Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 221 - Chap 225]


Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! 
[Chap 221 - Chap 225]
Tác giả : LeoAslan


Chap 216-220 Ngoại truyện-Special 2
Chap 226-230 Chap 231-235

Chap 221 :
Binh pháp Tôn Tử có câu “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “ , ngay từ hồi tập chơi cờ tướng lúc hiểu ra được câu này thì tôi lấy làm khoái chí lắm. Bây giờ vẫn vậy, tôi muốn giành chiến thắng hoàn toàn trên cả 3 mặt trận thì phải biết được tình hình quân địch và phe ta hiện giờ đang ra làm sao. Đầu tiên là phân tích bản thân, tôi hiện giờ phải nói là cực kỳ lép vế so với thằng Minh Huy, bởi từ giữa hè đến giờ tôi không hề học một chữ nào vào đầu. Vì vậy, trừ các môn xã hội có thể tụng suốt ngày đêm để bù đắp ra, thì các môn tự nhiên như Toán, Lí và Hoá luôn là vấn đề nan giải.

Mà muốn tiếp cận Tiểu Mai thì tôi phải đường hoàng mà tiến, vậy thì một thằng con trai học dốt làm gì có đủ tư cách đứng cạnh nàng ? Do đó tôi phải học thật giỏi, ít nhất phải lấy lại được phong độ ngày trước. Bây giờ, tính bình quân cho các môn Toán, Lí, Hoá thì từ đầu năm đến giờ tôi không ăn điểm 2 thì cũng điểm 3 hoặc 4, mà tình hình này cứ kéo dài thì tôi hoặc là bị học sinh trung bình, tệ hại hơn là bị chuyển đi khỏi lớp chọn A1. Cụ thể là đơn cử cho môn Toán, hồi lớp 10 tôi được tổng điểm là 9,8 cho toàn năm, vậy mà sau khi chia tay Khả Vy, tính đến giờ tôi chỉ được….3,4 cho học kì 1, thua cả học sinh trung bình. Mà thế thì tôi chả hề muốn chút nào, dẫu có may mắn được ở lại A1 nhưng với cái mác học sinh trung bình thì tôi có mà chui đầu xuống đất đào huyệt ở dưới luôn chứ chẳng mặt mũi nào để gặp Tiểu Mai nữa.

Bởi vậy đêm vạch ra kế hoạch tôi đã tính lại tương quan lực lượng, nếu từ giữa tháng 10 này cho đến hết thi học kỳ 1, ở bất kì môn tự nhiên nào tôi cũng đạt trọn vẹn toàn bộ các con điểm không 10 thì 9, kết quả tôi sẽ có thể đạt được học sinh tiên tiến, cũng không đến nỗi quá tệ. Vậy là mục tiêu 4 môn Toán –Lí –Hoá – Sinh từ giờ đến cuối năm phải đạt điểm tối đa được đặt ra, riêng môn Anh ngữ thì tôi liệt nó vào chiến trường số 3.

Muốn hoàn toàn tập trung học hành để lấy lại phong độ, tôi buộc phải bỏ hết tất cả những thứ làm mình phân tâm, trong đó có… game online. Kể ra thì cũng tiếc lắm, nhưng tất cả vì đại sự, tôi đành phải hi sinh tiểu tiết.

Quay trở lại lúc vừa tan học, thằng Minh Huy dắt xe đi khỏi cổng trường là bọn Khang mập lại ùa tới quanh tôi :

- Quá dữ, nó muốn chiến rồi !
- Coi chừng mày ra đường bị nó chụp bao bố mà đánh đó Nam !
- Nói xui mậy, thánh thì làm gì bị chụp đầu !

Tôi đến gọi là dở khóc dở cười với đám huynh đệ này, nhưng cũng cố nhịn để mà tiếp tục kế hoạch của mình. Ra vẻ bình thản, tôi quay sang tụi bạn :

- Giờ tao về, chiều 1giờ 30 tao sang nhà mày học Hoá nhé Tuấn !
- Ừm, để tao kèm lại cho, học khá rồi thì anh tao sẽ dạy mày !
- Rồi 3giờ 30 mày dạy lại tao Lí nha Luân !
- Okie, chú cứ để đó cho anh !

- Còn tụi tao ? – Khang mập hỏi dồn.
- Bọn mày từ từ, chưa phải lúc, ngày mai tao sẽ nói !

Bàn tán thêm một lúc nữa rồi tụi tôi tan hàng ai về nhà nấy, không khí buổi trưa nắng gắt làm đoạn đường từ trường về nhà như thêm dài ra cả quãng, tôi chạy xe mà cứ chốc chốc phải đưa tay quệt mồ hôi.

- Từ giờ đến lúc thi học kỳ sẽ bận lắm đây, có khi chả còn thời gian nghỉ ngơi nữa ! – Tôi thở hắt ra lẩm bẩm một mình.

Ăn xong bữa trưa là 12 giờ 30, tôi tắm rửa thay đồ rồi lại dắt xe ra ngoài :

- Đi sớm thế con ? – Mẹ tôi ngạc nhiên.
- Dạ, bữa nay học sớm, con đi đây ! – Tôi đáp rồi quay đi thẳng.

Vuốt hết tốc lực phóng vội ra quán game online hay chơi trên đường Tuyên Quang, tôi ngồi ngay vào chỗ bàn quen thuộc. Đưa mắt nhìn xung quanh, vì là giữa trưa nên quán ít khách, hầu hết các game thủ giờ này chắc là đang ngủ. Đăng nhập vào màn hình game Cửu Long Tranh Bá, quan sát lại nhân vật Võ Đang kiếm của mình vài phút rồi tôi cắn môi quyết định, đưa tay gõ lên kênh bang hội dòng chữ :

- “ Cho toàn bộ đồ đạc item của anh nè, các đệ tập trung ! “
- “ Ui thiệt hả anh ? “
- “ Sao vậy anh ? Đợi em chút qua liền nè ! “
- “ Coi chừng bị giỡn đó, ông này ghê lắm, bang chủ mà cho đồ rồi thì giải tán bang hội luôn không chừng ! “
- “ Không giỡn, chậm chân mất phần ráng chịu ! “
- “ Uầy em qua nè huynh ! “

Vài phút sau, tại nơi tôi đứng là cả một lô một lốc các huynh đệ bang hội trong game, đứa nào đứa nấy cứ gọi là nhao nhao cả lên :

- “ Ừm, nay anh mắc việc bận nên sẽ nghỉ không chơi nữa, bang chủ sẽ giao lại cho phó bang, còn giờ thì tuỳ theo cấp độ của thành viên mà anh cho đồ. Ngoài ra số ngân lượng trong người sẽ chia đều cho tất cả ! “ – Tôi gõ tay thoăn thoắt dù rằng đang tiếc đứt ruột.
- “ Sao nghỉ vậy huynh ? Ở lại chơi đi mà ! “
- “ Ừ đúng đó, đi đâu vậy anh ? “
- “ Lấy vợ à ? “

Tôi phì cười, hoá ra cũng có thằng đoán gần đúng :

- “ Ừ, giờ kiếm người yêu rồi lấy vợ, thôi lẹ anh còn về ! “

Mất 10 phút để chuyển giao toàn bộ tài sản của mình vào bang hội, đợi cho cuộc chia tay lâm li bi đát thấm đẫm các biểu tượng khóc ròng trong game vãn dần rồi, tôi mới dùng khinh công chạy ngược về lại Võ Đang Sơn.

- “ Nhập phái ở đây, giờ rút chân ra khỏi giang hồ cũng phải ở đây ! “

Hít một hơi dài nhìn lại chưởng môn nhân Võ Đang phái lần cuối rồi tôi thoát ra màn hình chọn nhân vật, nhấn vào nút “ Xoá bỏ nhân vật “ :

- “ Bằng hữu có chắc là xoá nhân vật ? “ – Màn hình đưa ra phương án Có và Không.

Thoáng do dự vài giây, rồi nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Tiểu Mai, tôi quyết định nhấn vào nút “ Có “ .

- “ Nhân vật đã được xoá, vui lòng khởi tạo lại nhân vật mới ! “

Vậy là ngày hôm đó, một Võ Đang kiếm khách tung hoành ngang dọc giang hồ suốt một thời gian dài, người nắm giữ danh hiệu “ Giang hồ quân long “ lừng lẫy đầu tiên của Cửu Long đã đột ngột biến mất khỏi võ lâm lưỡng đạo, chính thức lui về ở ẩn từ đó mà không một ai biết được lí do.

- Xong, khỏi luyến tiếc gì nữa, nam nhi đại trượng phu, cầm được bỏ được ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tính tiền ra về rồi phóng xe sang nhà Tuấn rách để học Hoá.

Những tháng ngày bận rộn, học hành tối tăm mặt mũi của tôi bắt đầu kể từ khi ấy, tất cả là để chiến thắng ở mặt trận đầu tiên. Buổi sáng học chính thức ở trường xong, tranh thủ chợp mắt nghỉ trưa 15 phút rồi tôi lại ba chân bốn cẳng chạy sang nhà thằng Tuấn để được phụ đạo môn Hoá, rồi giữa chiều tôi chạy ngược sang nhà thằng Luân để nó kèm học Lí.

- Chỗ này mày sai rồi kìa, tính lại ! – Tuấn rách quệt mồ hôi.
- À…ừ, thấy rồi ! – Tôi cũng mệt không kém gì nó.
- Mày làm tắt quá vậy, cô không thích đâu ! – Thằng Luân nhăn mặt.
- Rồi, để trình bày lại ! – Tôi thấy đầu óc hoa lên với mớ công thức hỗn độn trước mặt.

Xong hai môn Hoá và Lí cho lịch trình một ngày, tôi lại từ nhà thằng Luân phóng vội ra biển để dạy thằng Sơn cách dẫn bóng đảo người, đổi lại là tôi có nhiều việc cần nó giúp đỡ. Mệt mỏi rã rời với quả bóng tròn, 6 giờ tối mới về được đến nhà, tôi tắm rửa ăn cơm rồi lại bu đầu vào luyện Toán. Cố tập cho mình bản tính tỉ mỉ và cẩn thận, tôi trình bày thật chi tiết tất cả các bước giải bài để thầy Toàn không bắt lỗi nữa. Luyện đến gần 10 giờ khuya thì tôi tạm gác lại chiến trường thứ nhất mà lật sách Anh ngữ ra, chuyển sang chiến trường thứ hai.

Sở dĩ liệt Anh ngữ sang chiến trường thứ hai là bởi vì chỉ có học tốt môn này thì tôi mới có thể thôi làm cho Tiểu Mai ghét mình, bởi lẽ tôi biết nàng luôn khó chịu mỗi khi tôi bị điểm kém. Thế nhưng luyện môn này một mình đối với tôi còn khó hơn lên trời, thế nên tôi chỉ có thể tập trung vào học vẹt, tức là có gì thuộc đó, ít nhất học vẹt cũng sẽ qua được cửa dò bài của Tiểu Mai, và nếu may mắn tôi có thể được 6 hoặc 7 điểm trong các bài kiểm tra.

