[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...!
[Chap 21 22 23 24 25]
Tác giả : .:Memory:.
Chap 21
Tôi đi chuyến xe khách từ quê đến Hà Nội mất 4 giờ đồng hồ, cảm giác hồi hộp xen lẫn ngại ngần khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với em. Tôi gặp em có đúng hay sai, sẽ tốt cho tôi hay lại mang những kí ức xưa trở về, tôi sẽ trả lời thế nào về chuyện gần 1 năm chỉ toàn tránh mặt em, dạo này em ra sao, em có khiến cho trái tim tôi lỡ nhịp như ngày trước... Đầu óc tôi hiện lên khá nhiều câu hỏi lẫn băn khoăn, tôi chợt nhớ đến ý định ngày trước tôi từng nhủ với lòng mình, khi nào tôi đậu đại học tôi sẽ nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào, tôi có thể nói ra được hay không hay tôi nên giữ riêng mình. Sau cùng, tôi quyết định sẽ xem em như một người bạn, một người đồng hương, quan tâm đến nhau giữa những bỡ ngỡ của cuộc đời lần đầu tiên xa nhà này. Tôi sẽ giữ kín tình cảm của mình, tôi yêu em, và với tôi việc em được vui vẻ, được hạnh phúc là một niềm an ủi đối với tình cảm thầm kín của tôi – mối tình đầu.
Xe đến Hà Nội lúc 3h chiều, thêm gần 1h đứng trên xe bus về đến nhà trọ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi (mặc dù bắt xe ở điểm cuối bến nhưng mới ra ngoài này, tôi chỉ thấy xe bus là trèo lên, không để ý đến chọn những xe còn ghế mà ngồi nên tôi phải đứng gần 1h trên xe). Tôi mang thêm cả chút quà quê nhà, cho mấy đứa bạn cùng chỗ trọ, cho Y, và cho cả em. Do 2 phòng bên kia có 1 người chuyển đi nên giờ tôi ở phòng ngoài, phòng trong có 3 đứa, tôi vẫn thích ở một mình chứ không muốn ở chung. Tắm rửa xong tôi nằm chợt mắt chút cho cuộc hẹn với em khoảng 6h. Một phần vì tôi không thực sự biết chắc chắn nơi gặp em, một phần vì cảm giác ngài ngại khi đứng đối diện với em nên tôi nhờ một người bạn gái tôi quen ở đại học nhờ dẫn đường. Mất 1 lúc loanh quanh với cái địa điểm hẹn, tôi cũng gặp được em, nhìn thấy em từ xa xa khi sắp đến gần tôi bỗng thấy run run, ngượng ngùng, khi em chào tôi chỉ chỉ mỉm cười gật đầu. Tôi với em đi loanh quanh, nói chuyện chủ yếu về cuộc sống mới, bạn tôi lúc đầu con dắt xe đạp đi cùng, sau rồi bảo về trước nhường không gian lại cho chúng tôi.
Tôi và em vào một quán nước ngồi nói chuyện. Gần như em nói nhiều còn tôi chỉ trả lời những câu hỏi của em, lâu lắm rồi tôi với em mới có thể nói chuyện thoải mái đến như vậy, chắc là do không khí do em tạo ra. Em khiến cho tôi không nghĩ đến những cách cư xử với em ngày trước, với nhiều điều tôi đã làm mà không theo ý muốn của mình, tôi với em như chưa từng có những lần mặt lạnh tanh như chặm mặt nhau, hay những lần tôi phải tránh mặt khi thấy em. Giờ đây, thấy em khá thoái mái khi trò chuyện với tôi, tôi cảm thấy rất vui, chẳng phải ngày trước tôi đã từng mong muốn được trò chuyện như vậy với em thôi ư. Tôi và em lại rảo bộ về khu trọ của tôi, đi cùng em tôi có hỏi:
- Em có thấy mỏi chân không?
Em cười, vẫn nụ cười ấy:
- Ngày trước em còn đi theo anh cả mấy cây số có mỏi đâu.
Em cười, tôi cũng bật cười theo vì nghĩ đến chuyện cũ. Tôi với em về đến phòng trọ thì bọn bạn đang ăn cơm (dạo này chúng tôi góp tiền ăn nấu cơm chứ không ăn quán như hồi trước nữa), 1 thằng thì đang ngồi xổm ăn, 1 thằng thì đang bốc cơm, đúng cái cảnh tượng sinh viên thường thấy. Tôi tạt qua nhà chỉ để lấy quà quê cho em và Y, tôi đã chia sẵn từng gói nhỏ một. Lấy xong là tôi với em đi luôn, ở lại kiểu gì mấy thằng bạn cũng trêu chọc linh tinh nên tôi không thích cho lắm. Tôi với em lại đi vòng về chỗ trọ em, em có chỉ cho tôi chỗ em thấy tôi đẩy xe rác hộ cho bà lao công, trái đất này tròn thật, tôi đã từng tưởng tượng ra sẽ không có cách nào gặp lại em thì bây giờ em xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đi cùng với tôi, và tôi cũng không phải tránh mặt khi gặp được em nữa. Tôi có qua kí túc xá đưa quà cho Y, không gặp Y tôi đưa hộ cho bạn cùng phòng, rồi cùng em đi bộ tới khu trọ của em. Em trọ cùng 2 người nữa, em cũng ở cùng với chủ nhà nên tôi không tiện vào. Tôi đứng ở ngoài cho đến khi em vào phòng rồi mới rảo bước quay về, tôi có đi ngang qua trường, vào thư viện tính vào xem còn mở cửa không thì tôi định mượn vài quyển sách ( trường tôi vào đợt thi học kì có khá đông sinh viên vào thư viện, vào các phòng học ôn thi ). Tôi có gặp đứa bạn gái ở lớp, tôi mỉm cười với nó:
- … có chuyện gì vui mà cười thế?
- Uh, có một vài chuyện vui ấy mà.
Cuộc gặp gỡ trọn vẹn với em khiến cho tôi hứng khởi cả người, tôi thấy vui vui, chính vì vậy mà tôi bỏ ý định vào thư viện, tôi đi về nhà trọ luôn, tôi bước đi nhanh hơn, lòng phơi phới. Có lẽ tâm trạng của tôi khá tốt nên khi về đến nhà trọ mấy đứa bạn có hỏi:
- Người yêu của mày ah?
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi quá vui mừng cho cuộc gặp với em mà không hề nghĩ đến tôi đang ở hoàn cảnh nào. Tôi với em có chăng chỉ là bạn, em đã có người yêu rồi, tôi không kịp nghĩ ra những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy. Những nỗi đau kìm nén ngày xưa lại ùa về trong tôi, nuốt nước bọt miệng khô khốc tôi trả lời:
- Không, bạn cùng quê tao thôi.
Rồi tôi trèo lên giường, nằm bệt xuống. Có lẽ mấy đứa bạn thấy thái độ của tôi khác lạ, mới đang còn cười tươi tự dưng giờ mặt lại âm u nên chúng không hỏi gì thêm nữa. Tôi tính nằm ngủ thì thấy có tin nhắn của Y cảm ơn vì món quà, tôi không nhắn trả lại. Một lát sau thì có tin nhắn của em hỏi tôi về đến nhà chưa, rồi cảm ơn tôi về quà, tôi trả lời qua loa rồi với lí do tôi cảm thấy hơi mệt, tôi bảo với em tôi đi ngủ. Nhận tin nhắn chúc ngủ ngon của em mà tôi buồn rười rượi, tôi bây giờ có khác gì tôi của ngày trước đâu. Thôi vậy, nhưng có điều tốt là tôi với em đã có thể nói chuyện thoải mái được với nhau rồi, giờ tôi sẽ là một người bạn của em, tôi sẽ không nói ra tình cảm của tôi nữa, tôi muốn em không để ý đến tôi thì em xem tôi như bạn bè có thể tâm sự, trò chuyện. Như thế đã là niềm vui của tôi rồi, tôi còn muốn gì nữa. Ngày mai trời lại sáng, tôi lẩm bẩm câu ngày trước tôi vẫn thường ru ngủ mình, ngủ nào.
