[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...!
[Chap 16 17 18 19 20]
Tác giả : .:Memory:.
Chap 16
Những ngày cuối cùng, lần lượt mọi người trong khu trọ về hết, tôi cũng không quên chúc cho kì thi sắp tới của mọi người kết quả tốt. Em là người về cuối cùng, bố mẹ em đón em muộn nhất, rồi cùng sửa soạn đồ đạc, tư trang. Lúc em về, đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đối với tôi thánh thiện, trong veo, tôi không nói với em lời nào, tôi cũng không chúc em điều gì về kì thi cả. Tôi nhìn theo em cho đến khi bóng em khuất dần, lãnh lẽo, mơ hồ, hầu như không có một chút cảm xúc…
.....
.....
.....
.....
Tôi ở lại đến tận 30/06/2007 mới sửa soạn hàng trang để bước lên đường vào kì thi. Trước khi về nhà, tôi có đi xuống dưới khu trọ, dạo qua một vòng, cũng đã gần một năm tôi ở đây, bao nhiêu việc đã xảy ra, vui cũng có, buồn cũng có, nó giúp tôi trưởng thành hơn. Nhìn vào bức tường tôi từng dựa vào đấy chờ em trong đêm mưa, tôi mỉm cười, ít ra tôi cũng đã biết rung động, đã biết yêu, tôi không còn là người mải mê chơi game đến quên ăn, quên ngủ nữa. Cuộc sống nơi đây dạy cho tôi khá nhiều điều mà nếu như không trải qua có lẽ tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Tôi từng đọc đâu đấy một câu, nếu muốn biết thời gian dài bao lâu, hãy hỏi người vừa thi trượt đại học, thời gian có dài thật đấy, những giây phút, những kỉ niệm, những hồi ức khi tôi đã trải qua, khi ấy tôi mới cảm thấy luyến tiếc những phút giây ở nơi đây. Cho đến khi tôi lai mẹ về nhà (lúc này tôi đã biết đi xe máy), tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn về cổng nhà dì tôi…
Làm xong 3 ngày cho cố, buổi chiều hôm đấy khi lên đến nhà dì thì mẹ tôi gọi điện báo tôi đã đậu. Tôi đón nhận tin này một cách bình thường, không vui, cũng không buồn, tôi đã mường tượng ra kết quả này từ lâu, tôi xem nó như là một phần thưởng cho nỗ lực của tôi trong suốt 1 năm qua. Đối với nhiều người có lẽ đây là một sự kiện trọng đại, nhưng với tôi, sau những gì tôi đã trải qua, tôi không có lấy nổi một cảm xúc để có thể reo lên rằng: Tôi đã đậu đại học... Tôi chỉ thấy nó bình thường, vì tôi biết tôi sẽ đậu lúc bước ra phòng thi môn thứ 3 rồi. Ngày tôi về nhà chuẩn bị ra Hà Nội nhập học, tôi có về quê, thắp nhang cho cố, tôi lầm bầm: Cháu đỗ đại học rồi cố ah, cố biết tin này muộn quá, cố không chờ lấy 1 tuần nữa có phải cố được nghe tôi nói với cố rồi không…
Những ngày cuối cùng, lần lượt mọi người trong khu trọ về hết, tôi cũng không quên chúc cho kì thi sắp tới của mọi người kết quả tốt. Em là người về cuối cùng, bố mẹ em đón em muộn nhất, rồi cùng sửa soạn đồ đạc, tư trang. Lúc em về, đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đối với tôi thánh thiện, trong veo, tôi không nói với em lời nào, tôi cũng không chúc em điều gì về kì thi cả. Tôi nhìn theo em cho đến khi bóng em khuất dần, lãnh lẽo, mơ hồ, hầu như không có một chút cảm xúc…
.....
.....
.....
.....
Tôi ở lại đến tận 30/06/2007 mới sửa soạn hàng trang để bước lên đường vào kì thi. Trước khi về nhà, tôi có đi xuống dưới khu trọ, dạo qua một vòng, cũng đã gần một năm tôi ở đây, bao nhiêu việc đã xảy ra, vui cũng có, buồn cũng có, nó giúp tôi trưởng thành hơn. Nhìn vào bức tường tôi từng dựa vào đấy chờ em trong đêm mưa, tôi mỉm cười, ít ra tôi cũng đã biết rung động, đã biết yêu, tôi không còn là người mải mê chơi game đến quên ăn, quên ngủ nữa. Cuộc sống nơi đây dạy cho tôi khá nhiều điều mà nếu như không trải qua có lẽ tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Tôi từng đọc đâu đấy một câu, nếu muốn biết thời gian dài bao lâu, hãy hỏi người vừa thi trượt đại học, thời gian có dài thật đấy, những giây phút, những kỉ niệm, những hồi ức khi tôi đã trải qua, khi ấy tôi mới cảm thấy luyến tiếc những phút giây ở nơi đây. Cho đến khi tôi lai mẹ về nhà (lúc này tôi đã biết đi xe máy), tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn về cổng nhà dì tôi…
……
Trở về với kì thi đại học khá suôn sẻ, tôi lại quay lại nhà dì, lần này là tôi lên để kèm cho thằng em lớn học, và chơi với thằng em thứ hai. Thằng bé quấn lấy tôi, cũng phải, vì nó mới ra đời được hai tiếng đồng hồ thì tôi đã bế rồi, tôi đã từng pha sữa cho nó uống, thay tã cho nó, bế nó từng đêm khi nó khóc quấy, ru nó vào giấc ngủ, đôi tay nắm chặt tay tôi, môi cười mỉm. Cho đến khi nó đã biết chút ít, lúc tôi học ở cầu thang, nó vẫn thường hay chỉ tay vào và cười khi mẹ hỏi anh đâu? Tôi dành hết tình cảm cho nó, tôi chơi với nó gần như cả ngày, lúc này mấy đứa học lớp 11 đã xuống để học thêm, phòng trọ cũng có người thuê, phòng của em chuyển đi có một cô bé năm nay lên lớp 10 chuyển vào. Tôi vẫn thường bế em đi xuống, cho chơi đùa với các chị ở đấy, hay đôi khi giảng hộ mấy bài tập khi có đứa hỏi. Rồi bận rộn với đám tang của cố ở quê, người cố bị mù lòa mà ngày nhỏ tôi vẫn dắt cố đi xung quanh. Tôi chạy đôn chạy đáo lo việc vặt trong đám tang, tôi thức gần như trắng mấy đêm đấy, đến hôm đưa cố về với tổ tiên tôi khiêng ảnh cố, tôi cố gắng không khóc, tôi chỉ bật khóc khi lúc cố mồ yên mả đẹp, lúc mọi người bắt đầu đi về. Tôi vẫn nhớ mỗi lần về quê tôi đều vào thăm cố, cố ôm lấy tôi và luôn miệng bảo: Khi nào cố chết cố sẽ phù hộ cho tôi…Làm xong 3 ngày cho cố, buổi chiều hôm đấy khi lên đến nhà dì thì mẹ tôi gọi điện báo tôi đã đậu. Tôi đón nhận tin này một cách bình thường, không vui, cũng không buồn, tôi đã mường tượng ra kết quả này từ lâu, tôi xem nó như là một phần thưởng cho nỗ lực của tôi trong suốt 1 năm qua. Đối với nhiều người có lẽ đây là một sự kiện trọng đại, nhưng với tôi, sau những gì tôi đã trải qua, tôi không có lấy nổi một cảm xúc để có thể reo lên rằng: Tôi đã đậu đại học... Tôi chỉ thấy nó bình thường, vì tôi biết tôi sẽ đậu lúc bước ra phòng thi môn thứ 3 rồi. Ngày tôi về nhà chuẩn bị ra Hà Nội nhập học, tôi có về quê, thắp nhang cho cố, tôi lầm bầm: Cháu đỗ đại học rồi cố ah, cố biết tin này muộn quá, cố không chờ lấy 1 tuần nữa có phải cố được nghe tôi nói với cố rồi không…
....
