Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...! [Chap 11 12 13 14 15]



[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...! 
[Chap 11 12 13 14 15]
Tác giả .:Memory:.


Chap 11

……….

Thời đi học lớp 13, ngoại trừ những thành phần đi học lại cho có lệ đến lớp chỉ ngồi nghịch hoặc phá quấy, còn ai học thì cắm đầu vào học. Và thường những người chú tâm vào học thì luôn trong người có cảm giác kìm nén như một quả bom chỉ chờ phát nổ, nếu ai trong tình huống như vậy thì rất dễ cáu gắt, nổi nóng vì luôn phải chịu kìm nén. Tôi cũng vậy, mặc dù ngoài đời tôi tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, nhưng trong người tôi lúc nào như có một ngọn lửa, cộng với sự nhẫn nhịn chỉ chờ thời gian bùng phát. Trong lớp học tôi thường im lặng, ngồi một mình, cắm cúi hoặc ghi chép, hoặc giải một bài tập gì đấy, chỉ khi nào ra chơi thì mới có được chút thời gian thoải mái. Bàn cuối cùng, ngay ở sau bàn tôi là một đám đi học chỉ để giết thời gian, cả tiết học bọn đấy chỉ vò giấy ném con gái, ngồi chơi caro, nói chuyện, và chửi tục trong lớp, đôi khi chúng còn mang cả điếu cày vào lớp. Có những lúc cả lớp đang học thì chúng rít thuốc lào rồi cười khoái trá, giáo viên cũng biết nhưng chỉ nhắc nhở qua loa vì chúng không chịu sự quản lí của ai hết, cũng không đuổi học được vì bọn chúng đã đóng tiền, mà làm căng còn sợ chúng trả thù ở ngoài đường. Tôi luôn có ác cảm với những người như vậy, nhưng thân lạ nước lạ cái, không quen biết ai trong lớp nên tôi cũng như mọi người, lờ đi xem như không quan tâm đến bọn đấy. Có một lần, khi ấy tôi đang bù đầu làm một bài về tích phân, đang làm khá nhiều cách mà vẫn không ra kết quả, tôi tức tối đâm cả cái bút vào tờ giấy thì có tờ giấy đã bị vo tròn ném bộp vào đầu. Tôi quay lại thì thấy mấy đứa ở bàn sau cười hô hố ra vẻ khoái chí, tôi chỉ gườm gườm chúng rồi lại quay lên tiếp tục giải bài toán. Nhưng sau đấy, phần vì tức bị ném, phần vì bực bội không làm được bài toán, thấy bọn chúng ồn ào nên tôi mới quay xuống xẵng giọng:
- Chúng mày không học thì im mồm đi cho người khác học.
Mấy thằng kia nhơn nhơn mặt:
- Bố thích thế đấy, mày làm được gì nào.

Máu nóng tràn lên đầu, tôi nắm chặt tay lại rồi, mẹ kiếp, tính quay xuống đấm luôn vào cái mồm thằng vừa nói thì thằng ngồi cạnh nó giữ lại. Tôi nghiến chặt răng, tức mà không làm gì được. Ngày mai thì tự dưng thấy đám đấy im lặng hẳn, cứ thì thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, tôi đã thấy có gì là lạ rồi, lúc ra chơi thì có một thằng ở bàn khác tự dưng lại nói chuyện:
- Mày ở … ah?
- Uh, có chuyện gì không?
Nó cười vẻ đểu cáng:
- Tao nghe nói có thằng nào ở … ngông lắm, chắc là mày.
- Chắc không phải tao. Tôi lắc đầu.
- Uh, thế thì tốt.

Nói câu đấy xong, nó còn vỗ vỗ vai tôi rồi mới trở lại chỗ ngồi, tôi vẫn im lặng chỉ nghĩ không biết đám này tính làm gì thì thấy có thằng ngồi cùng bàn bảo:
- Tao thấy mấy đứa kia lát về tính đánh mày đấy.
- Thế ah.
- Uh, lát mày xin phép về sớm đi, đừng có ở lại không mệt đấy.
Tôi nói cứng:
- Việc quái gì tao phải về sớm, để xem có chuyện gì.
- Tùy mày vậy, cẩn thận đấy.
- Ờ.