Tôi đi chuyến xe khách từ quê đến Hà Nội mất 4 giờ đồng hồ, cảm giác hồi hộp xen lẫn ngại ngần khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với em. Tôi gặp em có đúng hay sai, sẽ tốt cho tôi hay lại mang những kí ức xưa trở về, tôi sẽ trả lời thế nào về chuyện gần 1 năm chỉ toàn tránh mặt em, dạo này em ra sao, em có khiến cho trái tim tôi lỡ nhịp như ngày trước... Đầu óc tôi hiện lên khá nhiều câu hỏi lẫn băn khoăn, tôi chợt nhớ đến ý định ngày trước tôi từng nhủ với lòng mình, khi nào tôi đậu đại học tôi sẽ nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào, tôi có thể nói ra được hay không hay tôi nên giữ riêng mình. Sau cùng, tôi quyết định sẽ xem em như một người bạn, một người đồng hương, quan tâm đến nhau giữa những bỡ ngỡ của cuộc đời lần đầu tiên xa nhà này. Tôi sẽ giữ kín tình cảm của mình, tôi yêu em, và với tôi việc em được vui vẻ, được hạnh phúc là một niềm an ủi đối với tình cảm thầm kín của tôi – mối tình đầu.
Xe đến Hà Nội lúc 3h chiều, thêm gần 1h đứng trên xe bus về đến nhà trọ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi (mặc dù bắt xe ở điểm cuối bến nhưng mới ra ngoài này, tôi chỉ thấy xe bus là trèo lên, không để ý đến chọn những xe còn ghế mà ngồi nên tôi phải đứng gần 1h trên xe). Tôi mang thêm cả chút quà quê nhà, cho mấy đứa bạn cùng chỗ trọ, cho Y, và cho cả em. Do 2 phòng bên kia có 1 người chuyển đi nên giờ tôi ở phòng ngoài, phòng trong có 3 đứa, tôi vẫn thích ở một mình chứ không muốn ở chung. Tắm rửa xong tôi nằm chợt mắt chút cho cuộc hẹn với em khoảng 6h. Một phần vì tôi không thực sự biết chắc chắn nơi gặp em, một phần vì cảm giác ngài ngại khi đứng đối diện với em nên tôi nhờ một người bạn gái tôi quen ở đại học nhờ dẫn đường. Mất 1 lúc loanh quanh với cái địa điểm hẹn, tôi cũng gặp được em, nhìn thấy em từ xa xa khi sắp đến gần tôi bỗng thấy run run, ngượng ngùng, khi em chào tôi chỉ chỉ mỉm cười gật đầu. Tôi với em đi loanh quanh, nói chuyện chủ yếu về cuộc sống mới, bạn tôi lúc đầu con dắt xe đạp đi cùng, sau rồi bảo về trước nhường không gian lại cho chúng tôi.
Tôi và em vào một quán nước ngồi nói chuyện. Gần như em nói nhiều còn tôi chỉ trả lời những câu hỏi của em, lâu lắm rồi tôi với em mới có thể nói chuyện thoải mái đến như vậy, chắc là do không khí do em tạo ra. Em khiến cho tôi không nghĩ đến những cách cư xử với em ngày trước, với nhiều điều tôi đã làm mà không theo ý muốn của mình, tôi với em như chưa từng có những lần mặt lạnh tanh như chặm mặt nhau, hay những lần tôi phải tránh mặt khi thấy em. Giờ đây, thấy em khá thoái mái khi trò chuyện với tôi, tôi cảm thấy rất vui, chẳng phải ngày trước tôi đã từng mong muốn được trò chuyện như vậy với em thôi ư. Tôi và em lại rảo bộ về khu trọ của tôi, đi cùng em tôi có hỏi:
- Em có thấy mỏi chân không?
Em cười, vẫn nụ cười ấy:
- Ngày trước em còn đi theo anh cả mấy cây số có mỏi đâu.
Em cười, tôi cũng bật cười theo vì nghĩ đến chuyện cũ. Tôi với em về đến phòng trọ thì bọn bạn đang ăn cơm (dạo này chúng tôi góp tiền ăn nấu cơm chứ không ăn quán như hồi trước nữa), 1 thằng thì đang ngồi xổm ăn, 1 thằng thì đang bốc cơm, đúng cái cảnh tượng sinh viên thường thấy. Tôi tạt qua nhà chỉ để lấy quà quê cho em và Y, tôi đã chia sẵn từng gói nhỏ một. Lấy xong là tôi với em đi luôn, ở lại kiểu gì mấy thằng bạn cũng trêu chọc linh tinh nên tôi không thích cho lắm. Tôi với em lại đi vòng về chỗ trọ em, em có chỉ cho tôi chỗ em thấy tôi đẩy xe rác hộ cho bà lao công, trái đất này tròn thật, tôi đã từng tưởng tượng ra sẽ không có cách nào gặp lại em thì bây giờ em xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đi cùng với tôi, và tôi cũng không phải tránh mặt khi gặp được em nữa. Tôi có qua kí túc xá đưa quà cho Y, không gặp Y tôi đưa hộ cho bạn cùng phòng, rồi cùng em đi bộ tới khu trọ của em. Em trọ cùng 2 người nữa, em cũng ở cùng với chủ nhà nên tôi không tiện vào. Tôi đứng ở ngoài cho đến khi em vào phòng rồi mới rảo bước quay về, tôi có đi ngang qua trường, vào thư viện tính vào xem còn mở cửa không thì tôi định mượn vài quyển sách ( trường tôi vào đợt thi học kì có khá đông sinh viên vào thư viện, vào các phòng học ôn thi ). Tôi có gặp đứa bạn gái ở lớp, tôi mỉm cười với nó:
- … có chuyện gì vui mà cười thế?
- Uh, có một vài chuyện vui ấy mà.
Cuộc gặp gỡ trọn vẹn với em khiến cho tôi hứng khởi cả người, tôi thấy vui vui, chính vì vậy mà tôi bỏ ý định vào thư viện, tôi đi về nhà trọ luôn, tôi bước đi nhanh hơn, lòng phơi phới. Có lẽ tâm trạng của tôi khá tốt nên khi về đến nhà trọ mấy đứa bạn có hỏi:
- Người yêu của mày ah?
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi quá vui mừng cho cuộc gặp với em mà không hề nghĩ đến tôi đang ở hoàn cảnh nào. Tôi với em có chăng chỉ là bạn, em đã có người yêu rồi, tôi không kịp nghĩ ra những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy. Những nỗi đau kìm nén ngày xưa lại ùa về trong tôi, nuốt nước bọt miệng khô khốc tôi trả lời:
- Không, bạn cùng quê tao thôi.
Rồi tôi trèo lên giường, nằm bệt xuống. Có lẽ mấy đứa bạn thấy thái độ của tôi khác lạ, mới đang còn cười tươi tự dưng giờ mặt lại âm u nên chúng không hỏi gì thêm nữa. Tôi tính nằm ngủ thì thấy có tin nhắn của Y cảm ơn vì món quà, tôi không nhắn trả lại. Một lát sau thì có tin nhắn của em hỏi tôi về đến nhà chưa, rồi cảm ơn tôi về quà, tôi trả lời qua loa rồi với lí do tôi cảm thấy hơi mệt, tôi bảo với em tôi đi ngủ. Nhận tin nhắn chúc ngủ ngon của em mà tôi buồn rười rượi, tôi bây giờ có khác gì tôi của ngày trước đâu. Thôi vậy, nhưng có điều tốt là tôi với em đã có thể nói chuyện thoải mái được với nhau rồi, giờ tôi sẽ là một người bạn của em, tôi sẽ không nói ra tình cảm của tôi nữa, tôi muốn em không để ý đến tôi thì em xem tôi như bạn bè có thể tâm sự, trò chuyện. Như thế đã là niềm vui của tôi rồi, tôi còn muốn gì nữa. Ngày mai trời lại sáng, tôi lẩm bẩm câu ngày trước tôi vẫn thường ru ngủ mình, ngủ nào.