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ, mình đang trong giai đoạn tốt nghiệp, bận bù đầu, cũng muốn viết nhưng không có nhiều thời gian cho lắm, mọi người thông cảm, xin nhận của các bác ah
Chap 17
hn 09/2007
Rời quê nhà ra Hà Nội học đại học, cuộc đời của tôi bước thêm một trang mới, có đôi chút háo hức, bỡ ngỡ khi vừa bước xuống xe khách. Tôi sẽ ở đây 4 năm hoặc có thể lâu hơn, mặc dù khá vui mừng nhưng tôi luôn tỏ thái độ bình thường, tôi ở lại nhà bác làm cùng cơ quan với mẹ để làm thủ tục nhập học. Rồi bận bịu với việc nhập học, việc tìm nhà trọ, mua sắm đồ đạc, đồ dùng… Tôi trọ ở gần trường, đi bộ chừng 5 phút là đến trường, tôi ở với một bạn cùng lớp ở Hải Phòng, chúng tôi trọ ở trên tầng 2 của một khu trọ, phòng không rộng lắm nhưng khá thoáng mát. Ở được một tuần thì có thêm một đứa cùng khoa nhưng khác lớp xin ở cùng, thế là phòng trọ có 3 người, và mọi rắc rối bắt đầu từ đây. Thời gian này, do việc học gần như không có kiến thức gì ngoài những kiến thức đại cương, nên tụi tôi gần như khá rảnh rỗi, ngoài ra cũng lạ nước lạ cái nên chúng tôi thường xuyên chỉ ở nhà. Đôi khi tôi và đứa bạn ở Hải Phòng có ra quán net ngồi, rồi lại về nhà trọ nhìn nhau cho hết ngày. Chúng tôi ăn cơm quán chứ không tự nấu ăn, có lẽ vì con trai nên đứa nào cũng ngại. Hồi đấy suất cơm 7 nghìn đã là ngon rồi, tôi vốn không quen ăn quán nên ăn khá ít, hai đứa kia thì ăn như hầm hổ. Tôi vẫn giữ thói quen như ngày trước, tôi thức muộn, dậy sớm, tôi mua vài cuốn sách tiếng Anh để thỉnh thoảng ngồi đọc. Đôi khi ăn cơm tối xong tôi đi lang thang xuống đến gần sân vận động Mỹ Đình, ngửi mùi hoa sữa, ngắm cảnh đường phố, rồi nghĩ thơ thẩn đến tận 10h đêm mới về. Tôi sống kiệm lời, ít khi nói chuyện, chỉ thường hay ngồi một mình, hồi đấy tôi và đứa bạn Hải Phòng cũng đã có điện thoại di động, còn đứa ở Hải Dương thì không có. Dạo đấy, mẹ tôi gọi điện thoại liên tục, và gần như ngày nào cũng gọi, tôi chỉ nói chuyện qua loa với mẹ rồi tắt máy sợ mẹ nói nhiều tốn tiền.
Chúng tôi sống yên ổn được 1 tuần thì xảy ra một chuyện. Đứa ở Hải Dương mặc dù khác lớp nhưng vẫn học chung với chúng tôi ở một hội trường. Thời sinh viên, nhất là năm nhất, không có việc gì làm thì chỉ toàn ngồi nói chuyện linh tinh, hoặc trêu chọc con gái, nó xin được số điện thoại của một bạn ở lớp nó và bảo rất xinh, bạn ấy tên là Y. Nó bảo chúng tôi nhắn tin làm quen, khi ấy một phần vì tò mò khi mới sử dụng điện thoại di động, một phần cũng do khá rảnh rỗi nên tôi với đứa bạn ở Hải Phòng có nhắn tin cho Y, cũng nói những chuyện linh tinh trên trời dưới đất. Y ở kí túc xá, thời gian cũng rảnh nên nhắn tin cho tụi tôi liên tục. Tôi nhắn ít, chỉ mỗi bạn Hải Phòng là nhắn khá nhiều và đều đặn, Y cũng đôi khi nhắn cho tôi, nhưng tôi nhắn lại ít, và do tôi cũng không hứng thú cho lắm. Có một hôm tôi đi ăn cơm trưa để quên điện thoại ở nhà, lúc về thì thấy có mấy tin nhắn khá lạ, thì ra là đứa ở Hải Dương lấy máy tôi nhắn cho Y, tin nhắn khá tình cảm, nhưng nhắn xong lại không biết xóa đi, tôi lại còn thấy viết nháp cả ra giấy trước khi nhắn tin, tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện, và tôi cũng chẳng để ý gì thêm. Và cứ như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như Y không hẹn gặp tôi với bạn Hải Phòng. Tôi không muốn đi, chắc vì tôi nhát, tôi thấy ngại, tôi cũng chẳng biết nếu gặp thì nói gì, nên tôi xác định ở nhà. Nhưng hai đứa kia hào hứng quá nên vẫn quyết định đi, tôi ở nhà học tiếng Anh, sau về tôi nghe nói Y nhầm tôi với đứa ở Hải Dương, rồi trong câu chuyện hay nhắc đến tôi, nên đứa Hải Dương kia có vẻ tức tối tôi nhưng không nói ra. Và gần như sau mỗi buổi tối ăn cơm xong, hai đứa đều hẹn gặp Y để nói chuyện phiếm, lúc nào cũng rủ tôi đi cùng nhưng tôi luôn từ chối. Tôi thích đi lang thanh một mình, ngắm đường phố hơn là những chuyện đối với tôi là vô bổ như vậy.