Nếu có gì sai sót cho kế hoạch học tập này thì đó cũng chính là ở môn… Anh ngữ, trời sinh tôi ra phải nói là muốn cho tôi dốt đặc môn này. Cố tụng cho nát nước cũng vẫn không cứu vớt được là bao, thế nên bí bách quá tôi đành cầu cứu… cô học trò của mình :

- Trân à ? Anh, Nam nè !
- Dạ, có gì hông thầy ? 
- Ừ… em học khá tiếng Anh không ? Anh nhờ chút !
- Hi hi, khỏi phải nói nha, từ nhỏ là em đã được học kèm tiếng Anh rồi đó, giờ em có thể học luôn chương trình 12 cũng được !
- Ghê vậy, thế… em phụ đạo cho anh được không ?
- Là… em dạy cho anh đó hở ?
- Ừm, anh… hơi dở môn này !
- Ha ha, được ồi, nhưng mà anh học buổi sáng, em học buổi chiều, thì làm sao ?
- Thì… buổi tối nhé, em tan trường là anh chạy sang nhà em, 1 tuần 2 buổi !
- Dạ, vậy đi ha !

Tôi đặt ống nghe xuống, tự dưng thấy hơi lạnh xương sống, vì nghĩ cái cảnh hồi trước đang làm thầy oai quá xá mà giờ đùng một phát tụt xuống làm học trò, thiệt là mất mặt quá sức. Nhưng thây kệ, tất cả vì đại nghiệp, phải bỏ qua sĩ diện thôi.

Nghĩ bụng thế nên ngày hôm sau, khi bàn xong kế hoạch tác chiến ngoài biển với thằng Sơn đen rồi, tôi không về nhà nữa mà chạy thẳng sang nhà cô Nguyệt. Đến nơi vừa đưa tay nhấn chuông là cổng đã được mở giật ra :

- Anh tới trễ ! – Trân vờ lừ mắt nhìn tôi.
- Thì… hôm qua có nói giờ giấc gì đâu ! – Tôi ngơ ngác.
- Xạo, anh chẳng bảo lúc em tan trường thì qua học là gì ? – Cô bé bĩu môi.
- Ừ, thì vậy mà ! – Tôi lúng búng gật đầu.
- Em học xong là 5 giờ10, chạy về nhà là 5 giờ 20, anh xem giờ là mấy giờ ? – Trân nheo mắt.
- Giờ là… 6 giờ ! – Tôi nhìn đồng hồ.
- Thấy chưa, trễ đến 40 phút còn nói ! – Cô bé nhăn mặt.
- Ơ… em về còn ăn tối rồi nghỉ ngơi nữa chứ, giờ là vừa rồi ! – Tôi chưng hửng.
- Không, dạy cho thầy là em không cần nghỉ ngơi, ơ mà… giờ anh phải gọi em là thầy chứ nhỉ ? – Trân nheo mắt tinh nghịch.
- Sao cũng được.... ! – Tôi tặc lưỡi đáp.

- Thế nha, sau này là đúng 5 giờ 30 anh có mặt ở đây, không là em không dạy ! 
- Ừ… !
- Vậy vào nhà đi, rồi em sẽ kèm cặp cho, hì hì !
- Này… đừng có làm quá đó !

Nghe tôi lưỡng lự, cô bé quay mặt lại nghiêm nghị :

- Làm quá là như nào, anh học mà có dốt thì em vẫn… mắng như thường, ai bảo hồi trước mắng em làm gì !

Đến đây tôi chỉ còn biết âu sầu thảm não theo chân cô bé bước lên phòng học, thầm nghĩ mình hơi dại dột khi nhờ Trân dạy cho môn này, bởi xem chừng cô học trò ngày trước giờ cũng hắc ám không kèm gì mình khi xưa !

Chap 222 :
Vậy là ngày nào cũng như ngày nào, cứ hết buổi sáng học trên trường xong :

- Tao về nhé tụi bây, thằng Quý và Chiến cứ y theo kế hoạch nhé !

Rồi tôi chạy vội về nhà dùng cơm, tranh thủ chợp mắt 15 phút rồi lại phóng sang nhà Tuấn rách :

- Hây dà, bài bữa nay hơi dài, mày coi tiếp thu cho lẹ nhé, tao còn học Sử mai kiểm tra nữa !
- Rồi, yên tâm !

Đúng 3giờ 30 phút chiều, tôi nốc vội chai nước của thằng Tuấn đưa cho tỉnh táo rồi lại chạy đến nhà Luân khùng để học Lí :

- Chỗ này làm kĩ hơn chứ mậy, nhảy tắt thể nào cũng trừ điểm cho xem !
- À… quên mất, để làm lại !

Và tôi lại có mặt ở biển Đồi Dương lúc 5 giờ, đưa mắt nhìn Sơn đen :

- Sao, thấy khả thi không ?
- Để coi đã, hơi mất thời gian đó, chắc gì nó đã chịu tiết lộ ! – Thằng Sơn nghi hoặc.
- Ừm, thì vậy tao mới nhờ mày nghĩ cách ! – Tôi vỗ vai nó.
- Rồi, mà giờ mày đi đâu đấy ? – Sơn đen trố mắt nhìn tôi vội vã đứng dậy.
- Học phụ đạo !

Tôi đáp gọn lỏn rồi phóng ngược xe từ biển qua nhà cô Nguyệt :

- Anh học từ vựng thì đừng học vẹt, phải gắn liền trong đầu ý nghĩa và hình ảnh của chúng kìa ! – Trân nhăn mặt.
- Là sao ? – Tôi ngơ ngác.

- Em hỏi anh nha, cái bàn thì tiếng Anh là gì ?
- Dễ ợt, là “ the table “ !
- Anh học từ này khi nào ?
- Hồi nhỏ đã biết !
- Đó, chính vì lúc nhỏ khi học, chắc chắn anh có nghĩ đến cái bàn, học một cách trực quan sinh động nên nhớ rất lâu !
- Ừ nhỉ, bây giờ anh không vậy à ?
- Dĩ nhiên là không, anh toàn học vẹt, hôm qua còn nhớ nhưng giờ thì quên !
- Rồi…rồi, em bày anh đi !
- Lần này quên nữa em mắng cho đấy nhé !
- À…ừ…. !
- Cơ mà ai lại nỡ mắng nhỉ ? Hì hì !
- Rồi, tập trung chuyên môn đi !

Buổi tối, sau khi tắm rửa cơm nước xong xuôi tôi lại phốc vào bàn học tiếp tục luyện Toán, dù sao môn này cũng là sở trường của tôi lên luyện lại cũng khá là nhanh. Đến tầm 10 giờ đêm tôi thở phào nhẹ nhõm gấp sách Toán lại và lôi tập vở Anh ngữ ra :

- “ Hôm nay Nam chuyển qua thì Hiện tại hoàn thành, đây là công thức ! “

Cả trong tập ghi chép mà Tiểu Mai cũng thể hiện được sự lạnh lùng của mình vào đó, thái độ của nàng hôm giờ làm tôi khá là e ngại khi tiếp xúc. Thế nhưng cứ y theo kế hoạch mà làm, tôi thập phần tự tin mình sẽ đạt được mục đích chính yếu. Đúng 11 giờ là tôi quyết định đi ngủ chứ không có học thêm, bởi chỉ có ngủ đủ giấc thì tôi mới tỉnh táo mà giữ minh mẫn để còn đối phó với thằng Minh Huy.

Lịch trình liên tục như vậy trong suốt hơn 1 tuần sau, tôi cuối cùng đã có sự tiến bộ nhất định, cũng đáng để gọi là thần tốc. Giờ Hoá và Lí, tôi đường hoàng nhận hai con điểm 10 đầu tiên suốt từ năm học đến nay trong ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Đặc biệt là giờ Toán, tôi ung dung bước về chả thèm nhìn lại bài sau khi giải, và mừng thầm trong bụng khi được điểm 9 vì mắc phải một lỗi siêu….siêu nhỏ :

- Dấu bằng giữa hai vế không bằng nhau, trừ 1 điểm ! – Thầy Toàn phán cái độp.

Khỏi phải nói đám bạn tôi khoái chí đến cỡ nào :

- Phải vậy chứ, cứ đà này mày sẽ lên nhất sớm thôi ! – Khang mập cười tí toét.
- Chưa đâu, bữa giờ vẫn còn là bài dễ thôi, với cả toàn điểm kiểm tra 5 phút ! – Tôi đáp.
- Ừm, thì đầu năm mày học yếu nên thầy cô lượng sức đó ! – Thằng Luân gật gù.
- Bởi vậy, phải đến lúc ra bài khó như hồi tao học lớp 10 mới có thể đánh giá chính xác được ! – Tôi thở dài trả lời.
- Vậy cũng tạm rồi, từ từ mà tiến, à lúc nãy mày có để ý thằng Huy không ? – Tuấn rách hỏi.
- Không, đó là việc của thằng Chiến kìa ! – Tôi nói rồi quay sang nhìn thằng Chiến.
- Hê hê, nó cay mày lắm, lúc mày giải bài mà tao thấy cứ như nó cầu cho mày tạch không bằng ! – Thằng này cười hềnh hệch đáp.
- Ừm, vậy chuyện tao nhờ hai thằng mày sao rồi ? – Tôi hài lòng gật đầu.
- Đây, mất 3 ngày theo dõi nhé ! – Thằng Quý chìa mẩu giấy ra.
- Cái gì thế ? – Dũng xoắn tò mò.
- Vài ngày sau tụi mày sẽ biết ! – Tôi cười cười ra vẻ bí mật rồi nhét mảnh giấy nhỏ vào túi áo trong ánh mắt ngơ ngác của tụi bạn.

Buổi chiều hôm đó, nhận mẩu giấy từ tay tôi xong, thằng Sơn nhăn trán nhìn tôi :

- Chà… biết thì biết, nhưng chắc hơi lâu, tại tao mà làm quá lên để nó biết thì khổ !
- Ừm, trông cậy vô mày đấy, nghĩ cách giúp tao ! – Tôi vỗ vai thằng bạn chí cốt đầy tin tưởng, thầm hi vọng nó sẽ mang về những thông tin mà tôi cần có.

Vậy thì tôi cần có thông tin gì ? Vẫn là câu “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “ , tôi bây giờ chỉ mới đánh giá được bản thân và tương quan lực lượng giữa mình với thằng Minh Huy, đổi lại tôi chẳng biết gì về nó cả, ngoại trừ số ít thông tin như cái tên, lớp cũ A6 và diện mạo hai thằng hay đi chung với nó. Chính vì vậy ngay từ khi kế hoạch bắt đầu tôi đã cắt cử hai thằng Quý và Chiến cứ tan học là phải để ý xem lúc nào thằng Huy tập trung đi với hai thằng kia, và sau đó phải bám theo để xem 3 thằng đó đi đâu, có đi đến nơi tôi đã dự liệu trong kế hoạch hay không ?

Bởi một lẽ, nhìn sơ qua tôi có thể biết được thằng Huy cũng thuộc dạng con nhà giàu, và ở tuổi này, thời gian này thì khi game online đang vừa mới du nhập vào Việt Nam thì thằng con trai nào cũng đều muốn chơi. Và chắc chắn một điều rằng dù giàu đến cỡ nào, dù nhà có máy riêng và đường truyền mạng riêng thì sẽ có lúc thằng Huy cũng phải cùng bạn bè nó ra ngoài quán internet chơi, đó chính là tính giao tiếp và đồng đội của game online, một điều rất khác mà game offline chơi một mình không có. Vì vậy, trừ những lúc thằng Huy đi một mình, còn lại hễ nó giáp mặt với hai thằng kia là tụi thằng Chiến đều bám theo sát sao, và rồi sau 3 ngày theo dõi khi tan học, thằng Quý đã đưa tôi mẩu giấy có ghi địa chỉ quán internet mà bọn thằng Huy thường hay lui tới.