Chap 22
Những ngày sau em hay nhắn tin cho tôi, tôi lúc đấy chuẩn bị vào kì thi học kì khá bận rộn những vẫn giành thời gian cho em. Tôi mượn xe đạp của đứa bạn, lai em đi loanh quanh đấy, ngắm dòng người, ngắm đường phố Hà Nội. Một phần vì tôi ít nói, phần vì tôi không giỏi trong việc gợi chuyện để nói, phần vì tôi nghĩ có khoảng cách với em thì tốt hơn. Em có người yêu rồi, tôi với em chỉ là xã giao thôi, tôi chấp nhận sự thực này mà không một chút suy nghĩ nào. Và có lẽ vì vậy mà những lần em ngồi sau xe tôi, cả hai gần như không nói một chuyện gì, tôi ngại, và do thái độ tôi như vậy nên em cũng ngại. Không có chuyện gì nói với nhau, cũng không mấy khi nhìn mặt nhau, nhưng em đều không từ chối hay bảo bận rộn hôm nào tôi rủ em, có khi em nghĩ tính tôi vốn vậy nên không đòi hỏi gì nhiều ở tôi. Nên chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau chủ yếu thông qua tin nhắn.
Hôm đấy như mọi khi, tôi mới tắm giặt xong chuẩn bị ăn cơm với mấy đứa ở cùng phòng trọ thì nhận được điện thoại của em. Tôi chỉ nghe thấy giọng em thút thít, tôi nghe tiếng em khóc hơn là tiếng em nói, tôi chỉ nói vội với em:
- Em ở nhà trọ đi, ở yên đấy nhé, giờ anh qua.
Vơ vội quần áo, tôi chỉ nói với mấy đứa bạn là ăn cơm trước đi, không phải để phần tôi. Tôi hoang mang không hiểu vì sao em khóc, tôi cũng không mường tượng được có chuyện gì khiến em phải khóc, tôi chỉ kịp đạp nhanh đến chỗ em. Gặp được em thì thấy nước mắt em lưng tròng, em kể sơ qua tôi chuyện có một đứa lớp em tán tỉnh em, nhưng em không thèm để ý, tán tỉnh mãi không được nó mới gọi điện cho em dọa nạt em, chửi bới em. Tôi nghe em nói mà máu như sôi lên, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bảo với em:
- Em cho anh số của nó anh gọi xem nào.
Em can ngăn tôi:
- Thôi, chắc nó chỉ điện dọa thế thôi chứ không làm gì đâu.
- Thì cứ cho anh số đi đã.
Em nói:
- Không sao anh ah, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên mới gọi cho anh. Giờ anh đến em thấy bình thường rồi.
- Có thật không? Tôi hỏi vặn.
Em đưa tay lau nước mắt:
- Thật mà, không sao đâu anh ah.
Em nói như vậy thì tôi cũng không muốn căn vặn gì thêm, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi em:
- Em ăn gì chưa?
- Em chưa, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên không muốn ăn gì nữa.
- Anh cũng chưa ăn gì, kiếm chỗ nào ăn đi.
Tôi và em vào một quán phở ven đường, gọi 2 tô phở. Tôi đang đói và cũng ăn khá nhanh nên khi tôi ăn xong rồi em mới ăn được khoảng nửa bát, tôi ngồi nhìn em ăn. Thấy buồn buồn, tôi nhủ với lòng mình thôi tôi là người anh, không có duyên, tôi chỉ có thể nghe em nói chuyện, che chở cho em. Sau khi em ăn xong thì lại thường như mọi khi, tôi lai em vòng vòng dạo phố. Nhìn mặt em dàu dàu, buồn buồn, tôi cố nghĩ ra chuyện gì để nói chuyện với em, để cho em vui nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn chẳng tìm được câu chuyện nào để mở miệng. Lai em về nhà, tôi chỉ nói:
- Thôi em vào nhà ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Có gì thì nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhé, đừng có giấu anh gì đấy.
- Vâng.
Em vâng nhẹ nhàng, nghe như tiếng gió thoảng qua tôi. Nhìn em im lặng đi vào nhà trọ, tôi chỉ muốn kéo em lại, ôm em vào lòng, vỗ về em, cho em quên đi nỗi buồn, sự sợ hãi. Tôi đã giơ tay ra nhưng rồi lại rụt lại, định mở miệng định gọi tên em, nhưng miệng tôi lại khô khốc, tôi không nói được gì cả. Tôi chờ cho em vào trong phòng rồi buồn bã đạp xe đi, tôi chưa quay về nhà trọ luôn mà tôi đạp xe đến Mỹ Đình, tôi hít vào lồng ngực mùi hương hoa sữa. Nồng nồng, dịu nhẹ, tôi cứ đứng như vậy, em có nhắn tin hỏi tôi về chưa, tôi bảo với em là tôi về rồi, em ngủ sớm đi. Rất lâu sau tôi mới quay xe đạp về nhà trọ.
.......
.......
.......
Tôi mày mò tìm cách thu âm, tôi muốn có những món quà thật đặc biệt tặng cho em. Lên mạng tìm tòi phần mềm, mua mic, thử giọng, rồi mix lại bài hát. Tôi hát đi hát lại một bài không biết bao nhiêu lần khi chỉ cần có một đoạn không ưng ý là tôi lại bắt đầu lại từ đầu. Có những lúc tôi đã định bỏ cuộc vì khó quá, tôi làm mãi mà không được, nhưng nghĩ đến em sẽ vui thế nào khi nhận, khi nghe bài hát của tôi, tôi tiếp tục cố gắng. Bài đầu tiên tôi thu tặng em, tôi thử giọng, tôi hát, tôi chỉnh mất gần 5 ngày mới ưng ý. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác sung sướng đến bao nhiêu khi tôi hoàn chỉnh được bài hát, bài hát như viết thay lời muốn nói của tôi, cho câu chuyện tình của tôi…
Những ngày sau em hay nhắn tin cho tôi, tôi lúc đấy chuẩn bị vào kì thi học kì khá bận rộn những vẫn giành thời gian cho em. Tôi mượn xe đạp của đứa bạn, lai em đi loanh quanh đấy, ngắm dòng người, ngắm đường phố Hà Nội. Một phần vì tôi ít nói, phần vì tôi không giỏi trong việc gợi chuyện để nói, phần vì tôi nghĩ có khoảng cách với em thì tốt hơn. Em có người yêu rồi, tôi với em chỉ là xã giao thôi, tôi chấp nhận sự thực này mà không một chút suy nghĩ nào. Và có lẽ vì vậy mà những lần em ngồi sau xe tôi, cả hai gần như không nói một chuyện gì, tôi ngại, và do thái độ tôi như vậy nên em cũng ngại. Không có chuyện gì nói với nhau, cũng không mấy khi nhìn mặt nhau, nhưng em đều không từ chối hay bảo bận rộn hôm nào tôi rủ em, có khi em nghĩ tính tôi vốn vậy nên không đòi hỏi gì nhiều ở tôi. Nên chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau chủ yếu thông qua tin nhắn.
Hôm đấy như mọi khi, tôi mới tắm giặt xong chuẩn bị ăn cơm với mấy đứa ở cùng phòng trọ thì nhận được điện thoại của em. Tôi chỉ nghe thấy giọng em thút thít, tôi nghe tiếng em khóc hơn là tiếng em nói, tôi chỉ nói vội với em:
- Em ở nhà trọ đi, ở yên đấy nhé, giờ anh qua.
Vơ vội quần áo, tôi chỉ nói với mấy đứa bạn là ăn cơm trước đi, không phải để phần tôi. Tôi hoang mang không hiểu vì sao em khóc, tôi cũng không mường tượng được có chuyện gì khiến em phải khóc, tôi chỉ kịp đạp nhanh đến chỗ em. Gặp được em thì thấy nước mắt em lưng tròng, em kể sơ qua tôi chuyện có một đứa lớp em tán tỉnh em, nhưng em không thèm để ý, tán tỉnh mãi không được nó mới gọi điện cho em dọa nạt em, chửi bới em. Tôi nghe em nói mà máu như sôi lên, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bảo với em:
- Em cho anh số của nó anh gọi xem nào.