Tôi có chút hoang mang nhưng tôi vẫn muốn ở lại xem bọn chúng định làm gì vì tôi biết tôi có trốn được hôm nay thì ngày mai, ngày kia chúng vẫn sẽ tìm tôi, tôi vẫn học hành bình thường nhưng tìm cách đối phó. Nhờ mấy thằng cùng bàn thì bọn đấy cũng chỉ lo học, cũng không quen biết ai, với lại tôi cũng chưa phải đủ thân thiết để nhờ vả. Tôi thì cứ đợi đến lúc đấy rồi tính sao thì tính vậy – tôi tự nhủ.

Lúc giáo viên cho ra về không hẹn mà cả 4 thằng ngồi bàn sau cùng chạy nhanh ra lớp trước, khác hẳn với cái kiểu từ từ như mọi khi. Tôi hít một hơi sâu, tháo kính cho vào túi quần, từ từ bước ra, mấy đứa ngồi cùng bàn có vẻ sợ nên đi nhanh qua tôi. Ra khỏi cổng lớp được chừng 5m thì tôi thấy 4 thằng đã tụ tập lại một đám cách chỗ tôi đứng tầm 10m. Tôi chỉ kịp nghĩ được rồi, nghiến chặt răng, tôi bước tiếp vài bước thì thấp có một thằng trong đám đấy tiến lại gần tôi. Lúc đấy chẳng có một chút sợ sệt gì tôi nghĩ bụng đằng nào thì cũng bị úp sọt, chơi được thằng nào thì chơi. Tôi lừ lừ tiến đến, vứt mấy quyển sách vở xuống dưới đất, tôi nhằm thẳng vào thằng đang tiến về phía tôi, tôi đấm vào mặt nó, cú đám khá mạnh và có vẻ nó cũng bất ngờ nên loạng choạng, tôi đấm, tôi đá thật nhanh, thật mạnh vào thằng đấy. Lúc đấy thì mấy thằng kia chạy vôi lại, một mình chống ba, thằng bị tôi đánh có vẻ đau nên nó chỉ ngồi im, tôi chỉ tránh với gạt được mấy cú đầu rồi sau đấy bị đấm vào mồm, vào hai bên má, vào lưng. Ở ngoài, đám học sinh chỉ trỏ, bu kín vào, mấy đứa ngồi cùng bàn với tôi cũng đứng nhìn. Tôi ngã xuống, chợt liếc mắt thấy có nửa viên gạch, trong đầu chỉ nghĩ nhanh:
- Được, chơi đến cùng với bọn mày luôn.
Tôi tính cầm viên gạch trên tay đập thẳng vào thằng nào xông đến tôi thì thấy có tiếng người la lên:
- Mấy thằng kia.

Tiếng của bác bảo vệ, thấy thế nên mấy thằng kia không lao vào tôi nữa, bọn mấy thằng này cũng sợ bác bảo vệ vì nghe nói có tiếng trong trường không đứa nào dám láo, tôi nghe bác ấy quát:
- Mấy thằng xông vào đánh một thằng, nhục, mấy thằng này cút.

Mấy thằng kia chửi tục vài câu rồi bỏ đi. Tôi đứng dậy, sửa lại quần áo, có mấy đứa con gái cùng lớp nhặt cho tôi mấy quyển sách vở lúc nãy tôi vứt. Tôi một tay cầm sách vở, một tay vẫn cầm nửa viên gạch vì nghĩ nếu bọn chúng có chặn tôi trước cổng trường thì cũng có cái mà tự vệ. Tuy nhiên lúc ra đến cổng trường thì không thấy thằng nào ở đấy, đi bộ về nhà tôi vẫn cầm theo viên gạch để đề phòng, khi sắp về đến nhà dì tôi mới vứt đi. Thấy có cái gì vướng vướng trong mồm tôi nhổ ra, một mảnh răng rơi ra, chắc lúc bị bọn chúng đấm vào má, về đến nhà tôi mới thấy đau người, môi thì bị đấm cập vào răng nên chảy máu, xót. Tôi vào giường, đắp chăn, giả vờ ngủ rồi ngủ lúc nào không biết, lúc dì gọi dậy ăn cơm nói dối dì là không đói. Chiều không trốn được dì mới tá hỏa hỏi bị làm sao thì tôi chỉ bảo là bị ngã, tất nhiên là dì không tin nhưng tôi cứ ậm ừ không nói gì thêm. Lấy xe đạp tôi ra mấy quán hàng ở gần chợ mua một con dao gấp, đút vào túi. Dì gặng hỏi nhiều lần tôi vẫn không nói gì, dì điện cho mẹ tôi, tôi cũng không nói gì với mẹ, chỉ bảo là tôi bị ngã. Từ hôm ấy trở đi, lúc nào khi đi học tôi đều mang theo con dao gấp ấy, tôi lầm lì ở lớp, chỉ nghĩ nếu đứa nào thích dây vào thì tôi chiều, chả phải ngán ai cả. Tôi chỉ thấy lạ là mấy thằng bàn sau sau hôm ấy cũng không gây sự tôi thêm gì nữa, tuy nhiên tôi vẫn luôn mang dao trong người đề phòng. Sau này tôi mới biết, một phần chúng không phải thuộc dạng có máu mặt hay đánh nhau mà chỉ muốn lấy đông dằn mặt tôi, một phần nản cái kiểu lì lì của tôi, và cả do biết nhà dì tôi ở gần đấy. Con dao đấy tôi mang cho đến khi tôi ra ngoài này, tôi cũng không nhớ là làm mất, để đâu, hay là hình như có một lần em bảo em giữ cho tôi rồi giấu ở đâu rồi.
…..