Biết được nơi nó thường đến rồi thì chính là lúc cần phải tiếp cận và khai thác thông tin, việc này hoàn toàn là bất khả thi đối với tụi thằng Chiến, bởi lẽ thằng Huy biết mặt tụi này, bu đầu vào lân la dò hỏi thì khác nào “ Lạy ông tôi ở bụi này “, có khi lại bị dập hội đồng cho vỡ mặt chứ chẳng chơi ! Thế là tôi để nhiệm vụ điều tra cho điệp viên Sơn đen.

Sơn đen là bạn thân từ nhỏ của tôi, hồi đó khi còn lớp 3 là tôi với nó đã suốt ngày long nhong ngoài bờ biển cùng quả bóng tròn. Những lúc tôi ở nhà học bài thì nó lại mò vào các quán game điện tử cầm tay, đến lớp 6 là nó đã rành rẽ toàn bộ quán game vi tính trong thành phố. Sau này khi nhà nó mở luôn quán game thì mối quan hệ giữa nó với các tiệm game khác lại còn rộng hơn. Chính vì vậy có thể nói quán game nào nó cũng biết, chỗ nào nó cũng quen chủ quán, thế nên thằng Sơn rất thích hợp cho việc moi thông tin của thằng Huy từ những nguồn lân cận.

Phải mất 5 ngày dò hỏi chủ quán game thằng Minh Huy hay chơi, gạ gẫm bọn nhóc con có nhà gần quán game đó thường hay ra đứng xem người lớn ngồi chơi, thì Sơn đen mới cung cấp cho tôi một số thông tin quý giá về thân thế của thằng này.

Đoàn Minh Huy, con trai duy nhất của ông chủ hãng xe Yamaha chi nhánh Phan Thiết giàu nứt đố đổ vách, cấp 1 học trường tiểu học Tuyên Quang gần trường Đức Thắng 1 của tôi. Sang cấp 2 thì nó học trường Phú Thuỷ, bởi cái mác nhà giàu dân chơi nên nó rất được lòng bọn bạn bè hay lẽo đẽo theo sau trong những buổi ăn chơi miễn phí, đặc biệt là hai thằng đệ của nó, thường được gọi là Bin và Bon. Là con nhà có điều kiện nên từ nhỏ nó đã được ba mình mướn người về dạy kèm ở tất cả các môn học, đặc biệt là trau dồi khả năng Anh ngữ từ nhỏ giống như bé Trân. Vậy thì tại sao với trình độ học vấn như vậy, gia đình cũng gọi là có tiếng tăm như vậy, nó lại phải học lớp A6 mà không phải là trường Chuyên hay lớp chọn A1 ? Vì một vết nhơ duy nhất, đó là hồi năm lớp 9 nó có tổ chức đánh nhau với đám lớp khác, và là thằng trực tiếp đánh con trai của một ông thầy dạy Toán ở trường Chuyên. Sự vụ bị phát giác, thằng Huy bị hạ xuống còn đạo đức trung bình, đến kì thi chuyển cấp, có cho vàng gia đình nó cũng không dám để con mình vào trường Chuyên học vì sợ bị… đì đọt trả thù. Thế là nó thi vào trường tôi, nhưng do đạo đức trong hồ sơ như vậy nên nó chỉ được ba mình xin vào học ở 10A6. Và chả rõ là do quen biết hay như nào đó mà vào lớp mới, nó được làm bí thư kiêm luôn cán sự Toán. Đó là toàn bộ thông tin mà tôi có được sau quá trình theo dõi miệt mài của hai thằng Chiến và Quý, kết hợp cùng màn khai thác kín kẽ của Sơn đen :

- Quá dữ, hoá ra nó chả phải tay vừa ! – Tuấn rách trầm ngâm.
- Ừm, tao biết là nó giả ngu mà, chứ đời nào nó dốt tiếng Anh đến vậy ! – Tôi bổ sung thêm.
- Mày coi chừng đó, gây với nó có khi lại bị đập ! – Dũng xoắn e ngại nói.
- Tao không lo lắm ! – Tôi nhún vai đáp, tự tin vào một thân võ nghệ đầy mình.
- Vậy giờ sao ? – Thằng Chiến thắc mắc.
- Nói ra cho cả lớp biết à ? – Khang mập thấp thỏm.
- Điên, mày nói ra ai mà tin được, có khi lại bị vu vào tội theo dõi người trái phép ! – Luân khùng gạt phăng.
- Chứ làm gì ? Biết nó như vậy rồi thì sao nữa ? – Thằng Quý ngơ ngác nhìn tôi.
- Để tao tính đã, giờ tao còn cái khác đáng lo hơn ! – Tôi thở hắt ra đáp.
- Lo gì nữa ? – Cả đám chưng hửng.
- Trúc Mai chứ sao ! – Tôi trả lời mà tự dưng thấy lạnh toát khắp người.

Thật vậy, hôm giờ dẫu là thằng Minh Huy có đối đầu tôi trong những cuộc cãi vả lẻ tẻ và nhỏ nhặt xung quanh các vấn đề giải bài thì cũng không đáng ngại lắm. Thêm vào đó hôm nay tôi lại còn biết được nhiều thông tin về nó, dù chưa biết phải làm gì với mớ thông tin đó nhưng sẽ có lúc dùng được về sau, bởi lẽ trong kế hoạch tôi cũng có chỉ ra rằng phải biết rõ đối phương của mình là người như thế nào. Bởi vậy việc của sau ngày hôm nay là đánh giá và phân tích những thông tin về thằng Huy. Còn chuyện đáng lo hiện giờ thì chính là… thái độ lạnh lùng của Tiểu Mai, đó mới là điều tôi e ngại nhất.

Không biết có phải là do lúc trước, khi còn quen Khả Vy và không để ý nhiều lắm đến Tiểu Mai hay không mà tôi thấy hồi đó nàng đối với mình cũng bình thường, quan tâm cũng được mà không thì cũng chả sao, tôi chẳng để tâm lắm. Thế nhưng bây giờ khi đã thật sự thích nàng rồi, muốn trở thành bạn trai của nàng lắm rồi, thì cứ mỗi khi tiếp cận Tiểu Mai là tôi lại càng cảm thấy nàng… lạnh lùng quá đỗi. Tôi chào Tiểu Mai một câu, nàng ừ lấy lệ một câu, tôi nhiệt tình ấm áp với nàng thì đổi lại là ngay sau đó tôi thấy khắp người như bị đóng băng, chả cục cựa nói năng gì được.

Bởi thế nên buổi học sáng hôm nay, tôi toát mồ hôi hột, nghe tim mình đập binh binh khi chuẩn bị áp dụng kế sách “ thăm dò thái độ “ của mình. Tối hôm qua tôi đã suy đi tính lại rất kĩ càng, 5 lần không dám và 10 lần quyết định phải dám làm, đưa mắt nhìn mục tiêu “ Phá vỡ sự lạnh lùng của Tiểu Mai “ trên bảng mà tôi ước gì mình đừng bao giờ phải dụng đến chước cuối này, bởi tôi lúc vạch kế hoạch ra cứ tưởng nàng vẫn còn tình cảm với tôi, chứ ai dè đâu như suốt cả tháng nay luôn bị nàng phớt lờ toàn thời gian. Vậy nên, cuối cùng thì tôi cũng phải chơi một nước bài liều năm ăn năm thua, và đây chính là chỗ nguy hiểm nhất trong toàn bộ kế hoạch của tôi. Thua trên mặt trận thứ hai này, tôi chỉ còn nước đập béng tấm bảng sơ đồ tác chiến trong phòng ngay và luôn.

Ngày này năm trước đã từng là một ngày rất quan trọng đối với tôi, đó là sinh nhật Khả Vy, thế nhưng bây giờ đã không là như vậy nữa. Tay cầm hộp quà là một chiếc chuông gió màu xanh đại dương với tấm thiệp được kẹp vào dây ruy băng, tôi hít một hơi dài rồi quyết định đi thẳng đến chỗ Vy đang ngồi xem bài, và chỗ ngồi ấy chỉ cách Tiểu Mai có hai bước chân.

- Ê…ê Nam…mày làm gì đấy ? – Bọn thằng Khang dạo này cứ giờ ra chơi là tụ tập lại chỗ tôi ngồi, lúc này tụi nó đang kéo tôi lại.
- Đi tặng quà, không thấy sao ! – Tôi đáp.
- Mà…tặng ai ? Ê đừng nói là mày tặng….. ! – Thằng Luân lắp bắp.
- Ờ, sinh nhật Vy mà ! – Tôi nói rồi quay đi thẳng.

Tôi đi lên dãy bàn của tổ 1 rồi vòng vào lối đi sát vách cạnh cửa sổ, cố ý để cho Tiểu Mai và mọi người, kể cả thằng Huy thấy mình đang cầm hộp quà trong tay. Rồi tôi lặng thinh bước tới chỗ Khả Vy đang ngồi, nhỏ nhẹ nói :

- Sinh nhật vui vẻ !

Tôi thấy em ấy thoáng sửng sốt, và lại… một giây tưởng chừng như cả thế kỷ, trong tôi ùa về biết bao kỉ niệm của hai đứa ngày trước, vẫn là khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, và cả làn môi….Thế nhưng… “ Vong tình thiên thư “ giờ tôi đã luyện thành rồi, hết thật rồi!

Xin lỗi, nhưng món quà này chỉ là một phép thử của tôi dành cho Tiểu Mai mà thôi !

Đóng lại miền kí ức ấy, tôi bình thản gật đầu khi nghe Khả Vy nói như thở trong bối rối :

- Cảm… ơn !

Rồi tôi quay đi, vừa kịp thấy….Tiểu Mai ở bàn trên đã gấp vở lại rồi lặng lẽ bước ra ngoài phòng học. Phải nói là tôi nửa muốn nhảy cẫng lên mừng rỡ, nửa muốn… lăn đùng ra chết ngất vì mệt tim, do vừa rồi chính xác là tôi đã leo lên lưng cọp mà đùa với tử thần. Trở về chỗ, tôi ngồi phịch xuống ghế mà cảm nhận rõ tim mình đang nhảy bình bịch trong lồng ngực :

- Cái thằng điên này, tao tưởng mày muốn tán Trúc Mai cơ mà ! – Thằng Chiến chưng hửng.
- Ừ, thì vậy mà ! – Tôi đưa trán quệt mồ hôi trán.
- Thế sao mày lại đi tặng quà cho Vy ? – Đến lượt thằng Luân ngạc nhiên.
- Thì sinh nhật Vy mà ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Là… sao ? Mày có điên không, muốn tặng thì lựa lúc Mai không có trong lớp mà tặng cho Vy chứ, làm vậy khác nào….. ! – Cả đám ngẩn tò te.
- Tao có ý của tao hết tụi mày ơi ! – Tôi lắc đầu lia lịa.
- Ý gì ? – Bọn nó hỏi gần như ngay lập tức.