Em can ngăn tôi:
- Thôi, chắc nó chỉ điện dọa thế thôi chứ không làm gì đâu.
- Thì cứ cho anh số đi đã.
Em nói:
- Không sao anh ah, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên mới gọi cho anh. Giờ anh đến em thấy bình thường rồi.
- Có thật không? Tôi hỏi vặn.
Em đưa tay lau nước mắt:
- Thật mà, không sao đâu anh ah.
Em nói như vậy thì tôi cũng không muốn căn vặn gì thêm, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi em:
- Em ăn gì chưa?
- Em chưa, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên không muốn ăn gì nữa.
- Anh cũng chưa ăn gì, kiếm chỗ nào ăn đi.
Tôi và em vào một quán phở ven đường, gọi 2 tô phở. Tôi đang đói và cũng ăn khá nhanh nên khi tôi ăn xong rồi em mới ăn được khoảng nửa bát, tôi ngồi nhìn em ăn. Thấy buồn buồn, tôi nhủ với lòng mình thôi tôi là người anh, không có duyên, tôi chỉ có thể nghe em nói chuyện, che chở cho em. Sau khi em ăn xong thì lại thường như mọi khi, tôi lai em vòng vòng dạo phố. Nhìn mặt em dàu dàu, buồn buồn, tôi cố nghĩ ra chuyện gì để nói chuyện với em, để cho em vui nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn chẳng tìm được câu chuyện nào để mở miệng. Lai em về nhà, tôi chỉ nói:
- Thôi em vào nhà ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Có gì thì nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhé, đừng có giấu anh gì đấy.
- Vâng.
Em vâng nhẹ nhàng, nghe như tiếng gió thoảng qua tôi. Nhìn em im lặng đi vào nhà trọ, tôi chỉ muốn kéo em lại, ôm em vào lòng, vỗ về em, cho em quên đi nỗi buồn, sự sợ hãi. Tôi đã giơ tay ra nhưng rồi lại rụt lại, định mở miệng định gọi tên em, nhưng miệng tôi lại khô khốc, tôi không nói được gì cả. Tôi chờ cho em vào trong phòng rồi buồn bã đạp xe đi, tôi chưa quay về nhà trọ luôn mà tôi đạp xe đến Mỹ Đình, tôi hít vào lồng ngực mùi hương hoa sữa. Nồng nồng, dịu nhẹ, tôi cứ đứng như vậy, em có nhắn tin hỏi tôi về chưa, tôi bảo với em là tôi về rồi, em ngủ sớm đi. Rất lâu sau tôi mới quay xe đạp về nhà trọ.
.......
.......
.......
Tôi mày mò tìm cách thu âm, tôi muốn có những món quà thật đặc biệt tặng cho em. Lên mạng tìm tòi phần mềm, mua mic, thử giọng, rồi mix lại bài hát. Tôi hát đi hát lại một bài không biết bao nhiêu lần khi chỉ cần có một đoạn không ưng ý là tôi lại bắt đầu lại từ đầu. Có những lúc tôi đã định bỏ cuộc vì khó quá, tôi làm mãi mà không được, nhưng nghĩ đến em sẽ vui thế nào khi nhận, khi nghe bài hát của tôi, tôi tiếp tục cố gắng. Bài đầu tiên tôi thu tặng em, tôi thử giọng, tôi hát, tôi chỉnh mất gần 5 ngày mới ưng ý. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác sung sướng đến bao nhiêu khi tôi hoàn chỉnh được bài hát, bài hát như viết thay lời muốn nói của tôi, cho câu chuyện tình của tôi…
Em như muôn sao lung linh trên bầu trời khiến tôi luôn nhung nhớ
Muôn sao bao xa xa xăm tôi chỉ ngắm nhìn và mơ ước
Đêm đêm sao rơi sao long lanh mơ mộng …vấn vương trong tim
Sao rơi như mưa, sao rơi sao đẹp như lệ … buồn nhớ thương
Thắp những chiếc lá trên dòng tóc em xanh,
hay là tia sáng ấm áp ánh mắt hoa mỉm cười
Từng vì sao như hoa trên cao rơi rụng xuống đêm nay
Sao thành hoa trắng kết chiếc áo trắng như hoa cưới
Có những lúc ánh sáng như là ánh sao đêm xa tầm tay với em
như ngôi sao rơi nơi cuối trời
Sao ngàn trùng xa, em là những bông hoa trời cao
Ánh sao là giấc mộng, nhìn sao thành bóng mưa đầy hoa
Sao rơi trong mắt buồn, từng vì sao xa lắc trời xa như người xa
Ánh sao là ước vọng, từng đêm ngồi đếm sao rơi kỷ niệm xưa
Sao rơi như cánh hoa giữa trời,
Là mộng mơ miên man mơ ước tình yêu xa mãi rồi…
Muôn sao bao xa xa xăm tôi chỉ ngắm nhìn và mơ ước
Đêm đêm sao rơi sao long lanh mơ mộng …vấn vương trong tim
Sao rơi như mưa, sao rơi sao đẹp như lệ … buồn nhớ thương
Thắp những chiếc lá trên dòng tóc em xanh,
hay là tia sáng ấm áp ánh mắt hoa mỉm cười
Từng vì sao như hoa trên cao rơi rụng xuống đêm nay
Sao thành hoa trắng kết chiếc áo trắng như hoa cưới
Có những lúc ánh sáng như là ánh sao đêm xa tầm tay với em
như ngôi sao rơi nơi cuối trời
Sao ngàn trùng xa, em là những bông hoa trời cao
Ánh sao là giấc mộng, nhìn sao thành bóng mưa đầy hoa
Sao rơi trong mắt buồn, từng vì sao xa lắc trời xa như người xa
Ánh sao là ước vọng, từng đêm ngồi đếm sao rơi kỷ niệm xưa
Sao rơi như cánh hoa giữa trời,
Là mộng mơ miên man mơ ước tình yêu xa mãi rồi…
Chap 23
Con người tôi bây giờ ở giữa hai thái cực, một mặt tôi muốn thổ lộ tình cảm ra với em, một mặt tôi lại sợ chen ngang vào tình yêu của em. Và nếu nói ra, có khi tôi lại đứng ở giữa con đường, hoặc có em, hoặc ngay cả tình bạn đối với em cũng không còn. Sau cùng, tôi chấp nhận chỉ là bạn của em, tôi đã giữ kín chuyện này gần 1 năm trời, giờ tôi có thể giữ kín nữa thì đối với tôi điều đó cũng không phải là khó khăn. Tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm em một chút, động viên em cố trụ trong xã hội này. Và mọi chuyện đổi sang một chiều hướng khác khi hôm đấy, em đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia. Cái điều mà tôi không mong muốn, tôi không mong đợi đã xảy ra khi nhận được tin nhắn của em:
- Sao ngày trước anh tránh mặt em, không nói chuyện với em?
Đắn đo mãi, tôi chỉ nói với em một câu đầy ẩn ý:
- Có một lúc nào đấy anh sẽ nói nguyên nhân cho em.
Nhưng em cố gắng vòi vĩnh:
- Bây giờ em muốn nghe.
- Để lúc khác đi, bây giờ anh đi ngủ đây.
Tôi chấm dứt cuộc nhắn tin, mặc dù tôi biết em sẽ rất ấm ức. Tôi không nói được, tôi không có đủ can đảm để nói ra với em, tôi muốn được như ngày trước, chỉ âm thầm bên em, được ngắm nhìn em, nghe thấy giọng nói em mỗi ngày đối với tôi thế là đủ rồi. Nhưng em vốn bướng bỉnh, hôm sau khi tôi lai em đi như mọi khi thì em không im lặng nữa, em cứ hỏi tôi chuyện ngày trước.
- Anh nói cho em nghe chuyện ngày trước đi.
