại, và có lẽ cảm thấy xấu hổ với đứa bạn nên cứ thế đi chậm chậm lại. Tôi vẫn cứ đi, và xác định đi về, em và bạn vẫn đi theo tôi. Lúc đi về, tôi có qua nhà xe tang (loại chuyên để quan tài đem đi mang ra ngoài nghĩa địa), tôi chỉ muốn cho em và bạn em sợ, để đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn một mình, nhưng em và bạn em vẫn đi theo. Tôi nhảy vào, hỏi em có vào không, em và bạn em có vẻ sợ nên chỉ dám đứng ở ngoài, tôi chán nản, không muốn đi nữa nên đi về. Tôi làm thế có đúng không, tôi có nên làm thế, tôi muốn nói chuyện với em quá, tôi muốn nhìn em, tôi buồn, tôi cảm thấy đau … và tôi thiếp đi trong giấc ngủ…



Chap 3 ah
yđ 8/2006

Từ lúc đó, tôi gần như không tham gia vào nói chuyện với tụi con gái nữa, tôi ở trong nhà, hoặc xem ti vi, hoặc chơi với em, có lúc đi ra net xem kết quả thi đại học. Em dường như cũng ngại tôi nên có lẽ chúng tôi chạm mặt nhau không được nhiều cho lắm. Tôi lờ em đi, xem như không quen. Hôm đấy, tôi đang ở nhà dì thì bố mẹ tôi sang đón tôi về, tôi về khi ấy em đang đi học. Lúc về đến nhà tôi là tầm 6 rưỡi chiều, tôi vẫn như mọi khi, lên tầng 2 phòng mình, ngồi trên lan can, ngồi hóng gió. Đối diện nhà tôi là cánh đồng, tôi có thể ngắm mặt trời mọc hoặc lặn, có đôi chút nghĩ về em. Tầm 7 rưỡi, bố mẹ tôi có gọi tôi xuống ăn cơm, nhưng tôi không đói, nên tôi vẫn ngồi ở trên đấy. Lát sau, tôi xuống nhà, định lấy xe đạp đi ra hàng net thì mẹ tôi hỏi:
- Con định đi đâu đấy?
Tôi đáp:
- Con đi ra mạng xem điểm chút.
Mẹ tôi nói giọng run run:
- Có tin nhắn báo điểm về rồi, trượt rồi con ah.
Bố tôi thì bảo giọng nghiêm:
- Ngồi xuống bố nói chuyện một chút.

Lúc đấy tôi một phần vì choáng váng, một phần bất ngờ, tai tôi lùng bùng, bố nói trong khoảng 30 phút, tôi cũng không nhớ nữa, cũng không nhập tâm cho lắm. Cổ họng tôi nghẹn nghẹn, tôi cũng không nghĩ ra được lúc ấy tâm trạng tôi thế nào, chỉ thấy trống rỗng, người như mông lung, mất hết kiểm soát. Bố tôi nói rất nhiều, thế này, thế nọ, nhưng tôi dường như không nghe được chữ nào. Bố tôi nói xong rồi bảo tôi ăn cơm, tôi chỉ đứng dậy rồi nói:
- Con lấy xe đi đây chút.
Mẹ tôi chỉ bảo:
- Đi quanh quẩn thôi con nhé, đi lát rồi về.
Tôi cúi mặt xuống:
- Vâng.

Tôi đạp xe quanh thị trấn tôi đang sinh sống, đi như vô định, không buồn, không chán, chỉ thấy trống rỗng. Tôi cứ thế đạp phải 3, 4 vòng, tôi cay đắng, nhìn người đi đường, nhìn xe cộ, nhìn các đôi tình nhân, nhìn lên trời. Trời hôm ấy khá nhiều sao, cứ miên man tôi nghĩ thì có 1 đám con trai tầm học cấp 3 đi ngang qua tôi đánh võng, lạng lách, đâm vào tôi. Tôi ngã xuống đường, thấy nhói đau ở tay và chân, nhưng lúc đấy so với cái nỗi đau tinh thần thì nỗi đau thể xác tôi gần như không cảm nhận được. Mấy thằng con trai sau khi đâm vào tôi thì lại phóng lên xe đi tiếp, chúng còn quay lại văng ra vài câu chửi thề, tôi là một thằng nóng tính, như mọi khi thì chắc tôi không để yên nhưng hôm đấy tôi không còn muốn để ý mấy chuyện như thế làm gì nữa. Tôi vào một quán net, chẳng biết làm gì, tôi vào nick chat, ngồi thừ phải gần 20 phút, chỉ nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng có quay sang bên cạnh xem một thằng bé chơi Gunbound. Tôi không biết tôi vào quán net để làm gì, chỉ biết là khi định thần lại thì tôi đang ngồi ở 1 máy tính rồi.