chap bonus


Gửi những bạn đang theo dõi truyện của mình:
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc những dòng tâm sự mà mình viết ra.
Câu chuyện của mình tính ra cũng cách đây 5 năm rồi, có những chi tiết mà mình không có nhớ rõ nữa, nên mình phải nhớ lại dần dần, chính vì vậy có lẽ thời gian không được nhanh như hồi đầu, mong mọi người thông cảm.
Mình không có ý định câu view (1 lần nữa khẳng định).
Mình sẽ cố viết đến phần kết của câu chuyện, cảm ơn mọi người 


Chap 12
tx 03/2007

Ngày hôm ấy là mùng 8/3, tôi vốn mọi khi không bao giờ để ý đến mấy chuyện này, nhưng tôi lại chú ý đến em, chỉ là một chút tò mò và cũng vì tôi cũng muốn tặng cho em một cái gì đấy. Nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm hoặc tôi nghĩ sau những việc xảy ra, tôi tặng cho em chắc gì em đã nhận quà của tôi, em mà không nhận tôi lại còn không có mặt mũi nào nhìn em nữa ấy chứ. Xóm trọ mới có thêm một người mới chuyển đến ở với người phòng cuối cùng, tôi đang học thì thấy đám con gái xôn xao tụ tập ở phòng em, tôi nghe những tiếng thì thầm to nhỏ, và rồi thấy đám ồ lên vì một món quà nào đấy. Chắc là của em, vì tôi thấy toàn tiếng con gái khác mà không có tiếng của em, món quà chắc là to, là đẹp thì đám con gái ấy mới bàn tán nhiều đến vậy. Khẽ quay mặt đi thở dài, tôi chỉ biết lại học, tôi nhu nhược hay nhút nhát, tôi hèn kém hay không đủ cam đảm. Yêu nhưng tôi cũng không dám nói, không dám nói chuyện, không dám đối mặt, tôi muốn tặng quà cho em mà cũng không có đủ dũng khí để làm điều đấy. Tôi không xứng với em hay là do tôi cố ép mình như thế, thôi học vậy – tôi tự nhủ thầm.

Trong thời gian này tôi đã dần quên đi sự mặc cảm của một người thi trượt, tôi nói chuyện cởi mở hơn với đám con gái ở dưới khu trọ, và gần như vẫn không nói chuyện với em. Tôi thỉnh thoảng còn sang nhà bên cạnh là anh em với nhà dì để nói chuyện, nhà bác ấy cũng có người thuê trọ, có 3 đứa con gái học lớp 11. Đa phần thường khi tôi học xong buổi chiều, tầm 6h, tôi có sang nhà bác nói chuyện chút, đám con gái ở đấy có chào tôi thì tôi cũng chỉ gật đầu lấy lệ, vì tôi không biết tên, hay nói đúng hơn tôi không quan tâm làm gì cả. Tôi có nghe nói đám con gái bên đấy bảo tôi kiêu, khổ, tôi có biết ai, tôi cũng không phải người nhanh miệng nên có ai chào, thói quen của tôi là gật đầu, chỉ vậy. Tôi còn quen một đám con trai trọ học cách nhà dì tôi 3 nhà, ở đấy có 2 đứa đang học lớp 12, 4 đứa học lớp 11. Buổi chiều chúng tôi thi thoảng đá cầu, hay sang bên sân trường đá bóng, chơi bóng chuyền, nó khiến cho tôi cảm thấy bớt căng thẳng đi vì áp lực thi cử, và cả cái tâm lí bị kìm nén nữa. Tôi thường sang bên đấy chơi cho đến khi gần 7h mới về nhà dì tắm giặt. Chơi khá vui vẻ như vậy khiến tôi cảm thấy thoải mái, tôi cười nhiều hơn thay vì cái bộ mặt lầm lì của mình. Tuy nhiên, đôi khi có những hôm trời mưa khiến cho tôi không có được cái thú vui xả stress đấy nên tôi lại càng bực bội, cảm giác nằng nặng trên đầu, tôi chỉ biết cầm quả bóng chuyền đập đập vào tường, có những khi bực bội không nín nhịn được thì tôi đấm cả 2 tay vào tường, đau, đấm đến tóe máu ở tay để rồi thở dốc ra, cảm thấy đầu đau, mệt mỏi…