Hôm đấy, tôi khá đau đầu, nên khoảng 9 giờ là tôi uống thuốc rồi đi ngủ, thuốc ngấm vào nên tôi ngủ lúc nào không biết. Đang lơ mơ ngủ thì tôi thấy có tiếng đập cửa, vội vàng ra mở cửa thì tôi thấy hai đứa đang đứng trước cửa, thằng Hải Dương thì mặt hầm hầm với tôi. Bình thường mọi hôm khoảng 10h là hai đứa đã về rồi vì chủ nhà tầm đấy đóng cửa, nhưng hôm đấy 2 đứa về muộn nên đi cửa sau, bọn tôi có chìa khóa cửa sau nhà, và chúng có gọi cho tôi xuống mở cửa nhưng tôi ngủ nên không nghe, gọi điện thoại thì tôi tắt máy nên phải gọi chủ nhà mở cửa. Chắc do lão chủ nhà chửi nên thằng Hải Dương kia nó mới hầm hầm với tôi, còn đứa Hải Phòng thì vẫn bình thường, tôi nghe thấy thằng Hải Dương nói rít lên:
- Mày làm cái quái gì mà bọn tao gọi không nghe thấy thế.
Tôi mệt nhọc vì đang đau đầu với thuốc ngấm nên mới bảo:
- Tao nằm ngủ có biết gì đâu.
Giọng nó khá gay gắt:
- Mày ngủ hay mày cố tình chơi đểu bọn tao.
Tôi vẫn nhã nhặn:
- Tao biết quái gì đâu, tao mà nghe tao xuống tao mở cửa rồi.
Tôi tưởng nghe thế thì nó im, ai ngờ nó nói thêm câu:
- Mẹ cái dân bựa, chỉ có giỏi ăn bẩn.
Tôi vốn nóng tính, mặc dù bình thường thì tôi ít nói, nhưng lúc đấy nghe thấy nó nói về quê tôi, lại thêm cái kiểu miệt thị, nói quê tôi tức là nói cả ông bà bố mẹ, tổ tiên tôi, tôi chả nói chả rằng nhằm thẳng vào mặt nó đấm hẳn một cú, nó ngã xuống sàn nhà nhưng bật dậy đấm lại vào người tôi. Máu nóng nổi lên, đang có con dao làm bếp ngay cạnh, tôi rút ra, những lúc tôi nóng tính lên, tôi thường không làm chủ được mình, tôi chỉ nghĩ trong đầu cho nó phát cho nó bớt to mồm đi. Tôi vừa cầm con dao lên thì thằng bạn Hải Phòng xông lại ôm lấy tôi, miêng la lên:
- Thôi, thôi.
Tôi vùng vằng:
- Mày thả ra tao xem nào.
Thằng Hải Dương thấy tôi cầm dao thì chạy vội ra cửa, chắc thấy tôi mà vùng được ra là nó chạy xuống dưới nhà. Lão chủ nhà thấy to tiếng vội chạy lên, thấy đám tôi đang hùng hổ với nhau mới lên quát:
- Thằng kia, bỏ cái dao xuống xem nào.
Rồi quay sang, nói tôi với thằng ở Hải Dương:
- Hai thằng này, ở nốt tháng rồi biến.
Tôi ức lên nghĩ:
- Đi thì đi, làm sao nào.
Lần đầu tiên đi trọ học của tôi chưa được đủ 1 tháng trời đã bị đuổi. Tôi chỉ gọi điện báo vắn tắt cho mẹ, rồi đi quanh đấy, tìm nhà trọ. Chỉ 3 ngày sau, nhờ bác tôi tìm hộ, tôi đã chuyển đến nơi ở mới, cũng gần với chỗ trọ cũ, đứa bạn Hải Phòng nó chẳng gây hấn gì tôi nên với nó vẫn vui vẻ như bình thường khi đến lớp. Còn thẳng ở Hải Dương, nó sợ tôi chứ tôi chả xem nó ra cái gì trong mắt tôi cả. Cứ thấy tôi là nó tránh mặt, còn gặp nó thì tôi cười khẩy…
Chap 17
hn 09/2007
Rời quê nhà ra Hà Nội học đại học, cuộc đời của tôi bước thêm một trang mới, có đôi chút háo hức, bỡ ngỡ khi vừa bước xuống xe khách. Tôi sẽ ở đây 4 năm hoặc có thể lâu hơn, mặc dù khá vui mừng nhưng tôi luôn tỏ thái độ bình thường, tôi ở lại nhà bác làm cùng cơ quan với mẹ để làm thủ tục nhập học. Rồi bận bịu với việc nhập học, việc tìm nhà trọ, mua sắm đồ đạc, đồ dùng… Tôi trọ ở gần trường, đi bộ chừng 5 phút là đến trường, tôi ở với một bạn cùng lớp ở Hải Phòng, chúng tôi trọ ở trên tầng 2 của một khu trọ, phòng không rộng lắm nhưng khá thoáng mát. Ở được một tuần thì có thêm một đứa cùng khoa nhưng khác lớp xin ở cùng, thế là phòng trọ có 3 người, và mọi rắc rối bắt đầu từ đây. Thời gian này, do việc học gần như không có kiến thức gì ngoài những kiến thức đại cương, nên tụi tôi gần như khá rảnh rỗi, ngoài ra cũng lạ nước lạ cái nên chúng tôi thường xuyên chỉ ở nhà. Đôi khi tôi và đứa bạn ở Hải Phòng có ra quán net ngồi, rồi lại về nhà trọ nhìn nhau cho hết ngày. Chúng tôi ăn cơm quán chứ không tự nấu ăn, có lẽ vì con trai nên đứa nào cũng ngại. Hồi đấy suất cơm 7 nghìn đã là ngon rồi, tôi vốn không quen ăn quán nên ăn khá ít, hai đứa kia thì ăn như hầm hổ. Tôi vẫn giữ thói quen như ngày trước, tôi thức muộn, dậy sớm, tôi mua vài cuốn sách tiếng Anh để thỉnh thoảng ngồi đọc. Đôi khi ăn cơm tối xong tôi đi lang thang xuống đến gần sân vận động Mỹ Đình, ngửi mùi hoa sữa, ngắm cảnh đường phố, rồi nghĩ thơ thẩn đến tận 10h đêm mới về. Tôi sống kiệm lời, ít khi nói chuyện, chỉ thường hay ngồi một mình, hồi đấy tôi và đứa bạn Hải Phòng cũng đã có điện thoại di động, còn đứa ở Hải Dương thì không có. Dạo đấy, mẹ tôi gọi điện thoại liên tục, và gần như ngày nào cũng gọi, tôi chỉ nói chuyện qua loa với mẹ rồi tắt máy sợ mẹ nói nhiều tốn tiền.