- Hôm khác đi em. Tôi thở nhè nhẹ.
- Nhưng em muốn nghe hôm nay.
Tôi liếm môi:
- Để sau đi, hôm nay anh không muốn nói.
Em cứ nằng nặc cho kì được:
- Hôm nay đi, anh cứ bảo lúc khác lúc khác nhưng em muốn nghe hôm nay.
Tôi cúi mặt, lảng tránh cái nhìn của em:
- Anh đã từng nói với em một lần rồi mà.
Em tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Anh nói lúc nào, em có biết gì đâu.
Tôi thở ra:
- Anh đã từng gửi tin nhắn qua nick chat cho em rồi.
- Anh gửi cho em lúc nào?
- Ngày mùng chín tháng tám năm hai nghìn không trăm linh sáu. Tôi chậm rãi đọc từng số một.
- Lúc em đang còn trọ nhà cô ạ?
- Uh. Tôi đã bắt đầu thở dài.
- Cái hồi đấy nick chat của em bị làm sao ấy, bạn bè gửi tin nhắn em không bao giờ nhận được, có lúc em đã định không dùng nick ấy nữa mà. Thế anh nhắn cho em những gì?
Miệng tôi khô khốc:
- Thôi, nếu như lúc đấy không đọc được thì thôi không phải nói nữa.
Em ngạc nhiên trước những gì tôi nói:
- Nhưng em có biết là anh nhắn cho em gì đâu.
Rồi em có vẻ giận thật khi tôi cứ im lặng:
- Anh mà không nói từ mai em không gặp anh nữa, không nhắn tin nữa.
Tôi cắn chặt môi, tôi biết nói gì đây, tôi biết nói gì với em, đầu tôi cứ ong ong trong hai luồng suy nghĩ, nói hay không nói. Tôi quay lại, nắm chặt tay em, em có vẻ muốn rút lại nhưng tôi càng giữ chặt hơn, tôi vừa đi xe tôi vừa giữ lấy tay em, và tôi va chạm với một chiếc xe máy, vội vàng đỡ xe máy người bị va quệt với tôi lên. Tôi tiếp tục lai em, em có vẻ bất ngờ trước hành động của tôi nên cứ rụt tay lại. Đằng nào tôi cũng đã quyết định rồi, nên tôi xem như không biết em rụt tay, tôi tìm tay em, tôi kéo tay em đặt vào nơi trái tim tôi, nó đang đập nhanh thổn thức. Không biết em có cảm nhận gì không, có hiểu ý tôi muốn nói không mà im chỉ im lặng, tôi đạp xe hướng về khu trọ em, rẽ vào một góc ít người qua lại. Tôi dừng xe, quay người lại, vòng một tay qua ôm em, em vẫn không nói gì, có vẻ em bất ngờ với những hành động của tôi. Tôi nói nhẹ với em, tiếng hơi thở run run:
- Đây, điều mà anh muốn nói với em đây. Cái mà anh lảng tránh em suốt thời gian qua đây.
Tôi từng ước có một ngày tôi sẽ nói với em những điều này, tôi đã nói ra, và tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Tôi không phải giữ trong lòng một mình nữa, cho dù em có chấp nhận hay không, tôi cũng đã thổ lộ tình cảm của tôi. Tình yêu của tôi, tình yêu đơn phương, có nỗi buồn, đau đớn, có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, giờ tôi đã nói ra với em rồi. Em vẫn lặng im, em không nói gì với tôi kể cả khi tôi lai em về đến khu trọ. Về đến nhà trọ của tôi, tôi thấy mình như nhẹ bẫng đi như vừa giải thoát khỏi bức tường nào đè nặng, tôi không còn quan tâm nhiều đến việc rồi em sẽ trả lời tôi thế nào. Tôi muốn nhắn tin cho em nhưng rồi ngừng lại, có lẽ em đang cần suy nghĩ, và tôi không nên quấy rầy em lúc này…
Con người tôi bây giờ ở giữa hai thái cực, một mặt tôi muốn thổ lộ tình cảm ra với em, một mặt tôi lại sợ chen ngang vào tình yêu của em. Và nếu nói ra, có khi tôi lại đứng ở giữa con đường, hoặc có em, hoặc ngay cả tình bạn đối với em cũng không còn. Sau cùng, tôi chấp nhận chỉ là bạn của em, tôi đã giữ kín chuyện này gần 1 năm trời, giờ tôi có thể giữ kín nữa thì đối với tôi điều đó cũng không phải là khó khăn. Tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm em một chút, động viên em cố trụ trong xã hội này. Và mọi chuyện đổi sang một chiều hướng khác khi hôm đấy, em đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia. Cái điều mà tôi không mong muốn, tôi không mong đợi đã xảy ra khi nhận được tin nhắn của em:
- Sao ngày trước anh tránh mặt em, không nói chuyện với em?
Đắn đo mãi, tôi chỉ nói với em một câu đầy ẩn ý:
- Có một lúc nào đấy anh sẽ nói nguyên nhân cho em.
Nhưng em cố gắng vòi vĩnh:
- Bây giờ em muốn nghe.
- Để lúc khác đi, bây giờ anh đi ngủ đây.
Tôi chấm dứt cuộc nhắn tin, mặc dù tôi biết em sẽ rất ấm ức. Tôi không nói được, tôi không có đủ can đảm để nói ra với em, tôi muốn được như ngày trước, chỉ âm thầm bên em, được ngắm nhìn em, nghe thấy giọng nói em mỗi ngày đối với tôi thế là đủ rồi. Nhưng em vốn bướng bỉnh, hôm sau khi tôi lai em đi như mọi khi thì em không im lặng nữa, em cứ hỏi tôi chuyện ngày trước.
- Anh nói cho em nghe chuyện ngày trước đi.
- Hôm khác đi em. Tôi thở nhè nhẹ.
- Nhưng em muốn nghe hôm nay.
Tôi liếm môi:
- Để sau đi, hôm nay anh không muốn nói.
Em cứ nằng nặc cho kì được:
- Hôm nay đi, anh cứ bảo lúc khác lúc khác nhưng em muốn nghe hôm nay.
Tôi cúi mặt, lảng tránh cái nhìn của em:
- Anh đã từng nói với em một lần rồi mà.
Em tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Anh nói lúc nào, em có biết gì đâu.
Tôi thở ra:
- Anh đã từng gửi tin nhắn qua nick chat cho em rồi.
- Anh gửi cho em lúc nào?
- Ngày mùng chín tháng tám năm hai nghìn không trăm linh sáu. Tôi chậm rãi đọc từng số một.
- Lúc em đang còn trọ nhà cô ạ?
- Uh. Tôi đã bắt đầu thở dài.
- Cái hồi đấy nick chat của em bị làm sao ấy, bạn bè gửi tin nhắn em không bao giờ nhận được, có lúc em đã định không dùng nick ấy nữa mà. Thế anh nhắn cho em những gì?
Miệng tôi khô khốc:
- Thôi, nếu như lúc đấy không đọc được thì thôi không phải nói nữa.
Em ngạc nhiên trước những gì tôi nói:
- Nhưng em có biết là anh nhắn cho em gì đâu.
Rồi em có vẻ giận thật khi tôi cứ im lặng:
- Anh mà không nói từ mai em không gặp anh nữa, không nhắn tin nữa.
Tôi cắn chặt môi, tôi biết nói gì đây, tôi biết nói gì với em, đầu tôi cứ ong ong trong hai luồng suy nghĩ, nói hay không nói. Tôi quay lại, nắm chặt tay em, em có vẻ muốn rút lại nhưng tôi càng giữ chặt hơn, tôi vừa đi xe tôi vừa giữ lấy tay em, và tôi va chạm với một chiếc xe máy, vội vàng đỡ xe máy người bị va quệt với tôi lên. Tôi tiếp tục lai em, em có vẻ bất ngờ trước hành động của tôi nên cứ rụt tay lại. Đằng nào tôi cũng đã quyết định rồi, nên tôi xem như không biết em rụt tay, tôi tìm tay em, tôi kéo tay em đặt vào nơi trái tim tôi, nó đang đập nhanh thổn thức. Không biết em có cảm nhận gì không, có hiểu ý tôi muốn nói không mà im chỉ im lặng, tôi đạp xe hướng về khu trọ em, rẽ vào một góc ít người qua lại. Tôi dừng xe, quay người lại, vòng một tay qua ôm em, em vẫn không nói gì, có vẻ em bất ngờ với những hành động của tôi. Tôi nói nhẹ với em, tiếng hơi thở run run:
- Đây, điều mà anh muốn nói với em đây. Cái mà anh lảng tránh em suốt thời gian qua đây.