Nhưng tôi chỉ mỉm cười lặng thinh không trả lời, cảm nhận rõ đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch trên mặt trận thứ hai, ngày hôm nay xem như đã là đại thắng rồi. Bởi vì một lẽ, ý của tôi chính là….Tiểu Mai còn ghen là vẫn còn…tình cảm với tôi. Ừ, dù là năm ăn năm thua nhưng tôi giờ vẫn nhận thấy một cảm giác lâng lâng rất dễ chịu pha lẫn hồi hộp đang lan toả trong lòng, cảm giác biết người mình thích đang ghen với một ai đó….vì mình !

Ấm áp và hạnh phúc đến không ngờ !
__________________

Chap 223 :
Sau khi thuận lợi qua ải “ Được ăn cả ngã về không “, mục tiêu phá vỡ sự lạnh lùng của Tiểu Mai đã thành công, tôi rốt cuộc biết chắc chắn rằng nàng vẫn còn tình cảm với mình. Thế nhưng vừa rồi chỉ là “ được “, chứ chưa phải là “ ăn cả “, bởi vậy bước kế tiếp trong kế hoạch chính là phải làm sao để “ ăn cả “. Thế nhưng nước bài thử tim vừa rồi có lợi đi kèm cùng hại, lợi chính là biết được những gì cần biết, và hại chính là tôi đã… chọc cho Tiểu Mai ghen. Và tôi thì chẳng biết lúc nàng ghen thì sẽ như thế nào nữa, có khi giờ gặp mặt nhau nàng lại chẳng nổi cơn tam bành mà dập tôi một trận tơi tả thì bỏ xừ.

Chính vì thế, chiều hôm đó, sau khi học Lí ở nhà thằng Luân xong, về đến nhà là tôi chạy vụt lên phòng. Tay cầm viết bảng, tôi lẩm nhẩm vài giây rồi gạch một mũi tên dài, hướng kế hoạch thẳng sang bên phải, sử dụng chước tiếp theo, đó là “ mưa dầm thấm lâu “, chả biết sao chứ tôi thích “ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén “ hơn, thế nhưng sợ lửa to quá cháy trụi tôi luôn thì khổ. Thế là tôi khoanh tròn dòng chữ “ mưa dầm thấm lâu “ lại, rồi lôi trong hộc bàn ra cái thời khoá biểu, chỉnh sửa lại các việc cần làm trong ngày. Xong hết đâu đó, tôi cầm tờ thời khoá biểu ra sân thượng ngồi, nhìn trời nhìn đất một hồi rồi thiếu điều muốn bưng mặt rống lên thảm thiết, bởi từ nay nếu áp dụng thời gian biểu này thì tôi chỉ có gọi là… trắng mắt.

Bởi vì mưu chước “ mưa dầm thấm lâu “ được sử dụng sau chước “ được ăn cả ngã về không “, đó chính là sau khi chọc ghen Tiểu Mai thì tôi buộc phải… ngày nào cũng tìm cách tiếp cận với nàng, tất nhiên là chỉ riêng nàng với tôi mà thôi. Bởi chọc người ta rồi thì giờ phải đi xin lỗi, phải kề cận cạnh bên mà còn dò hỏi thái độ cũng như tiếm đánh chính quyền sau này. Thế là từ cái đêm vạch ra kế hoạch, khi tính đến chước này là tôi nhớ ngay Tiểu Mai hay có thói quen đi dạo trên công viên dọc đường biển Đồi Dương vào buổi tối. Vậy nên để cho mưa lâu dài thấm vào đất sâu, tôi buộc 1 tuần 7 ngày cũng phải có ít nhất 4 ngày tôi cùng nàng đi dạo. Mà thời gian Tiểu Mai dạo bộ là tầm 8 giờ 30 tối đến khoảng 9 giờ 30, ác nỗi lúc đó tôi lại đang ở nhà luyện Toán và Anh ngữ để 11 giờ đêm là tót lên giường ngủ. Thế nên khi áp dụng chước tiếp cận hằng đêm này, tôi sẽ thay đổi lại thời gian biểu, từ 1 giờ trưa đến 5 giờ chiều hàng ngày tôi vẫn sang nhà Tuấn rách và Luân khùng để học thêm, sau đó là ra biển đàm đạo cũng như bàn kế hoạch tác chiến với quân sư Sơn đen đến 6 giờ chiều. Thời gian học anh văn với bé Trân chỉ nằm vào hai ngày thứ 2 và thứ 4, vậy nên tôi quyết định ba ngày trong tuần là 3- 5- 7 và có thể là chủ nhật là tôi sẽ bằng mọi cách phải đi dạo cùng Tiểu Mai.

Thế nhưng để bỏ ra hơn 1 giờ đồng hồ dạo bộ cùng Tiểu Mai thì tôi buộc phải thức khuya học đến 12 giờ đêm hoặc có khi là 1 giờ sáng để không bị sút phong độ. Quả này đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong, ngủ sớm thì xem như xin lỗi Tiểu Mai bất thành, mà ngủ trễ thì có khi tôi lại không đọ lại thằng Minh Huy ở trên lớp với cái bộ dạng ngái ngủ.

- “ Thây kệ, đây mới gọi là tán gái chân chính, tất cả vì đại cục, bạn trai Tiểu Mai, chuẩn luôn ! “

Vậy là sau buổi sáng thứ 7 tặng quà sinh nhật cho Khả Vy xong, tôi tranh thủ ngốn hết cả đống kiến thức Hoá và Lí của Tuấn rách cùng Luân khùng rồi vọt ra biển gặp Sơn đen. Vừa dắt xe vào bãi gửi là tôi đã thấy nó đang ôm bóng đợi sẵn ngay mấy băng ghế đá đặt trên nền cát biển :

- Sao ? Chiến chưa ? – Nhác thấy tôi bước tới, thằng Sơn hỏi ngay. 
- Chưa, thông tin thì có rồi, tao chỉ phân tích con người nó ra sao thôi, giờ cần phải biết các bước nó sẽ làm gì nữa kìa ! – Tôi lắc đầu đáp.
- Thì biết nó sẽ làm gì đi ! – Sơn đen chưng hửng.
- Uầy, chỉ là dự đoán thôi, nó còn đang tán tỉnh em tao dữ lắm ! – Tôi thở dài trả lời, nghĩ lại lúc trưa nay khi Tiểu Mai vừa dắt xe ra cổng là thằng Huy đã trờ xe tới mà tán hươu tán vượn.

- Kêu hai thằng bạn mày theo dõi tiếp chứ sao !
- Không được, nó biết mặt tụi tao !
- Chứ giờ sao ? À……. !

Hỏi xong rồi thằng Sơn tự trả lời luôn, đưa tay vỗ trán ra chiều vừa hiểu ra vấn đề.

- Ừ, phải nhờ mày tiếp cận nó thôi !
- Thế tao làm sao đây ?
- Cái này….tao cũng chịu, mày có cách nào không ?

Tôi nhăn trán lại vì không nghĩ ra cách nào moi được thông tin hay kế hoạch của thằng Huy từ chính miệng nó.

- Để xem…… ! – Sơn đen nhíu mày lẩm bẩm.
- Hay hỏi tụi bạn nó tiếp ? – Tôi đề nghị.
- Bậy, chắc gì thằng Huy nó đã tiết lộ cho tụi kia biết ! – Nó lắc đầu ngay lập tức.
- Phải có cách nào đó mà nó không biết mặt mày, nhưng vẫn tiếp cận được nó kìa ! – Tôi thở dài đánh thượt nhìn quân sư Sơn đen.

Quân sư của tôi vẫn còn đang méo cả mặt để suy nghĩ, cũng phải thôi, một mình tôi đánh cả 3 mặt trận đã gọi là bở hơi tai rồi, vạch ra chiến lược tổng thể cho toàn trận chứ những cuộc tiêm kích này thì tôi không nghĩ nữa để tránh bị phân tâm !

- À… cái này được nè ! – Thằng Sơn mắt sáng rỡ, vỗ đùi đánh đét một cái.
- Sao ? – Tôi tò mò hỏi.
- Tao biết nó đang chơi game gì rồi, giờ tao sẽ tạo một nhân vật để vào kết thân với nó ! – Nó cười toét cả mang tai.
- Thì sao ? – Tôi chưng hửng.

- Hề hề, mày chơi game mà không biết à, chỉ cần kéo nó đi luyện cấp, nhường quái boss cho nó săn rồi đại loại đi chiến trường với nó, lo gì không tiếp cận được. Sau đó tao vờ nói tao đang này nọ trên lớp học, cũng ghét thằng nào đó, cũng muốn tán một em gái, rồi tao bịa ra hoàn cảnh gần giống nó thôi, có thể sẽ moi được chút gì đó về thằng này !
- Ờ… mà mày chơi lại nó không ? Nó giàu lắm đấy !
- Mày dốt, chơi game chả phải cứ tiền là thắng, nó bỏ cả đống tiền nhưng chỉ có một mình, còn tao hú một tiếng thì cả bang bao trọn con boss, nó dám nhào đầu vào tao bứa cho bể gáo. Thể nào nó cũng phải mon men xin vào bang tao thôi, lúc đó ưu tiên nó tí là được !
- Ừm, vậy nhờ mày chuyện đó, còn lại thì có gì bữa sau tao báo tiếp !
- Rồi, giờ đá banh chơi mậy ?
- Dzô, để trả ơn chú về kết quả điều tra hôm bữa, nay anh dạy chú sút “ lá vàng rơi “ !
- Dóc, mày chưa bao giờ sút quả nào ra hồn chứ đừng nói là “ lá vàng rơi “ !

- Ơ cái thằng này mày không tin bố à ? – Tôi quắc mắt nhìn nó.
- Tin con mắt tao còn hơn, mày thì sút quái gì ! – Sơn đen nhún vai đáp.
- Được, ra đây ! – Tôi sầm mặt giật quả bóng rồi ngoắc nó ra bãi biển.
- Hề hề, tao xem thế nào ! – Sơn đen ngoác miệng cười đểu cáng.

Biển xanh về chiều mát mẻ và yên bình, ánh tà dương sắp tắt đang nhẹ ngả màu trên mặt sóng, gió thổi nhè nhẹ như xua đi vẻ hậm hực trên mặt một thằng con trai đen trùi trũi :

- Tổ bà mày chứ lá vàng rơi, bơi ra kéo banh vô, mất tao đập mày à !

Và sóng nước dập dềnh như vỗ về an ủi vẻ ấm ức của một thằng con trai lúc này đang bơi ra biển để ôm quả bóng tròn vào lại bờ sau cú sút trật đường rày của nó :

- Đệch, quả này thì lá rụng về cội rồi !

Tạm chia tay quân sư Sơn đen với lời hứa hẹn hôm sau sẽ dạy nó cách dẫn bóng xỏ kim, đúng 6 giờ chiều tôi về lại đến nhà mình, lao vào phòng tắm để gột rửa bụi trần rồi cùng mẹ dùng bữa tối. Ăn uống no nê rồi tôi lại nhào đầu vào học Toán đến tầm 8 giờ tối thì phóng lên phòng, ăn mặc bảnh bao, đầu tóc thơm tho, xong xuôi đâu đó tôi dắt xe ra ngoài và trực chỉ hướng nhà người đẹp Tiểu Mai của tôi.

