Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Một chút vu vơ + Tự tình ngày nắng, ngày mưa]


Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! 

Một chút vu vơ  
Tự tình ngày nắng
Gửi một ngày mưa

Tác giả : LeoAslan

Chap 211-215 Chap 216-220
Chap 221-225 Chap 226-230
Cho một chút vu vơ của bản dương cầm trưa hè thôi ....  

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nuvole-Bi.../ZWZA8W8D.html

- " Con thích âm nhạc như thế nào ? "
- " Oa..con thích nhạc mang lại một cảm giác ma mị , huyễn hoặc , huyền ảo và lung linh như những ngôi sao giữa bầu trời đêm vậy ! "

Lần đầu tiên mình thấy sao băng là lúc 5 tuổi, tựa cằm nhìn ra cửa sổ ,phụng phịu vì một sinh nhật không ba mẹ, bản A love for life của menu chương trình tivi đêm khuya vang từ ngôi nhà ấm áp đâu đó , và sao băng vụt sáng giữa các ngôi sao nhỏ khác , bầu trời đêm với gió miên man,cùng 1 tầm nhìn thoáng đãng phía trước...

Lớn hơn một chút , mình luôn thích nhạc New Age , và tâm niệm rằng 1 bản nhạc hay là khi ta nghe,nhắm mắt lại và có thể thấy được khung cảnh mà bản nhạc đó mang lại , từ đó là những thời gian tuyệt vời mỗi tối , khi ở một nơi thật cao với gió dịu nhẹ , nghe những bản nhạc mình gọi là ma mị huyễn hoặc,và hình dung ra nào là sông ngân hà , bầu trời đêm với vô số vì sao , cực quang lung linh , dòng suối nhỏ róc rách giữa rừng khuya cùng tiếng sáo trúc lảnh lót...lúc ấy thời gian như lặng đi,khi mình đã thở chung với dòng nhạc .

Con người là 1 phần rất nhỏ của Trái đất , Trái đất ở trong Thái Dương hệ , Thái Dương hệ lại trong Dải ngân hà, Dải ngân hà là của Vũ trụ , mỗi Vũ trụ là một trong nhiều của Đa vũ trụ , Đa vũ trụ tuy vô tận nhưng trước đó là hữu hạn,là 1 Điểm vật chất dồn nén cực đại rồi Big Bang tạo thành không gian ngày nay , vậy....có khi nào Điểm vật chất đó lại là 1 Tế bào trong vô số Tế bào của Con người không ? " . Lúc bình thường mình rất vô lo,cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng khi nghe nhạc thì mình toàn tưởng tượng và tự vấn đủ chuyện , nếu học Vật lý thiên thể chắc toàn điểm D- mất, hi hi !

Mình rất thích chơi dương cầm ở 1 nơi thật cao giữa 1 thành phố lớn, nhìn xuống là các chấm đèn đủ màu sắc nhỏ li ti, nhìn lên là các chấm sao trắng lung linh giữa màu đen tuyền của trời đêm. Nhưng chơi vĩ cầm thì là ở 1 thảo nguyên,1 cánh đồng và 1 cây cổ thụ giữa 1 chiều râm mát . Và guitar thì nhất định phải là ở 1 dòng suối giữa rừng đầy lá phong , khi đó cảm giác như là mình có thể thấy khuông nhạc,nốt nhạc đang nhẹ trôi theo những ngón tay vậy ,vì khi đứng trước cái bao la vô tận của thiên nhiên,cảm xúc của con người tan theo vào đó , nhỉ ?

Yêu lắm những dòng chảy ngôi sao của A love for life, dòng suối trong mát với ánh trăng dịu nhẹ của Whisper in the moonlight , mây trắng lãng đãng trôi về chiều từ Nuvole Bianche , yên bình với Simple World ......

Có ai như mình không nhỉ ?