Tôi từng ước có một ngày tôi sẽ nói với em những điều này, tôi đã nói ra, và tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Tôi không phải giữ trong lòng một mình nữa, cho dù em có chấp nhận hay không, tôi cũng đã thổ lộ tình cảm của tôi. Tình yêu của tôi, tình yêu đơn phương, có nỗi buồn, đau đớn, có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, giờ tôi đã nói ra với em rồi. Em vẫn lặng im, em không nói gì với tôi kể cả khi tôi lai em về đến khu trọ. Về đến nhà trọ của tôi, tôi thấy mình như nhẹ bẫng đi như vừa giải thoát khỏi bức tường nào đè nặng, tôi không còn quan tâm nhiều đến việc rồi em sẽ trả lời tôi thế nào. Tôi muốn nhắn tin cho em nhưng rồi ngừng lại, có lẽ em đang cần suy nghĩ, và tôi không nên quấy rầy em lúc này…
Chap 24
Em nhận lời yêu tôi sau một thời gian, tôi như người đi trên mây, như ở trên thiên đường. Tôi cười nhiều, vui vẻ hơn đến mức mấy đứa trọ cùng bảo tôi như thằng hâm, uh, hâm cũng được, có ai biết được niềm vui của tôi lớn đến như thế nào đâu. Tôi như người lạc vào giấc mơ thần tiên, có tôi, có em, và tôi không muốn rời khỏi giấc mơ ấy nữa. Và như những đôi tình nhân khác, chúng tôi giành gần hết thời gian cho nhau, ở bên nhau, nhìn thấy nhau đã là một hạnh phúc rồi. Chúng tôi bên nhau, lang thang quanh khu vực Mỹ Đình, ngắm đường phố, như mọi khi tôi vẫn ít nói, tôi nhìn em, chăm chút em… Qua từng con phố, để gió tạt vào mặt, yên bình, nhẹ nhàng, thời gian của chúng tôi như ngừng lại. Em nhẹ nhàng ôm lấy tôi… mùa của những con phố ngào ngạt hương hoa sữa, tôi với em đi thật chậm để ngắm và ngửi mùi hương hoa sữa. Nhắm mắt để cảm nhận, tôi với em như hòa chung một suy nghĩ, cùng ngửi cái mùi nồng nồng nồng, gai gai của hương hoa sữa tôi với em cùng yêu thích. Lặng yên để cảm nhận, và để biết tôi yêu em, tôi muốn nói với em mãi điều này… Tôi thường xuyên về khu trọ muộn đến mức lúc đầu chủ nhà còn nói, sau rồi chán không thèm nhắc tôi nữa. Mở mắt dậy là tôi nhắn tin cho em, đi học tôi cũng nhắn tin, tối mới gặp về khu trọ tôi lại nhắn tin với em nữa. Giấc mơ có tôi và em khi ấy với tôi tường chừng như không bao giờ dứt, tôi như trở thành một người khác, không còn lầm lì ở giảng đường, ít giao tiếp với bạn bè mà thay vào đấy tôi cười nhiều hơn, bắt chuyện với mọi người tự nhiên hơn. Tôi có hỏi em sơ qua về người yêu cũ của em, chỉ vắn tắt, tôi không muốn hỏi nhiều sợ em khó xử. Em chỉ nói với tôi rằng khi nào về tết em sẽ nói chuyện thẳng thắn một lần với người đấy, tôi yêu, tôi tin em, và tôi không có chút hoài nghi nào về em…
………
Em nhận lời yêu tôi sau một thời gian, tôi như người đi trên mây, như ở trên thiên đường. Tôi cười nhiều, vui vẻ hơn đến mức mấy đứa trọ cùng bảo tôi như thằng hâm, uh, hâm cũng được, có ai biết được niềm vui của tôi lớn đến như thế nào đâu. Tôi như người lạc vào giấc mơ thần tiên, có tôi, có em, và tôi không muốn rời khỏi giấc mơ ấy nữa. Và như những đôi tình nhân khác, chúng tôi giành gần hết thời gian cho nhau, ở bên nhau, nhìn thấy nhau đã là một hạnh phúc rồi. Chúng tôi bên nhau, lang thang quanh khu vực Mỹ Đình, ngắm đường phố, như mọi khi tôi vẫn ít nói, tôi nhìn em, chăm chút em… Qua từng con phố, để gió tạt vào mặt, yên bình, nhẹ nhàng, thời gian của chúng tôi như ngừng lại. Em nhẹ nhàng ôm lấy tôi… mùa của những con phố ngào ngạt hương hoa sữa, tôi với em đi thật chậm để ngắm và ngửi mùi hương hoa sữa. Nhắm mắt để cảm nhận, tôi với em như hòa chung một suy nghĩ, cùng ngửi cái mùi nồng nồng nồng, gai gai của hương hoa sữa tôi với em cùng yêu thích. Lặng yên để cảm nhận, và để biết tôi yêu em, tôi muốn nói với em mãi điều này… Tôi thường xuyên về khu trọ muộn đến mức lúc đầu chủ nhà còn nói, sau rồi chán không thèm nhắc tôi nữa. Mở mắt dậy là tôi nhắn tin cho em, đi học tôi cũng nhắn tin, tối mới gặp về khu trọ tôi lại nhắn tin với em nữa. Giấc mơ có tôi và em khi ấy với tôi tường chừng như không bao giờ dứt, tôi như trở thành một người khác, không còn lầm lì ở giảng đường, ít giao tiếp với bạn bè mà thay vào đấy tôi cười nhiều hơn, bắt chuyện với mọi người tự nhiên hơn. Tôi có hỏi em sơ qua về người yêu cũ của em, chỉ vắn tắt, tôi không muốn hỏi nhiều sợ em khó xử. Em chỉ nói với tôi rằng khi nào về tết em sẽ nói chuyện thẳng thắn một lần với người đấy, tôi yêu, tôi tin em, và tôi không có chút hoài nghi nào về em…
…..
Ngày tết đang đến dần, tôi và em tạm xa nhau về nhà sum họp với gia đình. Em về trước tôi, và cho tới tận khi lên xe khách em mới báo cho tôi biết vì em không muốn tôi tiễn em, em sợ khóc khi nhìn thấy tôi. Em về quê với lời hứa thu xếp ổn thỏa chuyện người yêu cũ của em, tôi cũng nhắn với em tết tôi sẽ lên nhà em chơi. Em về rồi, tôi nhớ em kinh khủng, tôi điện thoại liên tục cho em chỉ để nghe giọng nói của em. Mấy ngày sau tôi cũng bắt xe khách về, tôi và em vẫn nhắn tin với nhau thường xuyên, chúng tôi luôn nhớ về nhau cùng với những lời yêu thương ngọt ngào nhất…
Viết tiếp hay không , đây đang là câu hỏi của riêng tôi, bởi vì từ chap sau trở đi là những ngày tháng mà tôi muốn quên đi nhất
Nếu không viết, sẽ có bao nhiêu người đọc sẽ ấm ức, thậm chí tức tối với tôi , còn viết tiếp, những kỉ niệm xưa ùa về, những ngày tháng tưởng chừng như quá xa rồi bỗng hiển hiện trước mặt
Dừng lại hay bước tiếp...
....
Cần một chút bình lặng cho tim mình
Hoa bằng lăng đã nở rồi, đẹp thật, cái màu tím nhẹ nhàng, huyền bí, một chút thơ mộng... như em, có ai đấy từng đi qua những con phố ngày xưa... và nhớ hay không???