Phố biển thường tầm hơn 8 giờ tối là đã bắt đầu vãn người dần, hầu hết bọn họ đều ở nhà xem truyền hình hoặc tập trung tại các quán coffee sân vườn. Thế nên trong đầu tôi lúc này đã mường tượng ra tình huống lãng mạn sắp tới, tôi sẽ nắm tay Tiểu Mai, và hai đứa cùng nhau dạo bộ trên cung đường biển vừa dài vừa đẹp.

Nhưng tôi dù có thần sầu tính toán đến cỡ nào thì cũng vẫn có lỗ hổng to tướng trong kế hoạch, đó chính là… chiếc xe đạp của tôi. Bởi tôi định mình chả thể nào mà lăm lăm phóng thẳng đến nhà Tiểu Mai mà rủ nàng đi dạo được, ý định của tôi là giả vờ tình cờ gặp nàng trên đường dạo bộ mà thôi. Thế thì có thằng quái nào đi dạo bộ lại dắt xe đạp theo, và không lẽ tí nữa đi cùng nàng thì tôi lại dắt chiếc xe đạp kế bên, vậy khác nào tự tạo ra rào chắn bất đắc dĩ giữa hai đứa.

- “ Sao giờ ? “ – Tôi toát mồ hôi hột, oai phong nãy giờ đang dần tiêu tán.

Ngó nghiêng dọc một hồi rồi tôi quyết định bấm bụng dắt xe vào quán coffee sân vườn đầu đường Tuyên Quang, đối diện với lối vào nhà Tiểu Mai. Dựng xe đạp bước vào khuôn viên quán, tôi hết hồn khi thấy ở đây hầu hết toàn là cặp đôi người lớn hoặc trung niên, ai nấy không xế hộp thì cũng chạy xe máy, chỉ mỗi tôi là dựng… xe đạp trước cổng.

Vẻ như biết tôi là thằng học trò lơ láo chả phải khách sộp gì nên tên phục vụ đến chỗ tôi ngồi ngoài sân mà đưa cho cái menu một cách khiếm nhã :

- Uống gì đây ? – Hắn hất hàm hỏi.
- À… cho một Sting dâu ! – Tôi lúng búng đáp.
- Sting dâu mười tám nghìn đấy nhé ! – Hắn ra giá luôn.
- Cái…ờ….ừ…. ! – Tôi giật nảy người vì bị chém giá trên trời. – À… anh ơi !
- Gì nữa ? – Hắn nhăn mặt hỏi.
- Chỗ này tí nữa em có việc đi tí nhưng để xe đạp lại, chút lấy sau được không ? – Tôi dù lấy làm khó chịu nhưng vẫn phải cố nặn nụ cười cầu tài để dò hỏi.
- Ờ thoải mái, tí đưa giữ xe tiền là được ! – Tên phục vụ gật đầu rồi bước vào trong.

- “ Lạy, quán xá mà cũng thu tiền giữ xe ! “ – Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán.

Nhưng mặc kệ những tiểu tiết đó, muốn đại sự thành công thì phải vứt bỏ qua tính tầm thường của tiền bạc và thời gian. Ít phút sau tôi vừa nhấp nhổm trên ghế vừa nốc ly Sting, mắt thì láo liên như thằng trộm gà liên tục dòm về phía lối nhà Tiểu Mai. Kể cũng buồn cười, dạo này tôi toàn phải đóng vai điệp viên hay dính dáng đến các vụ theo dõi, khi thì nhờ tụi thằng Chiến theo dõi thằng Huy, giờ thì ngồi đây mà theo dõi Tiểu Mai.

Đợi một hồi đến tận 8 giờ 40 tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu, tôi đã bắt đầu đâm nản, và hơi nóng gáy khi thằng phục vụ quán nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm, không lẽ kêu Sting thì nó không cho ngồi lâu hay sao kìa ? 

Năm phút sau, khi tôi đã tính đến đường đập cho thằng phục vụ bố láo một trận rồi bỏ chạy thì kịp thấy Tiểu Mai đang lững thững bước ra từ hướng nhà nàng. Mừng hết lớn, cố kìm lại ý định phóng vội ra ngoài để đi cùng nàng, tôi dặn lòng mình rằng tôi phải đi sau nàng ít nhất là 3 phút để tránh bị nàng biết là tôi đã ngồi chờ chực từ nãy đến giờ, phải cố tỏ ra rằng đây chỉ là… tình cờ mà thôi !

Ít phút sau, khi Tiểu Mai vừa khuất sau góc ngã tư đường thì tôi vội bật dậy phóng ra bãi giữ xe, nhét vào tay ông bác bảo vệ hai ngàn đồng, nói vài câu nhờ ông bác giữ xe dùm tí con quay lại lấy rồi lật đật đi theo hướng Tiểu Mai khi nãy.

May thay trời phú cho tôi đôi chân nhanh nhẹn, kết hợp với Mai Hoa bộ pháp trứ danh của Vịnh Xuân Quyền, chỉ 2 phút sau là tôi đã đuổi kịp Tiểu Mai.

- “ Bình tĩnh nào, chưa đến lúc, phải giả vờ là thật tình cờ nào ! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Vậy là Tiểu Mai cứ lững thững dạo bộ phía trước, tôi cứ âm thầm bám theo phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu trời cho sau lưng tôi cũng đừng có công an theo dõi, bởi tình huống lúc này thì trông tôi hệt như thằng trộm đạo đang rình người thứ thiệt. Không khéo khi tôi còn chưa kịp dạo bộ cùng Tiểu Mai thì đã bị các mũi trinh sát ập vào mà gô đầu về bót ấy chứ !

Nghĩ đến đâu tôi toát mồ hôi đến đây, cảm nhận rõ bước chân của mình đang bị chùn lại, khoảng cách giữa tôi và Tiểu Mai ngày càng xa hơn.

- “ Sao giờ ? “ – Tôi đần mặt ra, trong đầu đã thấy hình ảnh chiếc xe đạp của mình. – “ Đạp về nhà lại à ? “

Thế nhưng khi tôi còn đang chần chừ do dự thì tự dưng cơ duyên xảo hợp, làn gió biển về đêm nhẹ đưa hương hoa thanh khiết và quý phái hôm nào của Tiểu Mai lan toả đến khứu giác tôi. Ở phía trước, Tiểu Mai đưa tay vén tóc mai ngang qua tai để lộ phần gáy tóc trắng ngần thanh cao, khẳng định một điều rằng đây chính là loại nước hoa bí mật mà hồi cắm trại tôi đã từng hỏi nàng nhưng không nhận được câu trả lời.

Quý phái, thuần khiết và nhẹ nhàng, đó là tất cả những gì tôi đang cảm nhận được lúc này !

Không còn ngần ngại thêm một phút giây nữa, vứt hết trinh sát với công an qua một bên, tôi đường hoàng cất bước trên hành lang đá hoa cương.

Mỗi giây trôi qua, mỗi bước chân đi tới, tôi lại càng gần người con gái tôi yêu hơn….

Chap 224 :

Thần kinh thép – đó là điểm làm tôi tự hào về bản thân, đứng trước bạn bè, tôi tán chuyện thoải mái, đối mặt với địch thủ võ công cao cường, tôi bình tĩnh chiến đấu. Thế nhưng khi gặp con gái thì tôi hơi chột dạ, con gái mà xinh xắn một tí là tôi thấy mình hơi bị phấn khích, còn nhỏ nào mà đến mức con trai đều phải ngước nhìn thì tôi đâm ra mất bình tĩnh, nói năng quờ quạng và tay chân run rẩy, đó gọi là mất tự chủ. Thế nhưng khi đứng trước Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh, tôi chả còn ở trong cái phạm trù bình tĩnh hay tự chủ nữa, mà phải gọi là hoang mang đi kèm hoảng loạn.

Võ Trí Nam – Học sinh 11A1 – Nhát gái vô đối – Đặc biệt khi đứng trước con gái xinh sẽ dẫn đến tâm tình bất ổn : Cộp, chứng nhận đã được mọi người đóng mộc !

Thế nên lúc này mới xảy ra tình huống dở khóc dở cười như vầy, rõ ràng là ít giây trước tôi còn hùng hổ bước đi hiên ngang đến gần Tiểu Mai, vậy mà khi đến gần nàng rồi tôi lại đâm ra quýnh quáng, chả biết nên lúc này phải đi trước – song song- hay là phía sau nàng.

Đi phía sau thì lại bị tưởng là theo dõi ?

Đi phía trước thì làm ăn quái gì nữa ? Có khi tôi lại chẳng thẳng tiến ra biển mà gục đầu xuống nước cho bớt nhục luôn thì sao ?

Nhưng sóng bước cạnh bên Tiểu Mai thì… biết nói gì bây giờ hở trời ?

Thành thử ra tôi cứ chân nọ xọ chân kia, bước đi hoảng loạn lúc nhanh lúc nhậm, hai tay cứ hết miết vào nhau rồi lại gãi đầu lia lịa.

Ban đầu khi tôi đi đằng sau có lẽ Tiểu Mai không thấy, và rồi khi trong vài giây ngắn ngủi tôi đi cạnh bên với một khoảng cách vừa phải thì nàng không để ý lắm, chắc là tưởng tôi cũng là một vị khách bộ hành nào đó, hoặc là cũng đang dạo bộ giống như nàng. Thế nhưng sau khi tôi đi vượt lên phía trước vài bước thì tự dưng cảm thấy ánh nhìn của nàng từ sau lưng, và rồi tôi quíu lên, lại đi tụt về phía sau, có khi nháo nhào đi trở lại cạnh bên.

Quá tam ba bận, trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mai, tôi đành gãi đầu cười trừ :

- Ừ…e hèm…mình cũng… đi dạo !

Vài giây trôi qua, Tiểu Mai thoáng nhíu mày nhìn tôi, hình như ánh mắt nàng đang nói rằng hoá ra tôi là người nãy giờ đang bám theo phía sau, và rồi chẳng nói chẳng rằng, Tiểu Mai chỉ gật đầu rồi bước đi tiếp.

- “ Bỏ xừ rồi… ngoài dự kiến chiến đấu…. ! “ – Tôi than thầm trong bụng.

Mà cũng phải, vừa sáng nay còn chọc giận nàng thì bây giờ bị lãnh nguyên tảng băng lạnh ngắt vào mặt là đáng lắm rồi, còn trách gì được nữa chứ ? !

Chả biết phải nói gì và làm gì tiếp theo, giờ mà bỏ về thì chỉ có ngu mới làm vậy, thế nhưng đi cạnh bên mà cứ im ru bà rù suốt thế này thì còn làm ăn gì được nữa ?

Đưa mắt nhìn Tiểu Mai, nàng vẫn luôn xinh đẹp như vậy, tôi hoàn toàn ngây ngất như thuở nào với tóc dài kẹp mái hững hờ, đôi gò má cao trên gương mặt thanh tú, áo khoác hồng phớt ôm dáng người thanh mảnh cùng váy hồng dài chạm gối. Vẻ như Tiểu Mai rất thích mặc váy, ừ cũng phải thôi, chính vì lẽ đó mà tôi luôn thấy nàng rất khác biệt so với những người con gái khác. Và cũng lại hương hoa bí ẩn đầy thanh khiết ấy, thỉnh thoảng nhẹ lan theo từng làn tóc được gió nâng đẩy, tôi thiếu điều chỉ muốn đập đầu vào gốc cây để đổi lấy một tài năng, một cây viết có thể diễn tả hết được những gì tôi đang cảm nhận được lúc này.