Chỉ có ít khi tôi mới cảm thấy như vậy, còn thì những hôm trời mưa hay đám khu trọ mấy đứa con trai ở kia về nhà cả thì tôi lại lôi sách ra phòng ngoài học. Tôi bật đèn, cắm đầu vào học. Hôm ấy, khi đang vật lộn với một bài tập nào đấy, tôi nhớ mang máng là có cách giải nào rồi, đang dựa lưng vào tường suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng em hát. Em hay hát, gần như mỗi khi em đi học về là tôi lại nghe giọng em, em hát những bài hát tiếng anh như: pretty boy, the day you went away, yesterday once more… Đang suy nghĩ thì có cảm giác như nghe tiếng hát của em làm tôi không tập trung vào được, tôi cố gắng bỏ ngoài tai nhưng nó cứ văng vẳng, tôi bực bội quát lên:
- …, em im lặng cho anh một chút xem nào.

Nghe thấy câu đấy, đột nhiên tiếng hát của em im bặt, tôi định bụng làm tiếp nhưng nghe thấy tiếng lầm rầm nơi phòng em nên tôi ghé tai lắng nghe, tôi nghe tiếng bạn cùng phòng với em hỏi:
- Có chuyện gì đấy?
Tôi nghe giọng em có vẻ khó chịu:
- Người ta hát mà cũng không cho hát.

Thôi vậy, tôi nhủ thầm rồi cất sách vở, vào bếp phụ giúp dì, em có nói gì nữa tôi cũng không nghe và tôi chẳng thể lí giải sao lúc đấy tôi lại sử xự như vậy nữa. Lâu lắm mới có một câu nói với em mà lại là tiếng cáu gắt, khẽ cười buồn, tôi đi xuống dưới bếp...
….



Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ, hôm nay mình bận cả ngày, đến tận 7h mới ngồi vào cái máy tính, đọc cm của mọi người thấy vui quá , ít ra cũng có những người mong chờ những tâm sự của mình, thanks mọi người nhiều . Hôm nay viết được 1 chap nhỏ, mọi người vui vẻ 

Chap 13
tx 05/2007


Tôi đã phấn đấu, đã cố gắng gần một năm trời, kiến thức đã kha khá, tôi không còn cảm thấy sợ những bài tập, những bộ đề. Tôi cảm thấy tự tin hơn vì chính mình, không tự tin sao khi mà có những quyển sách bộ đề lý hóa, tôi làm đi làm lại không dưới 10 lần, đến nỗi làm câu thứ nhất, tôi đã biết đáp án câu thứ hai. Cũng có đôi khi có những lỗi khiến tôi làm không trọn vẹn, tôi đánh dấu vào những lỗi đấy để lần sau có làm thì nhớ. Tôi sợ tôi quên, nên thậm chí tôi còn gấp trang sách ấy vào để mỗi lần giở sách là tôi nhớ đến nó. Cảm giác tự tin vào bản thân khiến cho tôi ăn thấy ngon hơn, học hành có hứng thú, và ngủ sâu, không còn là tôi một năm về trước thời gian này mới bắt đầu nghĩ đến việc học. 