Chap 4 ah

Ngồi thừ ra, tôi mới xem vào nick chat, nick chat của tôi có vài người bạn đang sáng đèn, chủ yếu là bạn cấp 3, nhìn status chỉ quanh quẩn là về kì thi đại học. Chán nản, tôi định out ra thì nhìn thấy nick em. Tôi add nick em từ lúc tôi cũng mới biết em, nhưng tôi thấy em ít khi online, và từ lúc tôi add đến giờ cũng chưa bao giờ gặp em online. Tôi click vào nick em, tôi hỏi thăm em một chút về sức khỏe, về cuộc sống, tôi cũng nói với em kết quả kì thi đại học của tôi. Rồi không ngăn được, tôi đã nói cho em biết tôi thích em, tôi đã yêu em, tôi bảo rằng tôi biết em có người yêu rồi, nhưng tôi vẫn yêu em. Tôi không cần em đáp lại, tôi cũng không cần em phải nghĩ về một người như tôi, tôi chỉ cần nói ra để tôi đỡ mang cảm giác nằng nặng trong lòng. Nói với em những gì tôi suy nghĩ trong lòng, tôi đứng dậy trả tiền và về nhà, lúc ấy khoảng 10 rưỡi. Bố mẹ tôi là cán bộ viên chức nên đi ngủ khá sớm, lúc về nhà thì còn mỗi thằng em đang thức, nó ra mở cửa cho tôi, tôi còn không dám nhìn vào mặt nó, nó cũng không nói gì, tôi cất xe rồi đi lên tầng 2. Tôi thấy khát nước, khát khô cả cổ, có cái gì nghẹn nghẹn ở cổ tôi, tôi đi vội lên tầng 3, ngồi một mình ở trên đấy.


Ngồi một mình, tâm trang rối bời, tôi mới nghĩ đến những ngày chơi bời về trước, nghĩ về những tháng năm chỉ biết vùi đầu vào game. Tôi không trách mình vì tôi biết là do tôi, tôi chỉ cảm thấy khổ cho bố mẹ tôi. Cả hai đều là người có tiếng nói trong xã hội, giờ tôi thế này, bố mẹ tôi gặp bạn bè, họp hành, công tác, biết làm sao. Đầu óc trống rỗng, nhìn lên trời chỉ thấy một màu đen, có trăng, có sao, nhưng sao tôi thấy nhàn nhạt. Tôi ngồi im, gần như không động đậy, không có cảm giác gì nữa… Ngồi một lúc tôi mới thấy đau đau, xem lại cánh tay thì một đường dài máu chảy, vết xước khá dài và sâu, chắc do lúc nãy tôi ngã xuống đường, tôi xem cả chân cũng thấy máu đang chảy. Nhắm mắt lại, nghĩ về tương lai, không biết tôi nên làm gì giờ này, tôi cúi mặt ôm đầu gối. Tôi cứ ngồi như vậy cho đến 2, 3 giờ sáng, khi định thần lại thì lúc đấy tôi mới cảm thấy mệt mỏi uể oải, chán chường. Lặng lẽ, tôi đi xuống dưới nhà để ngủ, có một giọt nước mắt rơi xuống má, tôi liếm thử, mặn chát … Hôm ấy là ngày 10/08/2006…