Nếu không viết, sẽ có bao nhiêu người đọc sẽ ấm ức, thậm chí tức tối với tôi , còn viết tiếp, những kỉ niệm xưa ùa về, những ngày tháng tưởng chừng như quá xa rồi bỗng hiển hiện trước mặt
Dừng lại hay bước tiếp...
....
Cần một chút bình lặng cho tim mình
Hoa bằng lăng đã nở rồi, đẹp thật, cái màu tím nhẹ nhàng, huyền bí, một chút thơ mộng... như em, có ai đấy từng đi qua những con phố ngày xưa... và nhớ hay không???
Chap 25
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi nhận được điện thoại từ một số máy lạ. Buổi tối trước đó 1 ngày, tôi có gọi cho em, và tôi cảm nhận thấy giọng em khác lạ, không còn ngọt ngào âu yếm như những lần trước, em nói với tôi những điều bóng gió ẩn ý khiến cho tôi phải chủ động tắt máy và bảo sẽ gọi lại cho em sau. Tôi đang nằm cố ngủ nướng thêm một chút thời gian ở trên giường thì tiếng chuông điện thoại réo vang, thấy số máy lạ, lại là số máy bàn, tôi lẩm bẩm không biết ai gọi.
- Alo, ai đấy ah?
- Alo, có phải … không? Một giọng người con trai không phải giọng bạn bè tôi.
- Uh, tôi đây, có chuyện gì không thế?
- Tôi T đây (tên người yêu cũ em), cậu có rảnh không chúng ta nói chuyện lúc.
- Uh được, sao cậu lại có số của tôi thế?
- … (tên em) cho tôi số của cậu.
- Uh, có gì thì nói đi.
T nói về T, nói về em, nói về tình yêu giữa T và em. T nói khá nhiều đến mức tôi phải ngắt lời vì tôi không muốn nghe những điều này vì tôi đang cảm thấy ghen. Tôi nhắc T nói về ý chính.
- … (tên em) có nói qua cho tôi về chuyện của cậu và … (tên em). Tôi có lỗi vì đã không liên lạc với …, không quan tâm đến …, … nói với tôi cậu đã bên … vào những lúc đấy, … cảm thấy yếu lòng nên nhận lời yêu cậu. Giờ tôi về rồi, tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho …, hy vọng cậu sẽ không liên lạc với … nữa, tôi cảm ơn…
Đầu óc tôi như quay cuồng, cái gì đang xảy ra vậy, không lẽ đây là sự thực. Tôi nghe thấy cả giọng em nói với T khi 1 tay T gọi cho tôi bằng điện thoại bàn, 1 tay gọi cho em bằng điện thoại di động. Cắn chặt môi, tôi chỉ nói với T.
- Tôi muốn gọi cho …, tôi muốn nghe … nói những lời này với tôi.
Tôi cúp máy vội, tay run run tôi bấm số máy em. Vẫn số máy đấy, vẫn con người ấy, nhưng hôm nay giọng em nghe lạnh tanh, không một chút cảm xúc. Cái giọng nói mà đôi khi trong mơ tôi vẫn nghe thấy giờ không một chút âm vực, lạnh nhạt, như tiếng gió thổi thoảng qua.
- Alo, anh …ah.
- Những gì T nói với anh có phải là thật không em?
- Phải, em nghĩ chúng ta nên là bạn thôi.
Tôi cắn môi đến bật máu tươi.
- Tại sao lại như thế?
- Em xin lỗi, em với T đã yêu nhau 3 năm rồi.
- Anh đã bảo là anh không để ý những chuyện ấy cơ mà, em nói với anh những gì chả lẽ em quên rồi.
- Em xin lỗi.
- Anh có gì kém T nào?
- T có thể làm tất cả vì em.
- Vậy anh không thể làm tất cả vì em?
- Anh có, nhưng T có thể hy sinh vì em.
T có thể hy sinh vì em, còn tôi, tôi có thể không??? Tôi ngồi bệt xuống ban công tầng 2, cảm giác buông xuôi hiện lên trong tôi, tôi còn nghe em nói thêm.
- Em nghĩ, tốt hơn hết chúng ta không nên gặp lại nhau. Em có lỗi với T, cảm ơn anh vì những gì anh đã đối tốt với em.
Em cúp máy rồi, tôi vẫn ngồi thẫn thờ, những điều em nói với tôi là thật hay giả, sao mọi chuyện lại thay đổi đến như vậy. Em nói với tôi trước lúc về tết khác cơ mà, sao giờ lại thế, khác nhau như thế hả em…
Tôi trở về giường, cố nằm ngủ nhưng từng câu, từng chữ của T, của em nói với tôi cứ hiện ra. Tôi thẫn thờ, thở ra khó nhọc, người tôi mệt rã rượi, tôi cứ nằm ì như vậy, không ăn, không uống suốt buổi trưa hôm ấy. Giở điện thoại ra, nhìn những ảnh của em, tôi đau nhói trong tim. Buổi chiều hôm ấy, T lại điện cho tôi, nhưng là số máy bàn, lại vẫn câu chuyện lúc sáng, từng lời, từng chữ như xát thêm vào nỗi đau của tôi. T nói, còn tai tôi thì lùng bùng, câu nghe được, câu không, tôi không muốn nghe nữa nhưng phép lịch sự tôi vẫn phải cầm máy, vẫn đôi khi trả lời câu hỏi của T.
- Tôi hy vọng cậu đừng gặp … nữa.
- Uh.
- Chúng ta có thể là bạn tốt của nhau đấy.
- Uh.
- Có dịp tôi muốn gặp cậu, chúng ta ngồi uống rượu nói chuyện với nhau.
- Uh.
Tôi ừ theo vô thức trước những lời nói của T, tôi muốn chấm dứt câu chuyện nhưng tôi lúc đấy không nghĩ được phải làm gì để cắt câu chuyện đấy cho đến khi nghe T nói:
- Tôi xin cậu đừng gặp … nữa, … còn tương lai, nếu cậu yêu … thì cậu phải nghĩ cho … với, tôi cũng thế.
Tôi như hét lên vào điện thoại:
- Xin lỗi cậu, … là của tôi, tôi không từ bỏ mọi chuyện như vậy đâu. Tôi cúp máy đây, chào cậu.
Tôi không hiểu sao lúc đấy tôi lại nói những lời như vậy, tôi đã muốn buông xuôi, muốn bỏ cuộc khi nghe những lời nói đau như cắt của em giành cho tôi. Nhưng tôi đã yêu em đơn phương gần 1 năm, đã thổ lộ tình cảm với em, tôi mới được em nhận lời chưa được 1 tháng trời, tất cả chẳng lẽ để nó trôi qua dễ dàng như vậy, kết thục vội vàng như vậy. Tôi không muốn thế, tôi muốn ít nhất tôi không phải là một thằng hèn kém khi yêu em, bỏ cuộc sớm với tình yêu của tôi. Tình yêu của tôi với em nó mới được bắt đầu, mới được nhen nhóm, sao giờ lại phải tắt vội vàng như vậy, tôi cảm thấy không can tâm. Buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho em hàng trăm cuộc điện thoại, nhắn với em hàng chục tin nhắn. Không reply, không có tin nhắn phải hồi lại từ em. Tôi ngồi ở ban công tầng 2, cầm chặt điện thoại hy vọng có lúc em hồi âm cho tôi. Đau đớn, cay đắng, tôi như muốn gào lên, nhưng cơ thể tôi dường như không có chút sức lực nào cả khi tôi muốn gào thật lớn. Đấm mạnh tay vào tường, không đau, không buồn, không giận, chỉ thấy có cái gì đấy vô hồn trong con người tôi. Có vài giọt nước mắt rơi ra, lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một người con gái… Cho đến tận khi tôi đang viết những dòng kí ức của tôi, tôi vẫn cảm thấy đau đớn như có những mũi kim đâm vào người tôi, ngực tôi nằng nặng, khiến tôi thở dốc, tôi gục đầu xuống bàn phím. Nỗi đau ngày ấy, so với nỗi đau bây giờ khi tôi đang hồi tưởng lại, nó không khác nhau là bao nhiêu. Có chăng là sự cô đơn, lạnh lẽo và con người vô hồn của tôi lúc ngồi ở tầng 2 nhà tôi mà thôi.
yđ 29 tết/ 2008
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi nhận được điện thoại từ một số máy lạ. Buổi tối trước đó 1 ngày, tôi có gọi cho em, và tôi cảm nhận thấy giọng em khác lạ, không còn ngọt ngào âu yếm như những lần trước, em nói với tôi những điều bóng gió ẩn ý khiến cho tôi phải chủ động tắt máy và bảo sẽ gọi lại cho em sau. Tôi đang nằm cố ngủ nướng thêm một chút thời gian ở trên giường thì tiếng chuông điện thoại réo vang, thấy số máy lạ, lại là số máy bàn, tôi lẩm bẩm không biết ai gọi.