Một vẻ đẹp huyễn hoặc và xa vời, thế nhưng ngay lúc này đây, điều tưởng chừng xa xăm diệu vợi ấy lại đang ở cạnh tôi, sóng bước cùng nhau trên cung đường biển dài tưởng chừng bất tận. Ánh đèn vàng le lói trải dài khắp lối đi được lát đá hoa cương, xung quanh là những hàng cây được phối theo kiến trúc của những khu vườn phương Tây. Cỏ xanh chạy xen kẽ quanh từng viên đá, sáng rực lên dưới ánh đèn, đâu đó là hương hoa sữa nhẹ đưa hoà lẫn vào mùi hương của loại nước hoa bí mật mà Tiểu Mai đang dùng, từng làn gió thoảng qua những hàng cây cảnh nghe rung lên âm thanh xào xạc, tĩnh lặng trong sống động, một khung cảnh về đêm thanh bình đến lạ lùng.

Cảnh đẹp, người đẹp, chỉ có một điều là… hơi lạnh lẽo mà thôi !

- “ Không được, cứ y kế hoạch mà làm, cố lên nào ! “

Tự trấn an bản thân, tôi vờ húng hắng ho rồi mở lời trước, cảm giác từng lời thốt ra lúc này cứ nửa muốn phát ra nửa muốn nghẹn lại trong cổ họng :

- Ừ… Tiểu Mai cũng đi dạo à ?
- Chứ Nam nghĩ mình đang làm gì ? – Tiểu Mai trả lời, chẳng thèm nhìn lấy tôi.

Bỏ xừ, tôi không dè nàng lại trả lời theo cách này, thế nhưng đã lỡ đâm lao thì đành phải theo lao thôi, chiến tiếp nào !

- À… mình cũng nghĩ là Mai đang đi dạo ! – Tôi hùa theo nàng nhằm tạo đồng cảm.
- Biết rồi thì hỏi chi nữa ! – Và chẳng dè Tiểu Mai lại kê tủ đứng vào miệng tôi lần nữa.
- Ơ…. ừ…. ! – Tôi lúng búng đáp, bộ dạng lúc này nom đến tội nghiệp.

Trong kế hoạch của tôi thì sau khi tặng quà cho Khả Vy trước mặt Tiểu Mai, tôi dự rằng nàng sẽ giận dỗi mà không thèm tiếp chuyện cũng như gặp mặt, có vậy thì tôi mới chơi chiêu chai mặt mà tha hồ xin lỗi đi kèm nịnh nọt nàng được. Thế nhưng giờ đây tôi mới biết rằng mình đã lầm to, bởi cách giận của Tiểu Mai chính là… xem như tôi không có mặt trên cõi đời này.

Và giờ đây, tôi quả thực cứ như là con côn trùng bay vo ve sau lưng nàng, tình hình đã quay trở lại với hiện trạng Tiểu Mai lững thững dạo bộ phía trước, tôi lầm lũi lếch bước phía sau.

Được khoảng chừng 10 phút im lặng, tôi mừng hết lớn khi Tiểu Mai bất thần quay lại nhìn tôi và cất giọng :

- Nam đừng có đi sau mình nữa !
- Ơ…tại sao ? – Tôi thất thần hỏi lại.
- Ở Nhật là nãy giờ mình có thể gọi cảnh sát bắt Nam được rồi, theo dõi trái phép ! – Nàng đưa ánh nhìn sắc lạnh về phía tôi.
- Hì, nhưng ở đây là Việt Nam mà ! – Tôi cũng chẳng phải tay vừa, đốp chát lại ngay.

- Vậy ở đây Nam muốn làm gì thì làm à ?
- Không… đâu có… mình đâu muốn làm gì…. !
- Không muốn làm gì vậy thì đi sau hoài là ý chi ?
- Thì… thì đi dạo…. !
- Đi dạo ?
- Ừ… đi với Tiểu Mai !
- Tôi không nhớ là có quen biết với ai đó !
- Ơ…. tụi mình là bạn mà… học chung lớp mà…. !
- Bạn ? Thế sao nãy giờ im ru vậy ?
- Thì… thấy Mai im nên… mình sợ làm phiền mà…… !
- Nếu nghĩ là phiền thì đừng có đi hoài đằng sau !

Vâng, khốn nạn thân tôi, lúc này thì khỏi cần phải diễn tả hiện trạng thê thảm của tôi đến mức nào. Sau vài mươi giây đấu khẩu với Tiểu Mai, tôi cuối cùng đã chịu thúc thủ trước người con gái lạnh như băng này. Mặt mũi chảy dày ra như trái dưa leo, bộ dạng lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, tôi y lời nàng chuyển sang đi cạnh bên, thế nhưng tình hình vẫn không có khá hơn gì.

- ……….. !
- …………….. !

Lúc này thì tôi biết tội lỗi của tôi rồi mà, lúc sáng tôi tặng quà cho Vy trước mặt Tiểu Mai thì bây giờ bị đối xử như vầy cũng là đáng đời tôi lắm…. thế nhưng có cần thiết phải đến mức vậy không ? Chắc tôi lăn đùng ra gốc cây mà chết giấc luôn cho rồi, hức hức !

Kể từ lúc đó cho đến khi hai đứa dạo bộ đến lại hướng nhà Tiểu Mai thì chúng tôi vẫn chẳng ai nói với ai câu nào. Trước khi nàng quay vào lối về nhà thì tôi có làm một động thái bất lực :

- Ngủ… ngủ ngon nha !
- Ừm ! – Tiểu Mai gật đầu đáp gọn lỏn rồi quay đi thẳng.

Trở lại bãi gửi xe quán coffee khi nãy, gương mặt thất thần của tôi lúc này chả thể nào cười nổi trước lời bông đùa của bác bảo vệ :

- Bị bạn gái giận à con ? Không sao đâu, hồi xưa bác cũng bị y vậy đó !

Nói rồi ông bác cười tươi dắt xe tôi ra ngoài, tôi cũng chỉ biết cười trừ cho phải phép rồi lều bều đạp xe mà trôi dạt về nhà. Lên đến phòng riêng, tôi đóng cửa lại rồi… định đập béng tấm bảng kế hoạch trên tường luôn đi cho rồi. Vì hôm nay như vậy là đại bại trên mặt trận thứ hai rồi, không chừng Tiểu Mai từ giờ giận tôi luôn cho mà xem, có khi là giận thật cũng nên.

Thế nhưng suy đi tính lại một hồi, tôi vẫn quyết định giữ nguyên kế hoạch, nhớ tới lời của anh Triết “ Cái gì dễ đến dễ đi, càng khó có được thì lúc có rồi mới đáng trân trọng “ thì tôi lấy làm tâm đắc lắm, vội ghi lấy ghi để lên bản như một kim chỉ nam cho hành trình khó khăn sắp tới.

- “ Chả sao Tiểu Mai ạ, em càng lạnh lùng thì tôi càng thích, hãy chờ xem ! “ 

Sau ngày hôm đó, nếu tính theo cách xử sự thông thường thì chắc có lẽ đa số những thằng con trai đều nhụt chí mà ở nhà sau khi ăn quả bơ lạnh đến như vậy. Thế nhưng tôi thì quyết định “ đẹp trai không bằng chai mặt “, tối chủ nhật bữa sau tôi vẫn cứ nhào đầu lên quán coffee trên đường Tuyên Quang mà ngồi đợi Tiểu Mai. 

Bởi nếu chỉ bị mắng như vậy mà bữa sau đã vội bỏ dở thì làm quái gì có tư cách đi tán gái nữa chứ, phải ngay và luôn y như vầy nè, phải thể hiện ý chí bất khuất như tôi nè !

Mặc kệ thằng bồi bàn bố láo cứ liếc mình đểu giả, tôi vẫn tập trung vào mục tiêu trước mắt.

Tầm 8 giờ 30, Tiểu Mai lại lững thững bước ra dạo bộ.

Năm phút sau, tôi lai đi sau lưng nàng, và ít giây trôi qua, tôi bước lên cạnh bên, cố nở ra một nụ cười nhã nhặn nhất có thể :

- Hì… tình cờ hén, lại gặp nhau nữa !
- ……… ! – Tiểu Mai lạnh lùng chả buồn trả lời.

Rồi từ đó cho đến lúc nàng trở lại nhà, hai đứa cũng chẳng nói với nhau câu nào, à không hẳn, thỉnh thoảng tôi vẫn độc thoại đấy chứ, nào là trăng thanh gió mát, nào là cảnh đẹp tuyệt vời nè !

Kết thúc ngày tiếp theo trên mặt trận thứ hai, tình hình có vẻ là tôi lại thất bại toàn tập !

Thế nhưng tôi lại nghĩ khác :

- “ Có cơ hội thắng rồi đây ! “

Và ngày thứ 2 hôm sau, tôi bình thản sang nhà bé Trân học tiếng Anh, dù rằng trong lòng rất muốn tiếp tục đi dạo với Tiểu Mai, dù là đi bộ đến rã chân và phải nhịn tiền sáng liên tục để chi vào mấy chai nước ngọt trong lúc ngồi giết thời gian theo dõi. Sở dĩ hôm nay tôi không dạo bộ với Tiểu Mai là vì một lẽ, sau ngày đầu tiên bị mắng tanh bành, nàng có thể sẽ nghĩ rằng hôm sau tôi sẽ chẳng vác mặt đến nữa. Thế nhưng ngày thứ hai tôi vẫn đến, như vậy là dù bị nàng ngoảnh mặt làm lơ cả buổi thì tôi ít nhiều cũng tạo được một ấn tượng, ít nhất là một suy nghĩ của Tiểu Mai rằng tôi đang rất thật lòng với nàng.

Thế nhưng ngày thứ ba tiếp theo, tôi lại không đến, thế này tôi áng chừng rằng một là Tiểu Mai sẽ nghĩ tôi đã nản lòng, và ít nhất tận trong trí óc nàng sẽ có để tâm đến tôi một chút, sẽ tự hỏi là vì cớ gì tối nay tôi lại không đến. Vậy là tôi đã thành công trong việc gieo vào suy nghĩ của nàng một chút gì đó hình bóng của tôi.

Và hôm nay đây, buổi tối thứ tư của mặt trận thứ hai tôi sẽ trả lời cho Tiểu Mai rằng ngày hôm qua tôi chỉ là bận một chút nên không đến được thôi, chứ tôi thì vẫn “ chì “ ghê gớm lắm, chả hề nản lòng chút nào đâu.

Suy đi tính lại, vẫn là tôi thông minh lường hết toàn bộ sự việc, bởi tối hôm nay thì tôi đã chiến thắng rực rỡ trên mặt trận thứ hai, khi mà Tiểu Mai cuối cùng đã để tâm mà hỏi tôi, phá vỡ sự lạnh lùng từ suốt 4 ngày nay :

- Xe của Nam đâu mà đi bộ hoài vậy ?
- Ừ… mình đi dạo bộ mà, cần gì xe chứ ! – Tôi lắc đầu đáp.
- Nhà xa, và đi bộ đến đây ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Có xa mấy đâu, vậy nhé, Mai ngủ ngon, gặp lại sau ! – Tôi cười giả lả ra vẻ chả hề gì đâu.
- Ừm…. ngủ ngon !