Chúng tôi sống yên ổn được 1 tuần thì xảy ra một chuyện. Đứa ở Hải Dương mặc dù khác lớp nhưng vẫn học chung với chúng tôi ở một hội trường. Thời sinh viên, nhất là năm nhất, không có việc gì làm thì chỉ toàn ngồi nói chuyện linh tinh, hoặc trêu chọc con gái, nó xin được số điện thoại của một bạn ở lớp nó và bảo rất xinh, bạn ấy tên là Y. Nó bảo chúng tôi nhắn tin làm quen, khi ấy một phần vì tò mò khi mới sử dụng điện thoại di động, một phần cũng do khá rảnh rỗi nên tôi với đứa bạn ở Hải Phòng có nhắn tin cho Y, cũng nói những chuyện linh tinh trên trời dưới đất. Y ở kí túc xá, thời gian cũng rảnh nên nhắn tin cho tụi tôi liên tục. Tôi nhắn ít, chỉ mỗi bạn Hải Phòng là nhắn khá nhiều và đều đặn, Y cũng đôi khi nhắn cho tôi, nhưng tôi nhắn lại ít, và do tôi cũng không hứng thú cho lắm. Có một hôm tôi đi ăn cơm trưa để quên điện thoại ở nhà, lúc về thì thấy có mấy tin nhắn khá lạ, thì ra là đứa ở Hải Dương lấy máy tôi nhắn cho Y, tin nhắn khá tình cảm, nhưng nhắn xong lại không biết xóa đi, tôi lại còn thấy viết nháp cả ra giấy trước khi nhắn tin, tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện, và tôi cũng chẳng để ý gì thêm. Và cứ như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như Y không hẹn gặp tôi với bạn Hải Phòng. Tôi không muốn đi, chắc vì tôi nhát, tôi thấy ngại, tôi cũng chẳng biết nếu gặp thì nói gì, nên tôi xác định ở nhà. Nhưng hai đứa kia hào hứng quá nên vẫn quyết định đi, tôi ở nhà học tiếng Anh, sau về tôi nghe nói Y nhầm tôi với đứa ở Hải Dương, rồi trong câu chuyện hay nhắc đến tôi, nên đứa Hải Dương kia có vẻ tức tối tôi nhưng không nói ra. Và gần như sau mỗi buổi tối ăn cơm xong, hai đứa đều hẹn gặp Y để nói chuyện phiếm, lúc nào cũng rủ tôi đi cùng nhưng tôi luôn từ chối. Tôi thích đi lang thanh một mình, ngắm đường phố hơn là những chuyện đối với tôi là vô bổ như vậy.
Hôm đấy, tôi khá đau đầu, nên khoảng 9 giờ là tôi uống thuốc rồi đi ngủ, thuốc ngấm vào nên tôi ngủ lúc nào không biết. Đang lơ mơ ngủ thì tôi thấy có tiếng đập cửa, vội vàng ra mở cửa thì tôi thấy hai đứa đang đứng trước cửa, thằng Hải Dương thì mặt hầm hầm với tôi. Bình thường mọi hôm khoảng 10h là hai đứa đã về rồi vì chủ nhà tầm đấy đóng cửa, nhưng hôm đấy 2 đứa về muộn nên đi cửa sau, bọn tôi có chìa khóa cửa sau nhà, và chúng có gọi cho tôi xuống mở cửa nhưng tôi ngủ nên không nghe, gọi điện thoại thì tôi tắt máy nên phải gọi chủ nhà mở cửa. Chắc do lão chủ nhà chửi nên thằng Hải Dương kia nó mới hầm hầm với tôi, còn đứa Hải Phòng thì vẫn bình thường, tôi nghe thấy thằng Hải Dương nói rít lên:
- Mày làm cái quái gì mà bọn tao gọi không nghe thấy thế.
Tôi mệt nhọc vì đang đau đầu với thuốc ngấm nên mới bảo:
- Tao nằm ngủ có biết gì đâu.
Giọng nó khá gay gắt:
- Mày ngủ hay mày cố tình chơi đểu bọn tao.
Tôi vẫn nhã nhặn:
- Tao biết quái gì đâu, tao mà nghe tao xuống tao mở cửa rồi.
Tôi tưởng nghe thế thì nó im, ai ngờ nó nói thêm câu:
- Mẹ cái dân bựa, chỉ có giỏi ăn bẩn.
Tôi vốn nóng tính, mặc dù bình thường thì tôi ít nói, nhưng lúc đấy nghe thấy nó nói về quê tôi, lại thêm cái kiểu miệt thị, nói quê tôi tức là nói cả ông bà bố mẹ, tổ tiên tôi, tôi chả nói chả rằng nhằm thẳng vào mặt nó đấm hẳn một cú, nó ngã xuống sàn nhà nhưng bật dậy đấm lại vào người tôi. Máu nóng nổi lên, đang có con dao làm bếp ngay cạnh, tôi rút ra, những lúc tôi nóng tính lên, tôi thường không làm chủ được mình, tôi chỉ nghĩ trong đầu cho nó phát cho nó bớt to mồm đi. Tôi vừa cầm con dao lên thì thằng bạn Hải Phòng xông lại ôm lấy tôi, miêng la lên:
- Thôi, thôi.
Tôi vùng vằng:
- Mày thả ra tao xem nào.
Thằng Hải Dương thấy tôi cầm dao thì chạy vội ra cửa, chắc thấy tôi mà vùng được ra là nó chạy xuống dưới nhà. Lão chủ nhà thấy to tiếng vội chạy lên, thấy đám tôi đang hùng hổ với nhau mới lên quát:
- Thằng kia, bỏ cái dao xuống xem nào.
Rồi quay sang, nói tôi với thằng ở Hải Dương:
- Hai thằng này, ở nốt tháng rồi biến.
Tôi ức lên nghĩ:
- Đi thì đi, làm sao nào.
Lần đầu tiên đi trọ học của tôi chưa được đủ 1 tháng trời đã bị đuổi. Tôi chỉ gọi điện báo vắn tắt cho mẹ, rồi đi quanh đấy, tìm nhà trọ. Chỉ 3 ngày sau, nhờ bác tôi tìm hộ, tôi đã chuyển đến nơi ở mới, cũng gần với chỗ trọ cũ, đứa bạn Hải Phòng nó chẳng gây hấn gì tôi nên với nó vẫn vui vẻ như bình thường khi đến lớp. Còn thẳng ở Hải Dương, nó sợ tôi chứ tôi chả xem nó ra cái gì trong mắt tôi cả. Cứ thấy tôi là nó tránh mặt, còn gặp nó thì tôi cười khẩy…
Chap 18
Lần này tôi vẫn trọ ở tầng 2, nhưng ở với chủ nhà, tôi ở một mình với một cái phòng không được 10m2, chật hẹp, còn không đủ để kê một cái bàn. Nhưng cuộc sống trọ học, có chỗ ngủ, có chỗ chui ra chui vào đối với con trai như thế là ổn rồi. Rút kinh nghiệm, tôi ít nói hơn, ngoại trừ đi học ở nhà tôi chỉ nằm không, thỉnh thoảng lôi sách ra học, hay nhắn tin với Y, Y cũng biết việc tôi đi chủ nhà đuổi, có động viên tôi. Tôi xem Y như một người bạn, người bạn khác lớp đầu tiên mà tôi quen biết, nhưng chỉ qua điện thoại mà vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào. Mặc dù ở buồng sát bên có tụi sinh viên cũng năm nhất như tôi nhưng tôi gần như không tiếp xúc, chỉ đôi khi phơi quần áo, chặm mặt thì có chào sơ qua. Tôi hay đi dạo phố hơn về đêm, tôi nhìn dòng người tấp nập, nhìn những con người mưu sinh ở vệ đường, những ánh điện cao áp chói mắt, tôi ngửi mùi hoa sữa, thấy nhớ nhà, nhớ khu trọ nhà dì, nhớ những chuyện trước kia và có đôi khi tôi nhớ cả em. Tôi vẫn thường điện thoại về nhà dì, nhưng tôi không thể mở lời nào hỏi về em được, hoặc có thể xin số điện thoại nhà em thì cũng biết được em, nhưng tôi không làm vậy. Em đã ở trong một góc khuất nơi tâm hồn tôi, ngủ yên, để tôi không phải cảm thấy nhói đau dù chỉ một chút khi nghĩ về em…
Dần dần tôi cũng quen được với đám con trai ở buồng kế bên. Ở đấy có 4 người, 1 học trường tôi, 3 học Quốc gia Hà Nội. Thỉnh thoảng tôi có qua đấy, ngồi nói chuyện chút rồi tôi lại về phòng, đóng kín cửa, cũng có lúc mấy đứa ở đấy qua phòng tôi, ngồi nghịch, mua chút hoa quả, ăn uống với nhau. Tôi bớt sống khép mình hơn, trò chuyện nhiều hơn với đám con trai ở đấy tuy thói quen lang thang ở đêm vẫn còn.