- Alo, ai đấy ah?
- Alo, có phải … không? Một giọng người con trai không phải giọng bạn bè tôi.
- Uh, tôi đây, có chuyện gì không thế?
- Tôi T đây (tên người yêu cũ em), cậu có rảnh không chúng ta nói chuyện lúc.
- Uh được, sao cậu lại có số của tôi thế?
- … (tên em) cho tôi số của cậu.
- Uh, có gì thì nói đi.
T nói về T, nói về em, nói về tình yêu giữa T và em. T nói khá nhiều đến mức tôi phải ngắt lời vì tôi không muốn nghe những điều này vì tôi đang cảm thấy ghen. Tôi nhắc T nói về ý chính.
- … (tên em) có nói qua cho tôi về chuyện của cậu và … (tên em). Tôi có lỗi vì đã không liên lạc với …, không quan tâm đến …, … nói với tôi cậu đã bên … vào những lúc đấy, … cảm thấy yếu lòng nên nhận lời yêu cậu. Giờ tôi về rồi, tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho …, hy vọng cậu sẽ không liên lạc với … nữa, tôi cảm ơn…
Đầu óc tôi như quay cuồng, cái gì đang xảy ra vậy, không lẽ đây là sự thực. Tôi nghe thấy cả giọng em nói với T khi 1 tay T gọi cho tôi bằng điện thoại bàn, 1 tay gọi cho em bằng điện thoại di động. Cắn chặt môi, tôi chỉ nói với T.
- Tôi muốn gọi cho …, tôi muốn nghe … nói những lời này với tôi.
Tôi cúp máy vội, tay run run tôi bấm số máy em. Vẫn số máy đấy, vẫn con người ấy, nhưng hôm nay giọng em nghe lạnh tanh, không một chút cảm xúc. Cái giọng nói mà đôi khi trong mơ tôi vẫn nghe thấy giờ không một chút âm vực, lạnh nhạt, như tiếng gió thổi thoảng qua.
- Alo, anh …ah.
- Những gì T nói với anh có phải là thật không em?
- Phải, em nghĩ chúng ta nên là bạn thôi.
Tôi cắn môi đến bật máu tươi.
- Tại sao lại như thế?
- Em xin lỗi, em với T đã yêu nhau 3 năm rồi.
- Anh đã bảo là anh không để ý những chuyện ấy cơ mà, em nói với anh những gì chả lẽ em quên rồi.
- Em xin lỗi.
- Anh có gì kém T nào?
- T có thể làm tất cả vì em.
- Vậy anh không thể làm tất cả vì em?
- Anh có, nhưng T có thể hy sinh vì em.
T có thể hy sinh vì em, còn tôi, tôi có thể không??? Tôi ngồi bệt xuống ban công tầng 2, cảm giác buông xuôi hiện lên trong tôi, tôi còn nghe em nói thêm.
- Em nghĩ, tốt hơn hết chúng ta không nên gặp lại nhau. Em có lỗi với T, cảm ơn anh vì những gì anh đã đối tốt với em.
Em cúp máy rồi, tôi vẫn ngồi thẫn thờ, những điều em nói với tôi là thật hay giả, sao mọi chuyện lại thay đổi đến như vậy. Em nói với tôi trước lúc về tết khác cơ mà, sao giờ lại thế, khác nhau như thế hả em…
Tôi trở về giường, cố nằm ngủ nhưng từng câu, từng chữ của T, của em nói với tôi cứ hiện ra. Tôi thẫn thờ, thở ra khó nhọc, người tôi mệt rã rượi, tôi cứ nằm ì như vậy, không ăn, không uống suốt buổi trưa hôm ấy. Giở điện thoại ra, nhìn những ảnh của em, tôi đau nhói trong tim. Buổi chiều hôm ấy, T lại điện cho tôi, nhưng là số máy bàn, lại vẫn câu chuyện lúc sáng, từng lời, từng chữ như xát thêm vào nỗi đau của tôi. T nói, còn tai tôi thì lùng bùng, câu nghe được, câu không, tôi không muốn nghe nữa nhưng phép lịch sự tôi vẫn phải cầm máy, vẫn đôi khi trả lời câu hỏi của T.
- Tôi hy vọng cậu đừng gặp … nữa.
- Uh.
- Chúng ta có thể là bạn tốt của nhau đấy.
- Uh.
- Có dịp tôi muốn gặp cậu, chúng ta ngồi uống rượu nói chuyện với nhau.
- Uh.
Tôi ừ theo vô thức trước những lời nói của T, tôi muốn chấm dứt câu chuyện nhưng tôi lúc đấy không nghĩ được phải làm gì để cắt câu chuyện đấy cho đến khi nghe T nói:
- Tôi xin cậu đừng gặp … nữa, … còn tương lai, nếu cậu yêu … thì cậu phải nghĩ cho … với, tôi cũng thế.
Tôi như hét lên vào điện thoại:
- Xin lỗi cậu, … là của tôi, tôi không từ bỏ mọi chuyện như vậy đâu. Tôi cúp máy đây, chào cậu.
Tôi không hiểu sao lúc đấy tôi lại nói những lời như vậy, tôi đã muốn buông xuôi, muốn bỏ cuộc khi nghe những lời nói đau như cắt của em giành cho tôi. Nhưng tôi đã yêu em đơn phương gần 1 năm, đã thổ lộ tình cảm với em, tôi mới được em nhận lời chưa được 1 tháng trời, tất cả chẳng lẽ để nó trôi qua dễ dàng như vậy, kết thục vội vàng như vậy. Tôi không muốn thế, tôi muốn ít nhất tôi không phải là một thằng hèn kém khi yêu em, bỏ cuộc sớm với tình yêu của tôi. Tình yêu của tôi với em nó mới được bắt đầu, mới được nhen nhóm, sao giờ lại phải tắt vội vàng như vậy, tôi cảm thấy không can tâm. Buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho em hàng trăm cuộc điện thoại, nhắn với em hàng chục tin nhắn. Không reply, không có tin nhắn phải hồi lại từ em. Tôi ngồi ở ban công tầng 2, cầm chặt điện thoại hy vọng có lúc em hồi âm cho tôi. Đau đớn, cay đắng, tôi như muốn gào lên, nhưng cơ thể tôi dường như không có chút sức lực nào cả khi tôi muốn gào thật lớn. Đấm mạnh tay vào tường, không đau, không buồn, không giận, chỉ thấy có cái gì đấy vô hồn trong con người tôi. Có vài giọt nước mắt rơi ra, lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một người con gái… Cho đến tận khi tôi đang viết những dòng kí ức của tôi, tôi vẫn cảm thấy đau đớn như có những mũi kim đâm vào người tôi, ngực tôi nằng nặng, khiến tôi thở dốc, tôi gục đầu xuống bàn phím. Nỗi đau ngày ấy, so với nỗi đau bây giờ khi tôi đang hồi tưởng lại, nó không khác nhau là bao nhiêu. Có chăng là sự cô đơn, lạnh lẽo và con người vô hồn của tôi lúc ngồi ở tầng 2 nhà tôi mà thôi.