Tôi đã có thể tự tin để bước vào kì thi đại học, sang bên nhà trọ mấy thằng con trai, tôi đã có thể nói chuyện học hành, chứ không im lặng như mọi khi. Thỉnh thoảng tôi giúp mấy đứa con gái về giải bài tập, và thường là về môn hóa, môn tôi nổi trội nhất trong ba môn. Trong đấy thì có 2 đứa đang chuẩn bị thi đại học, và một đứa học lớp 11 ở phòng đầu tiên, tôi cười nhiều hơn, tôi nghĩ cuộc sống tốt đẹp hơn và ít ra nó cũng tươi sáng hơn so với tôi chỉ cách đây vài tháng trước. Tôi vẫn giữ lịch trình học tập như trước đây tôi đã từng đặt ra, duy tôi không cảm thấy có áp lực nặng nề nên tôi cảm giác học vào đầu được nhiều hơn, và kiến thức cũng dễ hiểu hơn. Tôi gần như không nghĩ về em nữa, quên bẵng cái cảm xúc về em, em có cuộc sống của em, có người quan tâm em, tôi chỉ có thể mỉm cười đôi khi chua chát khi bất chợt hình ảnh em hiện ra. Tôi không thở dài nữa, tôi thấy nó là lạ, nhè nhẹ, và cảm thấy trong lòng thanh thản.
...


Chap mới cho mọi người đây ah , gạch đá thoải mái nhé 

Chap 14
tx 06/2007

Tháng 6, tháng của mùa hè, tháng của những ngày oi bức trong năm, và là tháng của những học sinh lớp 12 đang căng đầu học, nhồi nhét vào các kì thi quan trọng của cuộc đời mà đáng nói hơn cả là thi đại học. Cũng như mọi năm, trường ấy mở cái lớp ôn thi cấp tốc, học sinh nườm nượp đăng kí học, mấy đứa con gái ở khu trọ nhà dì cũng vậy. Bây giờ còn có 4 người ở đấy, 2 đứa năm nay lên lớp 12 thì về quê sau khi học xong hết chương trình chính khóa. Phòng đầu là của đứa lớp 11, về nhà nên đóng cửa, phòng 2 là em và bạn em, phòng 3 là một trong 2 đứa của phòng cuối tách ra. Dì có bảo tôi đăng kí vào lớp luyện thi nhưng tôi thấy không cần thiết nên tôi chỉ học ở nhà mà không đăng kí lớp nào cả.

Tôi cũng vừa kết thúc khóa học lớp 13 ở trường đấy vả lại cũng không hứng thú lắm với việc học ôn vì tôi biết nhiều người nhồi nhét nhưng lượng kiến thức chưa chắc đã bằng ngồi ở nhà học. Thời gian này tôi học hành nhẹ nhàng hơn, tôi tôi đi ngủ sớm hơn, tầm 1h là tôi đã đi ngủ, tôi chỉ tập trung vào nhớ các kiến thức, thỉnh thoảng tôi mới làm các bộ đề, thời gian đối với tôi không gấp rút nữa nên tôi không vội vàng gì nhiều. Tôi có nhận kèm hóa cho đứa ở phòng 3 cùng thỉnh thoảng giải giúp vài bài tập cho đứa ở phòng 4. Dì có lúc bảo tôi lo học đi cứ lo chuyện bao đồng, tôi chỉ nghĩ mình biết được chút gì thì nói cho thôi, cũng như ngày trước của tôi, vì vậy tôi vui vẻ chấp nhận cái công việc mà người ta nói là giảng dạy, uh thì giảng dạy – tôi chỉ nghĩ như thế. Hè nên dì tôi không phải đến trường dạy học, tôi có thêm nhiều thời gian thảnh thơi hơn, thỉnh thoảng mới xuống dưới bếp giúp đỡ dì nấu ăn hoặc dọn dẹp nhà cửa. Tôi dạy cho V. (tên em ở phòng 3) vào những lúc V không đi học lớp luyện thi cấp tốc ở trường. Sáng khoảng từ 8h đến 11h, chiều từ 2h đến chừng 4 rưỡi, những lúc dạy cho V xong, tôi gặp em đôi khi lúc bước lên nhà, hoặc có lúc chúng tôi vô tình chạm mặt nhau. Tôi chỉ cười mỉm, gần như không nói câu gì với em, tôi bước nhanh lên nhà. Tôi không còn bối rối khi chạm mặt em, nhưng tôi cũng không có đủ tự tin để nói chuyện với em, hoặc có thể do nếu nói chuyện với em tôi không biết phải nói gì. Thôi thì cứ lẳng lặng xem như không quen biết đi, như thế có khi lại tốt cho cả tôi, tốt cho cả em, nỗi buồn về em chỉ đến với tôi chợt thoáng qua, như một cơn gió, nhẹ nhàng đến, rồi nhẹ nhàng đi...