Hôm ấy là sinh nhật tôi, tôi có mời mấy đứa buồng bên cạnh đi ăn uống đâu đấy, 1 thằng thì về quê, còn 1 thằng thì có việc bận, nên chỉ có 3 đứa. Tôi chỉ định đi có 3 đứa nhưng một thằng mới bảo rủ thêm con gái đi cho vui, nó bảo càng đông càng tốt. Thì rủ, tôi mới nghĩ đến Y, gọi cho Y, nói sơ qua chút thì Y gọi thêm mấy bạn cùng phòng kí túc xá xuống. Tôi gọi cả đứa bạn Hải Phòng qua cho vui. Chúng tôi đi ăn chè, rồi ăn nem chua rán, khoai tây chiên…, đùa nghịch nhau, trêu nhau đủ kiểu, khá vui vẻ. Sau đấy chúng tôi còn vào phòng kí túc chỗ Y, chơi bài, tôi có hát một bài ở phòng Y, Y có tặng hoa cho tôi. Sau đấy, hai đứa bạn kia ở trong phòng ngồi nói chuyện với tụi con gái trong phòng Y. Còn tôi và Y đi dạo quanh trường, rồi ngồi ở ghế đá kí túc nói chuyện, chúng tôi nói khá nhiều chuyện, tôi cũng vui vẻ nói chuyện với Y, Y có hỏi tôi:
- Sao hồi trước cậu không đi cùng với …( hai đứa hồi đầu tôi trọ cùng )
Tôi chỉ cười:
- Tớ thấy ngại ngại.
- Sao giờ không thấy ngại nữa nhỉ?
- Thì hôm nay sinh nhật tớ mà.
Tôi nói chuyện với Y khá lâu, cho đến tận 11h, lúc đấy kí túc chuẩn bị đóng cửa, hai thằng bạn cũng mới từ phòng kí túc Y xuống. Chúng tôi lúc đấy mới kéo nhau về nhà trọ, mọi hôm nhà trọ 9h đã đóng cửa, vì chủ nhà là hai ông bà già, may mà tôi cầm bó hoa Y tặng, nói chủ nhà là sinh nhật tôi nên không bị mắng gì. Ba đứa chạy nhanh vào phòng, hú vía…
Sau đợt ấy, Y có nhắn tin với tôi nhiều hơn, có hỏi chuyện tôi nhiều hơn, tôi cũng có chút cảm tình với Y, nhưng có lẽ chỉ ở mức bạn bè. Nhắn tin với tôi khá nhiều nhưng khi gặp mặt nhau trên lớp, Y thường tránh mặt tôi, ngượng ngượng với tôi, tôi có hỏi thì Y bảo sợ bọn ở lớp trêu, tôi ít khi để ý suy nghĩ con gái, và tôi cũng không giỏi trong chuyện này, nên Y nói thế nào, tôi biết vậy. Uh, thì chỉ cần Y có thể trò chuyện qua tin nhắn với tôi, cho đỡ trống trải, để nguôi đi nỗi nhớ nhà đối với người mới xa nhà như tôi đã là điều rất vui rồi…
Lần này tôi vẫn trọ ở tầng 2, nhưng ở với chủ nhà, tôi ở một mình với một cái phòng không được 10m2, chật hẹp, còn không đủ để kê một cái bàn. Nhưng cuộc sống trọ học, có chỗ ngủ, có chỗ chui ra chui vào đối với con trai như thế là ổn rồi. Rút kinh nghiệm, tôi ít nói hơn, ngoại trừ đi học ở nhà tôi chỉ nằm không, thỉnh thoảng lôi sách ra học, hay nhắn tin với Y, Y cũng biết việc tôi đi chủ nhà đuổi, có động viên tôi. Tôi xem Y như một người bạn, người bạn khác lớp đầu tiên mà tôi quen biết, nhưng chỉ qua điện thoại mà vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào. Mặc dù ở buồng sát bên có tụi sinh viên cũng năm nhất như tôi nhưng tôi gần như không tiếp xúc, chỉ đôi khi phơi quần áo, chặm mặt thì có chào sơ qua. Tôi hay đi dạo phố hơn về đêm, tôi nhìn dòng người tấp nập, nhìn những con người mưu sinh ở vệ đường, những ánh điện cao áp chói mắt, tôi ngửi mùi hoa sữa, thấy nhớ nhà, nhớ khu trọ nhà dì, nhớ những chuyện trước kia và có đôi khi tôi nhớ cả em. Tôi vẫn thường điện thoại về nhà dì, nhưng tôi không thể mở lời nào hỏi về em được, hoặc có thể xin số điện thoại nhà em thì cũng biết được em, nhưng tôi không làm vậy. Em đã ở trong một góc khuất nơi tâm hồn tôi, ngủ yên, để tôi không phải cảm thấy nhói đau dù chỉ một chút khi nghĩ về em…
Dần dần tôi cũng quen được với đám con trai ở buồng kế bên. Ở đấy có 4 người, 1 học trường tôi, 3 học Quốc gia Hà Nội. Thỉnh thoảng tôi có qua đấy, ngồi nói chuyện chút rồi tôi lại về phòng, đóng kín cửa, cũng có lúc mấy đứa ở đấy qua phòng tôi, ngồi nghịch, mua chút hoa quả, ăn uống với nhau. Tôi bớt sống khép mình hơn, trò chuyện nhiều hơn với đám con trai ở đấy tuy thói quen lang thang ở đêm vẫn còn.