Tiểu Mai gật đầu, thoáng chút do dự rồi cũng quay bước vào lối đi của nhà nàng. Tôi lúc này vẫn đứng ngây ra tại chỗ, cố kìm lại nỗi vui sướng, chỉ thầm nghĩ trong đầu :

- “ Thắng rồi ! “

Vậy đấy, tán tỉnh một ai đó thì phải không quá gần cũng không được quá xa, đủ gần để tạo sự quan tâm và đủ xa để gieo thêm nhung nhớ. 

Ung dung bước đến bãi gửi xe, tôi cười toe với ông bác bảo vệ :

- Con về nha bác, hì !
- Ờ, hai đứa hết giận nhau rồi à ? – Ông bác thắc mắc.
- Dạ chưa hẳn ! – Tôi lắc đầu mà mặt cười tươi rói.

Quả thật là chưa đâu, mặt trận thứ hai của tôi với Tiểu Mai còn phải chiến đấu dài dài nữa kia, dù sao đây cũng là mặt trận quan trọng nhất mà, và tôi thì vẫn còn nhiều mưu chước lắm. Thế nhưng tối nay vậy là đủ rồi, gặt hái được vài câu vàng ngọc của Tiểu Mai đã là đại thành công rồi, từ giờ trở đi chiến thuật “ Mưa dầm thấm lâu “ bằng cách đi dạo bộ sẽ có nhiều thú vị lắm đây, hề hề !

Buổi tối hôm đó, sau khi cố tạm gác nỗi vui sướng mà căng mắt ra học bài đến gần 1 giờ sáng, tôi tự cho phép mình trèo lên sân thượng, ngồi dưới bầu trời đêm và hàng ngàn ánh sao khuya mà tận hưởng cảm giác thú vị này.

Không ngờ cảm giác khi đang trong giai đoạn cưa cẩm và tán tỉnh một người con gái mà mình thích thật lòng lại thú vị và dễ chịu đến vậy. Một chút thích thú khi chưa biết những gì đang chờ mình, một chút hồi hộp khi nghĩ đến các trường hợp ngoài ý muốn, pha lẫn những gì trọn vẹn của niềm hạnh phúc khi tưởng tượng đến ngày hai đứa thành đôi, tay trong tay dạo bộ cùng nhau.

Cảm giác này, tôi chưa hề có khi ở cạnh Khả Vy !

Phải chăng đây mới là những gì mà người ta gọi là tình yêu, Tiểu Mai nhỉ ?
__________________

Chap 225 :

Tuần kế tiếp của tôi phải gọi là một tuần chiến đấu đầy cam go trên cả hai mặt trận một và hai, kể cả đòn đột kích bất ngờ trên mặt trận thứ ba. Ở mặt trận thứ nhất, tôi với thằng Minh Huy ngày càng tỏ rõ thái độ chính tà bất lưỡng lập, kình nhau toé lửa quyết liệt.

- Bạn Nam lẹ lẹ còn lên giải toán cho cả lớp kìa ! – Thằng Huy ngồi bên dưới đá đểu.
- …….. ! – Tôi lặng thinh vờ như chả thèm đếm xỉa gì đến nó, trong bụng vẫn đang làu bàu mình vì cái tội dậy trễ, báo hại sáng nay phải trực nhật bù lại.

Thế nhưng tôi dậy trễ nào có phải là ham ngủ ngáy gì đâu chứ, tất cả chỉ vì bây giờ khi một tuần 4 ngày bỏ ra tầm 3 giờ đồng hồ để đi dạo cùng Tiểu Mai, thành thử gần như tối nào tôi cũng căng mắt ra mà học đến tận 1 – 2 giờ sáng mới ngủ. Âu cũng chỉ vì từ đầu năm đến giờ tôi chả lo học hành gì, thế nên lúc này muốn lấy lại phong độ vốn có thì tôi phải cố gấp năm, gấp mười lần người khác thôi. Bởi vậy tôi học hành thì có phần tấn tới đấy, nhưng chỉ là đang tới… mức độ trung bình khá, tạm gọi là đang dần nắm lại căn bản. Thế nên bạn bè trong lớp vẫn đang nghĩ là tôi học hành ba lăng nhăng, thằng Minh Huy vẫn nghĩ tôi đang là con tôm con tép. Chỉ riêng môn Toán là tôi cật lực ôn luyện, ngoài việc nắm lại căn bản của các bài cũ thì tôi còn phải vò đầu ra để giải các bài mới, mà hầu hết là giải theo công thức và cảm tính, tức là chả có hiểu bài gì sất. Vì vậy mặc dù là mang tiếng cán sự Toán nhưng tôi thường xuyên trốn tránh các giờ truy bài, nghe đến đứa nào hỏi Toán là tôi giật thót, tim đập binh binh. Nó hỏi trúng bài tôi biết thì không sao, còn hỏi ngay chỗ tôi mù tịt thì chỉ còn nước giả lơ, vờ rằng tôi cũng đang bận học bài rồi đẩy cho tụi thằng Luân thằng Tuấn lên giải giùm.

Ác nỗi sáng nay thằng Huy không để tôi có cơ hội nhờ vả chiến hữu, nó chỉ luôn đích danh cán sự Toán khi mà tôi còn đang tất bật với thau nước và miếng giẻ lau bảng.

- Trực lẹ đi, gần hết giờ truy bài rồi kìa ! – Thằng Huy lớn giọng bơm đểu.

Tôi thề là nếu lúc này không phải là Tiểu Mai đang ngồi trong phòng học thì tôi đã lao đến mà nhét nguyên miếng giẻ lau bảng trong tay vào cái mồm ton hót của thằng Huy rồi.

Kéo dài mãi cũng chả phải là cách hay, và cũng nhận thấy hình như bọn bạn trong lớp đã biết tôi đang cố tình câu giờ, vì vậy lau chùi cho tấm bảng bóng loáng đến độ không còn hạt bụi một hồi, tôi phủi tay xoành xoạch rồi húng hắng giọng :

- Rồi, giờ có bạn nào thắc mắc gì về bài toán hôm bữa không ? – Hỏi vậy mà bụng tôi tim đập chân run, thầm lạy trời cho bọn nó đừng ai hỏi câu gì cắc cớ.

Và cái chân lí “ Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra “ lại… xảy ra, không ngoài dự đoán của tôi, thằng Minh Huy ngay lập tức đứng bật dậy :

- Mình có bài này nhờ bạn Nam giải giúp nè !

- “ Cái đệch… mày thật sự muốn chơi bố à ? “ – Tôi nghiến răng ken két, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nói : - Vậy Huy lên bảng chép đề đi !

Thằng Huy đường hoàng bước lên bục giảng, tay cầm phấn viết mà mắt nhìn tôi đá đểu mấy lần, tôi đến gọi là sôi gan với thằng này, cứ như nó biết chắc chắn rằng tôi sẽ chẳng thể nào giải được bài toán nó sắp hỏi vậy. Đứng nhìn nó chép đề đến đâu mà tôi toát mồ hôi hột đến đấy, bỏ xừ thật chứ, cái đề nó đang chép là bài toán nâng cao hôm bữa thầy Toàn thách đố cả lớp mà, và tôi lúc này thì… có tài thánh cũng chả giải được bài đó.

Nghe tiếng phấn viết trên bảng lạch cạch từ tay thằng Huy mà tim tôi cũng oành oành sóng vỗ theo, hôm giờ tôi cũng học dữ lắm chứ nhưng… bài này thì vượt ngoài tầm với rồi. Giờ mà thú nhận rằng tôi không giải được thì bách nhục xuyên tim, xấu hổ trước mặt mọi người một mà trước mặt Tiểu Mai mười, có khi tôi lại chả còn dám đi dạo cùng nàng nữa ấy chứ. Vì người ta chỉ thong thả đi dạo khi công việc hoàn tất, đằng này tôi cứ lò dò đi theo nàng như cái đuôi mà bài vở thì lại chẳng xong xuôi. Ngay từ khi xác định đi dạo cùng Tiểu Mai là tôi biết mình đã đặt ra cái mục tiêu phải bất bại trong học tập từ giờ cho đến khi danh chính ngôn thuận làm bạn trai của nàng. Thành tích bất bại mới giữ được hơn hai tuần thì giờ phải sụp đổ rồi hay sao ?

- “ Bình tĩnh… bình tĩnh nào… phải có cách gì đó chứ ? “ – Tôi lầm bầm trấn an, cố nặn óc tìm ra một phương pháp cứu vãn tình thế.

- Xong rồi, Nam giải đi nhá ! – Thằng Huy nhếch mép nói rồi quay về chỗ.

Cả lớp căng mắt lên nhìn tôi, bọn Khang mập thấp thỏm trên ghế, Khả Vy cũng tò mò nhìn theo, và… Tiểu Mai cũng đang nhìn tôi rất ư là bình thản. Ừ, nhiều người nhìn tôi trong hoàn cảnh nào khác thì tôi khoái lắm, bởi tính tôi thích được khen và ca tụng mà, thế nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào lúc này thì…. chết tôi thật rồi !

- “ Sao…bây…giờ…… ?? “ – Tôi lúc này đang ước hai điều, một là cho thời gian ngừng lại để tôi phóng đi tìm sách giải, hai là cho cái hố dưới chân để tôi lọt ùm xuống đó mà trốn tránh sự đời cho rồi.

Mất thêm một giây cho phần tự nhủ : - “ Bình tĩnh… bình tĩnh…. ! “

Mất thêm một giây nữa để tôi nhìn thằng Chiến đang nháy mắt và tự chỉ tay vào nó.

Mất thêm ba giây để tôi nhớ lại cái hôm thầy Toàn ra đề toán này, nhớ ra cái khung cảnh :

- Bài này khó quá, làm sao vậy Huy ? – Nhỏ Yên ù quay sang ngay khi thầy Toàn vừa bước ra khỏi lớp học.
- Hì, dễ thôi, để mình bày cho ! – Thằng Huy cười ngạo mạn.
- Bày cho bọn mình với ! – Những đứa xung quanh cũng chen vào.

Tôi dần nhớ lại giờ ra chơi lúc đó, khi mà bọn tôi đang khoác vai nhau ra căn-tin, ngang qua tổ 1 định rủ luôn thằng Chiến đi ăn thì nó lắc đầu bảo không. Và một lúc sau, nó trả lời với tôi rằng :

- Tao có nhiệm vụ theo dõi thằng Huy mà, hề hề, với cả bài toán đó tao không biết làm, ngồi nghe nó giảng cũng chả sao !

Và quay trở lại lúc này, khi mà tôi hãy còn đang đứng như trời trồng giữa lớp vì bài toán đố của thằng Huy vừa chép lên bảng, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, tôi nhủ thầm :

- “ Trời giúp ta rồi ! “

Tằng hắng một tiếng rõ to, tôi nheo mắt lại và làm bộ mặt hình sự, khủng bố chưa từng có :

- Huy, giỡn mặt nhau phải không ?
- Hả ? – Thằng Huy sửng sốt.