Và có lẽ rồi sẽ có lúc tôi lãng quên đi tình cảm đơn phương một thời cay đắng của mình khi tôi đã an phận đứng ngoài cuộc đời của em, lẳng lặng đi bên cạnh song song với cuộc đời em nếu như không có một một chuyện xảy ra. Hôm ấy tôi đang nằm ngủ thì bỗng tỉnh giấc bật mình dậy, trời mưa khá lớn, giường tôi lại ở cầu thang nên chắc có vài giọt nước mưa hắt vào giường tôi. Nhìn đồng hồ thì thấy hơn 2h sáng rồi, vì trời mùa hè nên hai cửa trên tầng tôi không khép lại nên mới bị hắt vào, tôi tỉnh giấc dậy, vội vàng lên trên tầng đóng kín hai cửa lại. Tiếp tục vào giường nằm ngủ nhưng mãi tôi vẫn không chợp mắt được, tiếng mưa vẫn cứ rơi lộp độp bên tai. Khẽ kéo cửa xếp, tôi bước ra ngoài hiên, nghĩ bụng vươn vai một chút cho dễ ngủ, ngước nhìn tiếng mưa rơi vào mái hiên, kí ức ngày xưa chợt về, cũng chính nơi này tôi và em đã từng ngồi bên nhau, đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, và tôi đã cảm thấy thích em từ lúc này. Ôm lấy đầu, tôi cố không muốn nghĩ đến em nhưng nó cứ hiện ra ngay trước mắt tôi, từng chút, từng chút một…

Tôi tưởng rằng tôi đã an phận, đã xếp em vào một góc nhỏ nơi trái tim tôi nhưng có lẽ chỉ là tôi tự nhủ, tôi mong muốn như vậy. Hình bóng em vẫn hiện hữu trong tôi, và hôm nay nó chực bộc phát ra, có cái gì đấy nhói đau trong tim tôi, quặn thắt trong người tôi, khiến tôi không thể kìm lòng được nữa. Tôi bước xuống phòng em, đứng dựa lưng sát phòng em, tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều, nếu lúc này tôi gặp em, tôi sẽ thổ lộ hết tình cảm của tôi cho em, cho dù chuyện gì có xảy ra sau đấy, tôi vẫn sẽ nói, nói cho em tôi yêu em như thế nào. Lúc đấy tôi can đảm đến lạ thường, tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc em có chịu nghe tôi nói, hay tiếp theo đấy tôi sẽ nói gì nữa, hít một hơi dài, tôi chờ đợi em… 
mưa rơi ào ạt trên mái hiên, rơi vào cả cõi lòng tôi...



Chap 15

Gần 1 tiếng đồng hồ tôi đứng im như vậy, chỉ với một mong muốn bất chợt em mở cửa ra, em sẽ thấy tôi, sẽ ngạc nhiên, sẽ hỏi tôi, và tôi sẽ nói với em những gì tôi chất chứa trong lòng. Tôi miên man trong những suy nghĩ sẽ thế này, sẽ thế kia, tôi nhìn từng hạt mưa nhỏ giọt rơi xuống, cho đến khi thấy mỏi chân tôi mới bắt đầu nghĩ đến tình hình hiện tại. Sẽ tiếp tục đứng chờ em??? Liệu em có bất ngờ đến như tôi mong muốn??? Hay sẽ im lặng và đi lên nhà??? Như vậy tôi nghĩ sẽ không có cơ hội nào nói với em, hoặc là tôi không đủ can đảm để nói với em nữa. Đứng thừ người ra, thở dài tôi quyết định bước chân lên nhà, tôi cố gắng bước thật chậm chỉ hy vọng em bất chợt đứng ngay sau lưng tôi. Nhưng dường như tôi chỉ đang huyễn hoặc, em không bao giờ đến bên tôi, em không bao giờ đứng trước mặt tôi, em cũng không nghe tôi nói, em chỉ mơ hồ, em chỉ đến trong những giấc mơ của tôi, những giấc mơ không có thật. Tôi gần như thức trắng đêm đấy, để nghe tiếng mưa, để nghe tiếng con tim mình, và để cảm nhận thêm một lần cay đắng, thêm một lần đau …