Hôm ấy là sinh nhật tôi, tôi có mời mấy đứa buồng bên cạnh đi ăn uống đâu đấy, 1 thằng thì về quê, còn 1 thằng thì có việc bận, nên chỉ có 3 đứa. Tôi chỉ định đi có 3 đứa nhưng một thằng mới bảo rủ thêm con gái đi cho vui, nó bảo càng đông càng tốt. Thì rủ, tôi mới nghĩ đến Y, gọi cho Y, nói sơ qua chút thì Y gọi thêm mấy bạn cùng phòng kí túc xá xuống. Tôi gọi cả đứa bạn Hải Phòng qua cho vui. Chúng tôi đi ăn chè, rồi ăn nem chua rán, khoai tây chiên…, đùa nghịch nhau, trêu nhau đủ kiểu, khá vui vẻ. Sau đấy chúng tôi còn vào phòng kí túc chỗ Y, chơi bài, tôi có hát một bài ở phòng Y, Y có tặng hoa cho tôi. Sau đấy, hai đứa bạn kia ở trong phòng ngồi nói chuyện với tụi con gái trong phòng Y. Còn tôi và Y đi dạo quanh trường, rồi ngồi ở ghế đá kí túc nói chuyện, chúng tôi nói khá nhiều chuyện, tôi cũng vui vẻ nói chuyện với Y, Y có hỏi tôi:
- Sao hồi trước cậu không đi cùng với …( hai đứa hồi đầu tôi trọ cùng )
Tôi chỉ cười:
- Tớ thấy ngại ngại.
- Sao giờ không thấy ngại nữa nhỉ?
- Thì hôm nay sinh nhật tớ mà.
Tôi nói chuyện với Y khá lâu, cho đến tận 11h, lúc đấy kí túc chuẩn bị đóng cửa, hai thằng bạn cũng mới từ phòng kí túc Y xuống. Chúng tôi lúc đấy mới kéo nhau về nhà trọ, mọi hôm nhà trọ 9h đã đóng cửa, vì chủ nhà là hai ông bà già, may mà tôi cầm bó hoa Y tặng, nói chủ nhà là sinh nhật tôi nên không bị mắng gì. Ba đứa chạy nhanh vào phòng, hú vía…
Sau đợt ấy, Y có nhắn tin với tôi nhiều hơn, có hỏi chuyện tôi nhiều hơn, tôi cũng có chút cảm tình với Y, nhưng có lẽ chỉ ở mức bạn bè. Nhắn tin với tôi khá nhiều nhưng khi gặp mặt nhau trên lớp, Y thường tránh mặt tôi, ngượng ngượng với tôi, tôi có hỏi thì Y bảo sợ bọn ở lớp trêu, tôi ít khi để ý suy nghĩ con gái, và tôi cũng không giỏi trong chuyện này, nên Y nói thế nào, tôi biết vậy. Uh, thì chỉ cần Y có thể trò chuyện qua tin nhắn với tôi, cho đỡ trống trải, để nguôi đi nỗi nhớ nhà đối với người mới xa nhà như tôi đã là điều rất vui rồi…
Chap 19
Khoảng thời gian ôn thi học kì một của năm nhất, sau lịch thảo luận, nhà trường có cho học sinh được nghỉ học tầm 2 tuần để ôn thi. Tôi bắt xe về nhà để học, thời gian được nghỉ nhiều như vậy, tôi cũng không muốn ở ngoài đấy, tôi vẫn thường nhắn tin với Y và cả trong suốt thời gian tôi ngồi xe khách về quê. Y khá quan tâm tôi, tôi cũng xem Y như một người bạn có thể nói chuyện thoải mái. Trở về nhà, tôi bận bịu với việc học, phần vì toàn kiến thức đại cương khá khó nhớ, phần thời gian cũng không dư dả nhiều nên khi Y có nhắn tin cho tôi nhưng tôi nhắn lại khá ít, tôi chỉ nói chuyện qua loa rồi lại cúi đầu vào học.
Hôm đấy, vào khoảng chừng 9h tối, mẹ tôi có lên phòng nói chuyện với tôi, mẹ hỏi chuyện học hành, cuộc sống, tôi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi cũng không có gì mới lạ nên nói chuyện với mẹ được chút ít là hết chuyện. Lúc đấy, cũng không có hứng thú học nên tôi mới bảo mẹ:
- Con đi ra net chút đây.
Thỉnh thoảng tôi vẫn ra mạng đọc chút tin tức, hay gửi những tin nhắn offline cho bạn bè, nhưng buổi tối tôi gần như không đi, mẹ tôi mới bảo:
- Muộn rồi con còn đi gì nữa, thôi để mai cả đi.
- Thôi con đi luôn giờ, ở nhà mãi cũng chán.
Rủ thêm đứa em, và đứa hàng xóm, 3 đứa đạp xe ra ngoài quán net. Lúc đấy tầm 9h rồi nhưng quán vẫn rất đông, toàn là người chơi game. Nhìn quanh mãi không còn máy nào trống, tôi với hai đứa em đã định ra về thì có một máy đứng lên, hai đứa em vội bảo:
- Anh cứ vào ngồi trước đi, lát nữa có máy thì bọn em vào.
Ngồi vào máy tính, tôi bật yahoo, rồi vào 1 trang tin tức để xem. Tôi thấy có khá nhiều tin nhắn offline của bạn, nên đọc hết rồi gửi lại, nhìn qua nick chat xem có ai online không thì tôi bỗng thấy nick em sáng.
Tôi add nick em cũng phải hơn 1 năm rồi, tôi cũng đã từng gửi cho em tin nhắn offline vào hôm thi trượt đại học nhưng không thấy em phản hồi lại. Và từ khi add nick em đến lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy nick của em sáng. Khẽ giật mình tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nhưng đúng thật là nick của em, thời gian khá lâu rồi kể từ ngày tôi nhắn cho em, nhưng tôi vẫn nhớ nick của em. Định bụng thôi kệ đi, nhưng tôi vẫn nhấp vào khung chat nick em, tôi không dám dùng nick chính của mình:
- Chào bạn, dạo này thế nào?
- Ai đấy ah? Chắc em đang ngạc nhiêu không biết ai.
- Mình là bạn của …
- Nhưng bạn tên là gì nhỉ?
- Mình là bạn của …, bạn chỉ cần biết thế là được rồi.
Có vẻ như em đang suy nghĩ không biết là ai, tôi không biết em có add nick tôi không nên tôi vẫn để chế độ ẩn, tôi cũng sợ nếu như em không nói chuyện với tôi nữa thì có lẽ tôi phải nói tên của mình ra mất.
- Tớ vẫn bình thường.
Tôi cố gắng hỏi thêm:
- Giờ … ở đâu thế nhỉ?
- Tớ ở Hà Nội.
- Tất nhiên là Hà Nội rồi, nhưng chỗ nào ở Hà Nội?
- Tớ ở …, bạn có biết không?
Tôi khá giật mình, chỗ em ở khá gần với nơi ở hiện tại của tôi.
- Mình biết, mình cũng ở gần đấy mà.
- Thế ah, thế bạn tên gì nhỉ?
- Mình là bạn của bạn thôi.
- Dương hả, có phải Dương không đấy?
Chắc em đang nhầm tôi với một ai đấy.