Thật sự viết đến đây mình cũng không biết là mình đang viết gì  , chỉ là những cảm xúc mình không thể giải thích,ngắt dòng nghĩ này rồi thì dòng suy tưởng khác,cũng khó để hiểu nó , chỉ là ... ý mình là âm nhạc thật sự kỳ diệu , hi , cảm ơn tất cả những ai theo đến dòng cuối của một tràng những vu vơ, lan man mà chính người viết cũng không tả hết được những gì đã cảm nhận
------------------

Gửi một ngày mưa



Sài Gòn mưa... lại nhớ những ngày mưa Phan Thiết !

Không phải là chạy xe máy rồi mặc vội áo mưa, phóng như gió để tìm nơi núp, mà là đạp xe chầm chậm... cảm nhận từng hạt mưa rơi tí tách trên tóc, trên hàng mi ướt đẫm của em...trên làn môi hai đứa.....

Lúc nhỏ anh rất ghét mưa, lớn hơn một chút cũng vậy...

Rồi một ngày em nói yêu mưa, mưa làm chúng mình đến với nhau...

Anh đã yêu mưa....

- " Em ghét mưa... ! "

Anh sững sờ bất động trước người con gái đang oà khóc một cách chân nguyên nhất... nhẹ ôm vai gầy run rẩy....

Cũng đã từng sợ âm thanh vĩ cầm giữa làn mưa... da diết và ma quái, cứ khứa mãi vào thính giác của anh... thật sự sợ...

Nhiều chuyện bất ngờ và thay đổi... chúng ta cũng thay đổi....

Nhưng mưa ở quê nhà vẫn vậy, ở Đồi Dương vẫn vậy... có báo hiệu ngày đến... nhưng không hẹn gặp ngày tàn.....

Chút tự tình ngày mưa.....
__________________

Tự tình ngày nắng


Ngày... tháng... năm...

Không mưa như bên ấy, mà bên này đang nắng...

Buổi ban trưa yên tĩnh lắm, những tia nắng vàng óng len lỏi qua những hàng trúc xanh nơi vườn nhà, em nghe từng giọt nước đang thánh thót rơi trên mặt hồ nhỏ, chiếc ống tre giật nẩy lên từng nhịp... từng nhịp...

Làn gió nhẹ đưa những chiếc lá phong đỏ thẫm lướt qua mặt nước, đậu lại trên những viên sỏi nhỏ, rơi đầy cả
một khoảng sân... và vương lại trên áo em...

Em mỉm cười khi nghĩ đến nếu gốc cây em đang tựa vào là anh lúc này, thì chắc hẳn anh sẽ làm một động tác tay mà anh cho là " quý phái " hay " galang " với phái nữ rồi phất qua, để không một chiếc lá nào được ở trên vai em, đúng không ?

- " Lá nhẹ quá, khoác áo lá không đã đâu... chi bằng....." - Rồi anh cười " nham hiểm " choàng tay qua vai em... - " Khoác tay anh thích hơn, nhỉ ? "

Nơi này mát rượi, yên tĩnh, chỉ có tiếng thánh thót của chiếc đồng hồ nước và thỉnh thoảng từ dưới hồ có chú cá nóng tính nào đó nhảy phốc lên....

- " Bọn mày ngốc quá, có nhảy lên cả đời cũng chẳng hoá rồng được đâu, hề hề ! "

Suýt nữa là bật cười thành tiếng khi nhớ đến bộ dạng anh lúc đó, hì... !

Dự báo thời tiết nói là chiều tối nay có thể trời sẽ mưa, nhưng em không tin đâu, nắng đẹp thế này, trời trong xanh thế này kia mà... và cũng không mong mưa đến, bởi khi đó em sẽ trú mưa cùng ai, anh nhỉ ?

Vậy nên ở Sài Gòn mà mưa thì anh cũng đừng cố tỏ vẻ galang mà đứng cạnh cô bé nào đó dưới hiên nhà nhé, em đảm bảo là khi đó sấm chớp sẽ đùng đùng bên tai anh đó, nghiêm túc luôn !

Tự dưng muốn nhắn tin vậy thôi, anh nghỉ trưa đi nhé, em chúc chàng ngon miệng ha !