tx 2 tuần cuối 06/2007

Với những học sinh lớp 12, đây gần như là giai đoạn gấp rút trong việc ôn thi, nhưng đối với những học sinh lớp 13, như tôi, chúng tôi đã có cả 1 năm trời để chỉ cho việc ôn thi. Và với tôi, khoảng thời gian này là khoảng thời gian tôi học ít nhất, tôi chỉ xem qua sách vở, ghi chép những gì quan trọng, nhớ những lỗi mình hay mắc phải. Đôi lúc thử làm một đề thi, bấm thời gian, rồi xem kết quả. Lúc này, tôi cũng không đá bóng hay chơi bóng chuyền nữa, tôi giành thời gian ở nhà dì, chăm em, đỡ việc nhà cho dì, có đôi khi tôi vừa bế em, vừa cầm quyển sách xem qua, hoặc vừa ngồi vừa lẩm nhẩm tính toán, đọc cái công thức. Tôi tự hài lòng với những gì mình đã cố gắng suốt năm qua. Thời gian này em cũng bận ôn thi, bận học, tôi không để ý những chuyện đấy nữa, tôi cũng thấy em không hát như ngày trước, và có lẽ bây giờ tôi hát còn nhiều hơn em. Tôi mua đĩa trắng về, lên mạng cop những bài hát tôi thích, nghêu ngao những bản tình ca buồn, tôi nghe cả nhạc vàng, tôi thấy nhiều bài giống với tình cảnh của tôi hiện nay. Tôi vẫn yêu em, trong sâu thẳm, nhưng sau cú sốc vừa qua nó lại trở nên bình lặng trở lại, giờ trong tôi là kỳ thi ở trước mắt.

Nhưng, có lẽ cuộc sống muốn có những giây phút bình thường lại rất khó. Và tôi và dì nhận thấy sự thay đổi trong sinh hoạt hàng ngày của em và bạn em. Gần như em và bạn em về phòng chỉ ngủ, em và bạn em có nhờ hàng xóm nấu cơm nhưng dạo đấy ít khi thấy ăn, chắc em ăn cơm ở nơi khác. Sáng dậy, thấy em đi, chiều thấy em đi, tối em cũng đi, tôi không thấy em học trong phòng như mọi khi, tôi chỉ thấy em về đến phòng là nằm ngủ. Em về cũng khá muộn, toàn tầm 10h, 10 rưỡi, chú dì tôi luôn luôn tầm 10h là đã đóng cửa cổng và những người trọ nhà dì tôi ít khi đi về muộn, ngoại trừ những buổi đi học thêm. Em và bạn em đi đâu, tôi không biết, nhưng chắc có lẽ có cả người yêu em ở đấy, chú dì tôi biết chuyện em đi về muộn nên cũng khá giận, nhưng em và bạn em đã ở đấy gần 3 năm nên bỏ qua không nói gì nhiều. Và cứ mỗi buổi tối khóa cửa cổng thì thay khóa khác, mọi khi khóa cửa cổng thì những người trọ đều có chìa khóa, nên lần này thay khóa, em và bạn em đi về thường phải gọi. Lúc đầu tôi thấy đấy là bình thường, sau rồi nó trở thành thường xuyên, tôi sợ chú dì nói em, đang học trong cầu thang tôi đem bàn gấp ra giường ngoài, để khi nào em về tôi mở cửa cho. Lúc đầu thì bạn em còn phải gọi, sau thì tôi chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi nhẹ nhàng ra mở cửa. Tôi không biết em đi đâu, tôi chỉ biết em đi, và có lẽ có cả người yêu của em đi cùng, tôi cay đắng nhận ra một điều, thực sự tôi chẳng là gì của em, tôi cũng chẳng là gì để mà có thể so sánh với người ta, em có bao giờ biết đến một người yêu em như vậy đâu. Càng những lần sau khi mở cửa, tôi gần như không còn cảm giác, buồn để làm gì, đau để làm gì, em có bao giờ biết đâu… Trong khi em và bạn em vội về phòng thì tôi bước ra ngoài đường, tôi đi lang thang quanh đấy, hít một hơi dài, tôi bước đi, ngước lên bầu trời, tôi thấy em xa xăm quá, tôi không với được, buồn làm gì, nhớ làm gì, tôi thấy mông lung quá, trái tim tôi có lẽ càng ngày càng chai lì, thở ra đều đều, tôi rảo bước về nhà dì, tôi đang còn bài vở chưa học xong nữa, để nó qua một bên đi – tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
..