- Không, tớ không phải là Dương, … có số điện thoại không cho tớ với?
- Uh, số tớ …, Dương đùa tớ ah.
- Tớ không phải là Dương mà.
- Thế bạn là ai?
- … chỉ cần biết tớ là bạn của …, thế thôi.
Tôi còn hỏi em vài chuyện học hành, rồi trọ học, tôi lưu số em vào điện thoại. Tôi vẫn hỏi chuyện em bình thường, còn em thì cố hỏi tên tôi, nhưng tôi không nói ra. Đến lúc em bảo em phải về thì tôi vẫn không nói, thằng em đứng đằng sau tôi đọc thấy tôi nói chuyện với em mà cứ ấp ah ấp úng không nói tên nó mới gõ nhanh tên tôi: Anh …(tên tôi) lên trên khung chat. Tôi ngăn lại nhưng không kịp, tôi chỉ vội vàng out nick chat ra rồi đứng dậy trả tiền và đi về.
hn 12/2007
Khoảng thời gian ôn thi học kì một của năm nhất, sau lịch thảo luận, nhà trường có cho học sinh được nghỉ học tầm 2 tuần để ôn thi. Tôi bắt xe về nhà để học, thời gian được nghỉ nhiều như vậy, tôi cũng không muốn ở ngoài đấy, tôi vẫn thường nhắn tin với Y và cả trong suốt thời gian tôi ngồi xe khách về quê. Y khá quan tâm tôi, tôi cũng xem Y như một người bạn có thể nói chuyện thoải mái. Trở về nhà, tôi bận bịu với việc học, phần vì toàn kiến thức đại cương khá khó nhớ, phần thời gian cũng không dư dả nhiều nên khi Y có nhắn tin cho tôi nhưng tôi nhắn lại khá ít, tôi chỉ nói chuyện qua loa rồi lại cúi đầu vào học.
Hôm đấy, vào khoảng chừng 9h tối, mẹ tôi có lên phòng nói chuyện với tôi, mẹ hỏi chuyện học hành, cuộc sống, tôi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi cũng không có gì mới lạ nên nói chuyện với mẹ được chút ít là hết chuyện. Lúc đấy, cũng không có hứng thú học nên tôi mới bảo mẹ:
- Con đi ra net chút đây.
Thỉnh thoảng tôi vẫn ra mạng đọc chút tin tức, hay gửi những tin nhắn offline cho bạn bè, nhưng buổi tối tôi gần như không đi, mẹ tôi mới bảo:
- Muộn rồi con còn đi gì nữa, thôi để mai cả đi.
- Thôi con đi luôn giờ, ở nhà mãi cũng chán.
Rủ thêm đứa em, và đứa hàng xóm, 3 đứa đạp xe ra ngoài quán net. Lúc đấy tầm 9h rồi nhưng quán vẫn rất đông, toàn là người chơi game. Nhìn quanh mãi không còn máy nào trống, tôi với hai đứa em đã định ra về thì có một máy đứng lên, hai đứa em vội bảo:
- Anh cứ vào ngồi trước đi, lát nữa có máy thì bọn em vào.
Ngồi vào máy tính, tôi bật yahoo, rồi vào 1 trang tin tức để xem. Tôi thấy có khá nhiều tin nhắn offline của bạn, nên đọc hết rồi gửi lại, nhìn qua nick chat xem có ai online không thì tôi bỗng thấy nick em sáng.
Tôi add nick em cũng phải hơn 1 năm rồi, tôi cũng đã từng gửi cho em tin nhắn offline vào hôm thi trượt đại học nhưng không thấy em phản hồi lại. Và từ khi add nick em đến lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy nick của em sáng. Khẽ giật mình tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nhưng đúng thật là nick của em, thời gian khá lâu rồi kể từ ngày tôi nhắn cho em, nhưng tôi vẫn nhớ nick của em. Định bụng thôi kệ đi, nhưng tôi vẫn nhấp vào khung chat nick em, tôi không dám dùng nick chính của mình:
- Chào bạn, dạo này thế nào?
- Ai đấy ah? Chắc em đang ngạc nhiêu không biết ai.
- Mình là bạn của …
- Nhưng bạn tên là gì nhỉ?
- Mình là bạn của …, bạn chỉ cần biết thế là được rồi.
Có vẻ như em đang suy nghĩ không biết là ai, tôi không biết em có add nick tôi không nên tôi vẫn để chế độ ẩn, tôi cũng sợ nếu như em không nói chuyện với tôi nữa thì có lẽ tôi phải nói tên của mình ra mất.
- Tớ vẫn bình thường.
Tôi cố gắng hỏi thêm:
- Giờ … ở đâu thế nhỉ?
- Tớ ở Hà Nội.
- Tất nhiên là Hà Nội rồi, nhưng chỗ nào ở Hà Nội?
- Tớ ở …, bạn có biết không?
Tôi khá giật mình, chỗ em ở khá gần với nơi ở hiện tại của tôi.
- Mình biết, mình cũng ở gần đấy mà.
- Thế ah, thế bạn tên gì nhỉ?
- Mình là bạn của bạn thôi.
- Dương hả, có phải Dương không đấy?
Chắc em đang nhầm tôi với một ai đấy.
- Không, tớ không phải là Dương, … có số điện thoại không cho tớ với?
- Uh, số tớ …, Dương đùa tớ ah.
- Tớ không phải là Dương mà.
- Thế bạn là ai?
- … chỉ cần biết tớ là bạn của …, thế thôi.
Tôi còn hỏi em vài chuyện học hành, rồi trọ học, tôi lưu số em vào điện thoại. Tôi vẫn hỏi chuyện em bình thường, còn em thì cố hỏi tên tôi, nhưng tôi không nói ra. Đến lúc em bảo em phải về thì tôi vẫn không nói, thằng em đứng đằng sau tôi đọc thấy tôi nói chuyện với em mà cứ ấp ah ấp úng không nói tên nó mới gõ nhanh tên tôi: Anh …(tên tôi) lên trên khung chat. Tôi ngăn lại nhưng không kịp, tôi chỉ vội vàng out nick chat ra rồi đứng dậy trả tiền và đi về.