Chap 5 ah

Sau hôm ấy là một chuỗi ngày dài ác mộng đối với tôi, bạn bè thì rục rịch chuẩn bị đi học, tôi thì chỉ nằm không ở nhà, cơm cũng không muốn ăn. Bố tôi là người gia trưởng, cộng với người con nhà người ta đi học đây học đó, thêm người ta hay nói ra nói vào, ức chế với người ngoài đổ hết cả vào đầu vợ con. Cứ đến bữa ăn là tôi ngồi để nghe thuyết giảng, nhiều hôm bố tôi đi về muộn, mẹ tôi phải bảo tôi ăn cơm trước, nhưng nào có được yên ổn, bố tôi lại gọi tôi xuống, rồi tiếp tục nói thế này thế kia. Tôi chỉ biết cúi gầm mặt xuống, không dám nói lại điều gì. Đêm đêm, tôi ra ngoài ban công ngồi, nhìn trời, nhìn đất, không có một suy nghĩ nào, vô thức. Tôi biết nói sao, tôi biết làm sao, tôi gây ra nỗi thất vọng cho gia đình, cho ông bà, là người luôn được đề cao trong gia đình, tôi liệu có xứng đáng với những gì mọi người kì vọng. Chẳng biết giờ tôi có làm nên trò trống gì không, hay chỉ đến thế sống bám gia đình. Thời gian đấy có lẽ là quãng thời gian dài nhất của cuộc đời, cảm giác như một ngày cả trăm tiếng chứ không phải 24 tiếng nữa, biết làm gì cho hết ngày … Thế rồi con giun xéo mãi cũng quằn, không hẳn, là tôi không chịu nổi cái cuộc sống cứ ngày này qua ngày khác chờ thời gian, rồi suốt ngày nghe bố tôi nói chuyện, rồi nhìn cảnh bạn bè đi học, rồi nhìn vào người mẹ của tôi ở giữa cảnh bênh con rồi bị bố tôi quát. Tôi đã cãi lời bố tôi, tôi từng có nhiều lần phản ứng lại bố tôi, nhưng chưa có lần nào tôi dám cãi lời bố tôi, hay ngắt ngang lời nói của bố tôi, tôi luôn nhẫn nhịn, tôi giữ ở trong lòng.

- Con không ở nhà này nữa, từ mai con sẽ đi nơi khác.
Bố nhìn tôi tóe lửa quát:
- Mày đi được thì đi đi, nhà này không có con cái như mày.
Tôi cự lại:
- Vâng, từ mai con sẽ đi.
Bố tôi to tiếng quát lên:
- Đi được thì đi đi, giỏi.

Tôi bước lên lên tầng, tôi chỉ nghĩ đằng nào thì tôi cũng không thể chịu đựng được cái cảnh này nữa, tôi muốn được yên bình. Tôi góm gém quần áo, nhét vài quyển sách, trong túi còn vài đồng bạc, tôi không biết nên đi đâu. Mẹ tôi lên nhẹ bảo:
- Thôi mẹ xin con, con biết tính bố con rồi đấy, đừng có cố chấp bố nữa.
Tôi lừ lừ không nói, mẹ tôi nói thêm:
- Con chịu khó chút, đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Tôi chỉ cúi mặt đáp:
- Con không ở nhà nữa đâu, con không chịu đựng nổi nữa.
Mẹ tôi mới nhẹ nhàng:
- Thôi hay con về quê vài hôm, khi nào bố nguôi đi rồi về.
- Vâng, thế cũng được. Tôi buồn buồn đáp lại lời mẹ.

Buổi sáng hôm ấy, mẹ tôi nghỉ làm để lai tôi về quê. Rồi cả ngày hôm ấy, mẹ ở nhà ông bà nội với tôi, tôi có nói chuyện với mẹ, tôi bảo sẽ học lại 1 năm để năm sau thi lại. Mẹ cũng đồng ý với quyết định của tôi, tuy nhiên mẹ bảo cần phải kiếm một lớp ôn thi nào để đi học bù lại những kiến thức mà tôi bị hổng. Mẹ gọi điện cho dì tôi, thông báo vắn tắt với dì, buổi ngày mai mẹ sẽ lai tôi sang nhà dì. Tôi với mẹ ăn cơm rồi mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi ngồi không, nằm mãi không ngủ được, tôi dậy, bật đèn, lại nhìn trời. Tối hôm đấy trời lại mưa, nghĩ đến cảnh ngày mai gặp lại em. Nếu xấu hổ chắc giờ tôi không còn cảm giác để xấu hổ trước mặt em, tôi biết làm gì khi đứng đối diện với em, thở dài, tôi lấy một quyển vở trắng, và viết cho em:…tôi mong muốn có một ngày nào đó tôi sẽ dũng cảm đối diện nói với em rằng tôi yêu em… Gấp quyển vở lại, tôi nằm trằn trọc, trời mưa như trút nước, mưa như trêu gan tôi, tôi thiếp đi lúc nào không biết …
…trong mưa có tôi, trong mưa có nụ cười em…



to be continued