Chả riêng gì nó, cả lớp cũng đồng loạt thắc mắc theo, bởi chả ai hiểu là tôi đang nói gì, cả Tiểu Mai cũng vậy, nàng tròn mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

- Giỡn mặt nhau đúng không ? Bài toán này hôm bữa thầy Toàn ra đề rồi, chính Huy giải cho cả tổ 1, vậy mà giờ lại bảo không biết, nhờ mình giải à ? – Tôi gằn giọng.
- Mày…khi nào ? – Nó nhất thời á khẩu, chuyển sang nói giọng giang hồ với tôi.
- Tao sao ? – Tôi cũng đổi giọng, không xưng hô khách sáo nữa. – Mày định chơi tao à ? Bài này chính mày bày cho mọi người, có dám chối không ?

Tôi nói rồi đưa mắt một lượt nhìn hết thành viên tổ 1, và may thay chị đại Yên ù và nhỏ Huyền gật đầu đồng ý :

- Ừ… đúng rồi, Huy giải được mà ! – Nhỏ Huyền trầm giọng.
- Hừ, chính mày giải được lại còn bảo không, Chiến, giải lại theo phương pháp thằng Huy giảng cho mày xem đúng không ? – Tôi nói như ra lệnh.

Và chỉ chờ có thế, thằng Chiến phốc lên bảng, đưa tay gõ phấn lộc cộc, tầm ba phút sau là nó đã giải xong bài toán trong sự ngạc nhiên của 3 tổ còn lại.

- Trúc Mai, đáp án này có đúng không ? – Tôi buộc phải gọi tên nàng, bởi… lúc này tôi không thể biết là đáp án của thằng Chiến là đúng hay sai, và cũng chỉ có Tiểu Mai là người giỏi nhất ở tổ 1.

Tiểu Mai lắc đầu nhìn tôi cười ẩn ý, rồi nàng cũng đáp lại :

- Ừ, bạn Chiến giải đúng rồi !
- Chiến, bài này thằng Huy giảng cho mày đúng không ? – Tôi hỏi tiếp.
- Đâu… phải ! – Thằng Chiến chối ngay.
- Hả ? – Tôi thiếu điều muốn lăn đùng ra xỉu ngay giữa lớp nếu như thằng Chiến không bào chữa lại ngay sau đó.
- Nó không trực tiếp giảng cho tao, nhưng tao ngồi đằng sau nên nghe được, rồi chép lại ! – Thằng Chiến thật thà đáp.

- “ Tổ bà mày Chiến à, tao mém nữa là chết giấc rồi đây này ! “

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong cái ồ lên đồng loạt của cả lớp :

- Thằng Huy cũng rảnh dữ mậy !
- Định giành nhau chức cán sự toán, hề hề !

- Không… mình định hỏi cho những ai chưa biết luôn mà ! – Thằng Huy chống chế yếu ớt.

Và tôi chẳng ngần ngại gì thọt ngay thêm một câu :

- Nếu có ai chưa biết sao mày không tự giải luôn đi mà cứ thích làm màu thế ?

Rồi nó im bặt, ngượng ngập gãi đầu vờ chúi mũi vào tập vở trước mắt, đám bạn trong lớp tôi thì được thể bàn tán loạn xị cả lên. Kết thúc 15 phút truy bài đầu giờ đầy căng thẳng, tôi ngồi phịch xuống ghế mà tim vẫn còn đập binh binh trong lồng ngực. Thế là chiến trường thứ nhất tôi vẫn giữ được thành tích bất bại, thằng Huy vẫn chả thể dập được tôi, dù là đòn tấn công của rồi của nó là ngoài dự đoán của tôi. Nhưng lần này kể ra đúng là may mắn thật, nếu như hôm đó thằng Chiến không ngồi lại lớp mà tót xuống căn-tin cùng tôi thì lúc này tôi đã chết đứng như Từ Hải giữa trận tiền rồi.

- Ghê, ứng biến hay vậy mày ! – Khang mập vỗ đùi đánh đét một cái.
- Hên… đó… ! – Tôi vẫn chưa hết run.
- Ờ, may nha con, bữa đó tao mà quên nhiệm vụ theo dõi nó là bữa nay mày xong rồi ! – Thằng Chiến cười hãnh diện.
- Ừm… mày là cứu tinh của tao đó ! – Tôi nhìn nó đầy cảm kích.

Đúng vậy, trong kế hoạch chiến đấu của tôi có rất nhiều cứu tinh xuất hiện, đầu tiên là quân sư Sơn đen, sau đó là thằng Luân, rồi Dũng xoắn và Khang mập, giờ đến thằng Chiến. À quên mất, còn có cả một vị cứu tinh cũng quan trọng không kém, đó là… bé Trân.

Bởi vì ở chiến trường thứ hai, tôi sở dĩ có thể đủ can đảm đi dạo cùng Tiểu Mai là do dạo gần đây môn tiếng Anh của tôi có khá hơn chút đỉnh, tuy là không giỏi nhưng cũng đủ để thuộc bài Tiểu Mai giao về. Nàng giao 1 bài, tôi thuộc 1 bài, nàng giao 30 từ, tôi đọc vanh vách 30 từ, nàng ra bốn điểm ngữ pháp, tôi thuộc sạch sẽ và áp dụng thành thạo tất cả. Những buổi tối đi dạo tiếp theo, Tiểu Mai vẫn còn lạnh lùng, nhưng đã bớt đi phần nào trong việc cho tôi ăn quả “ lơ “. Bằng chứng là dạo gần đây, nàng đã thôi im lặng, và chuyển sang… trêu tôi :

- Dạo này học Anh văn cũng khá lên ha ! – Tiểu Mai hỏi trống không.
- Ừ… đang cố mà ! – Tôi giật thót người khi nàng bất chợt lên tiếng, vội trả lời ngay.
- Có nhờ ai dạy không đó ? – Vẻ như nàng đoán bừa, mà lại… trúng tùm lum.
- Không… không, làm gì có ! – Chả hiểu sao lúc này tôi lại chối bay biến rằng tôi đang nhờ “ cô giáo “ Trân phụ đạo cho.
- Thật không đấy ? Chẳng tin là Nam cố gắng đến vậy ? – Nàng bĩu môi.
- Thì…ừ…… ! – Tôi bối rối gãi đầu lia lịa.
- Mà lúc sáng cũng biết nhờ người quá nhỉ ? – Tiểu Mai nhắc lại chuyện hồi sáng tôi nhờ nàng nhận xét bài giải của thằng Chiến.
- Ừ… bí quá phải vậy ! – Tôi lúng búng đáp.
- Bí gì vậy ? Bí bài toán đó à ? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Không…à… ừ… bài đó khó mà ! – Tôi thật thà thở hắt ra.
- Khó với những ai không học hành đàng hoàng thôi ! – Nói rồi Tiểu Mai quay ngoắt đi, nhưng tôi trông điệu bộ của nàng lúc ấy… dễ thương lắm kìa.

Đã làm mặt lạnh quay ngoắt đi rồi, đã nhẹ nhàng bước đi rồi mà cứ như đang… nhún nhảy trên từng bước chân vậy, bàn tay khẽ mơn man đôi làn tóc mai. Tôi tự dưng cảm thấy ở phía trước, Tiểu Mai cứ như là đang cười, vì đôi vai khẽ rung lên đầy… khúc khích. Và thế là tôi lại bước đi cạnh nàng trong những ngày sau đó, cố gắng dùng ngọn lửa nhiệt thành của mình những mong đốt nóng tảng băng lạnh lẽo này.

Sự sáng sủa ở mặt trận thứ hai này, chính xác là có sự góp phần của bé Trân, nhờ con bé kèm cặp mà trình độ anh ngữ của tôi khá dần, và sự tự tin đi dạo với Tiểu Mai của tôi cũng theo đó mà tăng lên. Thế nhưng… dạo gần đây, tôi cảm thấy có hơi hối hận vì đã nhờ Trân phụ đạo, bởi có những lúc, con bé hơi tỏ ra… thinh thích tôi thì phải. Con nhỏ ra đề, ừ thì tôi ngoan ngoãn giải bài, thế nhưng trong khi tôi đăm chiêu suy nghĩ thì Trân lại tựa cằm nhìn tôi, bất giác những lúc ấy tôi thấy nhột ghê gớm, sống lưng tự dưng lạnh toát. Đã vậy lớp 10, lớn tướng đến nơi rồi mà đôi lúc Trân cứ như trẻ con, hễ tôi làm bài mà đúng phóc là con bé lại… nhào đến bá vai hay ôm tôi hệt như… em gái ôm anh trai. Thêm nữa là số tôi… khổ thật, cứ hễ gặp con gái xinh là đần mặt ra, hồi năm trước lúc dạy toán cho Trân thì tôi cũng không để ý gì mấy, cũng có thể là do khi đó trong đầu tôi chỉ toàn là Khả Vy, thế nhưng bây giờ, nhất là tuần gần đây, tôi ngày càng cảm thấy… Trân cũng xinh xắn chả kém gì ai. 

Và… tình hình tối nay cũng vậy :

- Xong, giờ anh làm bài tiếp hen ! – Trân nhoẻn miệng cười đẩy quyển vở về phía tôi.
- À…ừ… ! – Tôi gãi đầu đáp rồi nhìn vào đề bài.

Đang mặt nhăn mày nhó với đề bài khó nhằn trước mắt, tôi tự dưng cảm thấy lành lạnh bên cạnh, và quả nhiên là bé Trân đang tựa cằm nhìn mình :

- Gì…thế ? – Tôi bất an hỏi nhỏ.
- Lúc học Toán, anh có nhăn nhó như vậy không ? – Trân tủm tỉm.
- Dĩ nhiên không rồi ! – Tôi đáp bừa.
- Hi hi, cơ mà em thích bộ dạng anh lúc này nè !

Nói rồi Trân nhoài người sang, đưa gương mặt sát đến gần, nhìn tôi lom lom…

- Cái…gì đấy ? – Tôi hoảng hồn quẳng cả giấy bút mà nhảy dựng ra đằng sau.
- Ha ha, đã ai làm gì đâu mà anh sợ thế ! – Con bé ngồi tại chỗ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Ớ…. ! – Tôi cứng họng chả biết nói sao.
- Anh nhát ghê, bảo sao toàn bị chị Vy tán tỉnh ! – Trân giở giọng châm chọc.
- Kệ… kệ anh ! – Tôi bối rối xua tay.
- Hi, giỡn chút thôi, anh làm bài tiếp đi ! – Trân tủm tỉm nói.
- Ừm… để yên anh làm bài đấy ! – Như vẫn chưa yên tâm, tôi từ từ ngồi xuống ghế, đưa mắt canh chừng con bé.

Nhận thấy Trân chả có vẻ gì là muốn giỡn nữa, con bé đã lật truyện ra đọc trở lại, tôi hơi vững dạ chuẩn bị làm bài. Nhưng chưa kịp đặt bút xuống viết thì tôi chợt… cảm thấy có điều gì đó không ổn trong những lời nói vừa rồi, rõ là chúng không bình thường chút nào. Và tôi quay sang Trân hỏi ngay :

- Mà… anh đã kể về Vy với em bao giờ đâu, sao em lại biết ?

Để quyển truyện xuống khỏi tầm mắt, Trân sửng sốt nhìn tôi và nhất thời chưa biết phải nói gì. Giây phút đó, tôi nhận thấy trong ánh nhìn của con bé có điều gì đó khuất tất, và lặng lẽ !

Chap 216-220 Ngoại truyện-Special 2
Chap 226-230 Chap 231-235