Chap 20
Có được số điện thoại của em, nhưng tôi không biết phải xử trí kiểu gì, nhắn tin với em ư, nhắn thế nào, nhắn thế nào, gần một năm trời tôi có nói chuyện với em đâu, có lẽ em nghĩ là tôi ghét em nên mới lảng tránh em. Gọi điện cho em, nói gì bây giờ, chat với em, nhắn tin với em mà tôi đang còn cảm thấy ngại, thì sao tôi có đủ dũng khí để gọi cho em. Tôi cứ cầm điện thoại, nhìn vào số điện thoại của em, rồi lại thôi, chỉ có mỗi việc tỏ ra bình thường với em mà tôi cũng không làm được... Rồi tôi quyết định gọi cho em, nhưng vừa mới hiện lên tiếng chuông tút tút thì tôi vội vàng cúp máy ngay, tôi sợ nghe thấy giọng nói của em tôi lại nhớ về những chuyện trước đây. Nhớ đến em, nhớ giọng nói, nụ cười em, cả những lần tôi buồn khi nghĩ về em, nó tưởng chừng như đã ngủ quên trong tôi, tôi xem như đấy là một phần kí ức của tôi. Tôi sợ, những kí ức xưa ùa về, tôi sẽ lại đánh mất tự chủ của mình khi chỉ cần có chút gì thoáng qua về em. Và tôi giật bắn người khi thấy em gọi lại, tần ngần mãi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi quyết định để im với ý nghĩ chắc em không thấy ai nghe máy sẽ nghĩ là người nào đấy nháy máy. Tiếng chuông thứ nhất chấm dứt, tôi thở phào nhưng rồi em lại tiếp tục gọi, tôi vẫn không nghe máy, em gọi cho tôi 3 cuộc sau rồi không thấy em tiếp tục gọi, tôi tự nhủ chắc em thấy không ai nghe máy thì thôi em không để ý đến số máy lạ nháy máy em nữa. Để rồi chừng 5 phút, điện thoại tôi có tin nhắn:
- Anh … ạ, sao em gọi mà anh không nghe máy.
Tôi lại giật mình, em biết đấy là tôi hay là em đang đoán già đoán non. Chắc là do thằng em type dòng cuối cùng nên em biết đấy là tôi rồi. Tôi cũng không thể giấu em được, tôi bèn nhắn tin lại với em:
- Uh, anh đây!
- Em thấy có số điện thoại nháy máy em nên em nghĩ đấy là anh. Lúc nãy anh mới chat với em đúng không?
- Uh. Tôi reply lại và khẽ thở dài.
Em tiếp tục hỏi tôi:
- Sao anh lại không nói tên cho em với nghe máy?
Tôi chẳng biết nói gì nên phải nói dối em:
- Anh đùa em chút ấy mà.
Rồi em và tôi có nhắn tin qua lại, em có nói với tôi em nhìn thấy tôi mấy lần: đi trên đường, tôi giúp một bà lao công đẩy xe rác, rồi bọn tôi đá bóng chỗ em học quân sự. Rồi cả cách đây mấy ngày em cũng thấy tôi, đến chi tiết này thì tôi phủ nhận vì tôi về quê đã gần 2 tuần nên tôi nghĩ là em nhầm người. Em bảo nhận ra tôi vì cái tật đi ngoài đường luôn đút 2 tay vào túi quần nên em nhận ra, em còn nói tưởng tôi cũng thấy em nhưng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên em mới không bắt chuyện. Phải đến một năm tôi và em không nói chuyện gì ngoài những câu xã giao mọi ngày, tôi thấy em không đả động gì đến những chuyện ngày trước nên tôi nhắn tin cho em khá thoải mái. Tôi cũng hẹn em khi nào ra ngoài đấy sẽ gặp em vì tôi trọ học cũng gần với nơi em trọ, chẳng biết rồi sẽ thế nào đây – tôi hít một hơi dài rồi thở nhẹ trước khi chìm vào giấc ngủ.
Có được số điện thoại của em, nhưng tôi không biết phải xử trí kiểu gì, nhắn tin với em ư, nhắn thế nào, nhắn thế nào, gần một năm trời tôi có nói chuyện với em đâu, có lẽ em nghĩ là tôi ghét em nên mới lảng tránh em. Gọi điện cho em, nói gì bây giờ, chat với em, nhắn tin với em mà tôi đang còn cảm thấy ngại, thì sao tôi có đủ dũng khí để gọi cho em. Tôi cứ cầm điện thoại, nhìn vào số điện thoại của em, rồi lại thôi, chỉ có mỗi việc tỏ ra bình thường với em mà tôi cũng không làm được... Rồi tôi quyết định gọi cho em, nhưng vừa mới hiện lên tiếng chuông tút tút thì tôi vội vàng cúp máy ngay, tôi sợ nghe thấy giọng nói của em tôi lại nhớ về những chuyện trước đây. Nhớ đến em, nhớ giọng nói, nụ cười em, cả những lần tôi buồn khi nghĩ về em, nó tưởng chừng như đã ngủ quên trong tôi, tôi xem như đấy là một phần kí ức của tôi. Tôi sợ, những kí ức xưa ùa về, tôi sẽ lại đánh mất tự chủ của mình khi chỉ cần có chút gì thoáng qua về em. Và tôi giật bắn người khi thấy em gọi lại, tần ngần mãi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi quyết định để im với ý nghĩ chắc em không thấy ai nghe máy sẽ nghĩ là người nào đấy nháy máy. Tiếng chuông thứ nhất chấm dứt, tôi thở phào nhưng rồi em lại tiếp tục gọi, tôi vẫn không nghe máy, em gọi cho tôi 3 cuộc sau rồi không thấy em tiếp tục gọi, tôi tự nhủ chắc em thấy không ai nghe máy thì thôi em không để ý đến số máy lạ nháy máy em nữa. Để rồi chừng 5 phút, điện thoại tôi có tin nhắn:
- Anh … ạ, sao em gọi mà anh không nghe máy.
Tôi lại giật mình, em biết đấy là tôi hay là em đang đoán già đoán non. Chắc là do thằng em type dòng cuối cùng nên em biết đấy là tôi rồi. Tôi cũng không thể giấu em được, tôi bèn nhắn tin lại với em:
- Uh, anh đây!
- Em thấy có số điện thoại nháy máy em nên em nghĩ đấy là anh. Lúc nãy anh mới chat với em đúng không?
- Uh. Tôi reply lại và khẽ thở dài.
Em tiếp tục hỏi tôi:
- Sao anh lại không nói tên cho em với nghe máy?
Tôi chẳng biết nói gì nên phải nói dối em:
- Anh đùa em chút ấy mà.
Rồi em và tôi có nhắn tin qua lại, em có nói với tôi em nhìn thấy tôi mấy lần: đi trên đường, tôi giúp một bà lao công đẩy xe rác, rồi bọn tôi đá bóng chỗ em học quân sự. Rồi cả cách đây mấy ngày em cũng thấy tôi, đến chi tiết này thì tôi phủ nhận vì tôi về quê đã gần 2 tuần nên tôi nghĩ là em nhầm người. Em bảo nhận ra tôi vì cái tật đi ngoài đường luôn đút 2 tay vào túi quần nên em nhận ra, em còn nói tưởng tôi cũng thấy em nhưng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên em mới không bắt chuyện. Phải đến một năm tôi và em không nói chuyện gì ngoài những câu xã giao mọi ngày, tôi thấy em không đả động gì đến những chuyện ngày trước nên tôi nhắn tin cho em khá thoải mái. Tôi cũng hẹn em khi nào ra ngoài đấy sẽ gặp em vì tôi trọ học cũng gần với nơi em trọ, chẳng biết rồi sẽ thế nào đây – tôi hít một hơi dài rồi thở nhẹ trước khi chìm vào giấc ngủ.