Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Chuyện Của Bun


Chuyện Của Bun
Tác giả : Mr.Bun


Chào các anh em , em là Bun không Bùn Thích ăn bún tính tình Lười biếng, thiếu tự tin, hiền lành, nhút nhát, sợ chốn đông người.  , nằm vùng f17 đã lâu lắm rồi nay mới lấy hết can đam nam nhi của mình để chia sẽ cho anh em chuyện tình yêu , tình bạn , tình 2 tay , 3some của mình từ trước đến nay . Văn phong có thể lũng củng cũng mong anh em tha thứ 

Chap 1 : Năm học mới 
Năm nay là năm đầu tiên em vào học cấp 2 , với 1 tâm trạng rửng mỡ em hiên ngang bước vào lớp xếp hàng khi có tiếng trống để bắt đầu khai giảng năm học mới , vào đúng vị trí lớp em đứng nghiêm chỉnh vào hàng cuối của lớp , thì bỗng “phẹt” 1 phát chiếc nón màu đỏ có in hình vài tờ 100$ của em bị bọn ất ơ lớp trên đứng kế hàng lớp em giựt 1 phát rồi chỉ trỏ cười hô hô . Bất bình trước hành động du côn , vô giáo dục đó . Em 1 thằng đàn ông từ lớp 1 tới lớp 5 không có thằng nào dám ăn hiếp( vì em to hơn các bạn ) , mà để bọn xấu châm chọc mình sao , hùng hục xông thẳng vào chúng nó dơ tay ra 
“Mấy anh cho em xin cái nón” 
Chúng nó vẫn cầm cái nón của em cầm quay quay miệng thì :
“Đíu trả thì sao ?” 
Em bình tĩnh không chút nao núng chỉ tay về thầy giám thị đầu hói đang đi đến : 
“ Không trả ? Em méc thầy “ 
Thằng đang cầm nón em quay quay liền quăng nón em văng xuống đất , em liền theo đà cúi xuống nhặt theo thì 1 thằng đằng sau phi ngay 1 đá vào mông em , làm em vồ ếch đau điếng còn chúng nó thì cười khoái trá .
Nhặt nón lên , phũi bụi từ đầu đến đít thì phát hiện tay phải của em trong lúc bị ngã bị xước da khá to , máu và cát cứ dính lấy nhau định chạy đi rửa sát trùng thì “ Đùng Đùng Đùng “ tiếng trống khai giảng bắt đầu , cô giáo chủ nhiệm thì đốc thúc các bạn lấy cây cờ nhỏ mà khi trước khi khai giảng đã dặn . Sau một tràng giới thiệu abc thì đến giới thiệu các em lớp 6 vừa mới vào trường ta bla bla . Vừa di chuyển vừa cầm cờ quay quay với bộ dạng thảm hại , em gây ấn tượng khá sâu đậm trong mắt thầy cô và các bạn . 

Khai giảng xong thì vào lớp học giới thiệu linh tinh và bắt đóng tiền đầu năm abc thì đến giờ ra về em mong đợi nhất , vừa ra về vừa cười hí hửng thì giựt mình vì em tưởng hôm nay sẽ học bán trú tới chiều nên dặn ông ngoại em đến đón , chắc hôm nay đi bộ 1 bữa rồi 

Ra khỏi trường khoảng hơn 20m thì bổng 1 đám đi xe đạp nó chặn đường em , thì ra là bọn hồi sáng . Một thằng cao nhồng dựng xe bước tới hỏi em 
“E , nghe nói mày láo lắm phải không ? “
Vừa nói xong nó đá vào hông em , em kịp đỡ đòn thì 2 thằng kia bay vào đấm túi bụi vào mặt em , trời trưa nắng nóng gặp chuyện nóng lòng em nhớ đến khẩu quyết của ông ngoại em dạy :
“Khi bị đánh hội đồng thì cứ đè 1 thằng ra đánh mặc mẹ bọn kia làm gì thì làm “ 

Đầu vừa nghĩ xong , thân em húc mạnh vào thằng vừa lấy chân đá em , nó té ngã vào đám xe đạp làm đổ “Ầm” xuống kèm theo tiếng la của các bạn gái đi đường , em đè được nó xuống rồi đấm liên tiếp vào mặt . Mặc cho đồng bọn nó đánh vào lưng đầu em , sức người có hạn như bị đánh nhiều quá nên em bị mất thằng bằng làm thằng em đang đè đánh nó vùng ra được . Đầu nghĩ phen này tiêu rồi thì bản năng sinh tồn của em trỗi dậy 
. Người thu lại , chân khép vào , 2 tay ôm đầu ôm mặt . Lúc đó thì đầu em chỉ suy nghĩ “ Chỉ chịu 1 lúc thôi không sao đâu “ . Đánh chán chê bọn nó xách xe đi mất , em mới từ từ đứng dậy đi bộ về nhà trước cái nhìn của người đi đường . Về đến nhà bị gặn hỏi em cũng không thèm trả lời , lên lòng soi gương thì quần thì không sao , áo thì cầu vai và túi bị đứt , quả không hổ danh tư thế truyền thuyết khi bị đánh hội đồng , mặt không sao nhưng đầu u 2 cục và toàn thân ê ẩm . Đó là lần đầu tiên em bị đánh hội đồng


Chap 2 : Cây Bàng và Tình Yêu 
Sáng hôm sau , ngủ dậy mình mảy ê ẩm muốn nghỉ một bữa nhưng bà cụ thân sinh cứ inh ỏi nói mình giả bệnh , uất ức quá em liền cởi quần …..đi tắm . Gọn gàng sạch sẽ rồi thì phi ra quán bún bò huế ăn sáng , em rất thích quán bún này vì nó cũng làm nên 1 phần tính cách của em bây giờ , thời nay tình hình đạo đức xuống cấp trầm trọng , bởi thế mà nhiều gia đình , dù đã dắt nhau vào hàng quán cũng cố tranh thủ dạy con cái những bài học luân thường đạo lý trong môi trường của hệ tiêu hoá . Ngồi ăn cạnh họ mà cứ như trong giờ Giáo dục công dân trong trường . Làm xong tô bún thì được má chở ngay đến trường , đi sâu vào trường thì bị những cặp mắt dòm ngó , những câu nói xì xào về trận đánh hôm qua . Học được hết tiết 1 thì em bị gọi xuống phòng giám thị , nghĩ chắc là chuyện hôm qua đây nên đi theo thầy vào phòng thì có mấy đứa hôm qua cũng đang ở đây .
“Tụi bây hôm qua đứng đánh nhau ở ngoài trường có đúng không “ 
Tiếng ông thầy hét lên làm cả đám giựt mình rồi the thé trả lời 
“Đâu có đâu thầy “ 
Vừa nói mắt chúng nó liếc em trong đó có thằng bị em đè đánh , trông mặt nó bầm tím thảm thương vô cùng như cùng có chung ý nghĩ . nếu em khai hết bọn nó ra thì những trận đánh sẽ còn dài nữa mà bọn nó đông còn em thì một mình , thôi thì hùa theo chúng nó . Nghĩ xong thì thầy gọi ngay em 
“Hôm qua phường đội gọi điện là chúng nó đánh em , có đúng vậy không ?’
Em hiền lành trả lời :
“Làm gì có thầy , hôm qua em về nhà đâu có đánh nhau đâu “ 
Quả là em phòng thủ mặt quá kỹ nên mặt mày bình thường . 

“ Đừng có chối tôi , các anh làm gì tôi đều biết hết , không qua mặt được tôi đâu “ 

Chúng nó thấy em cùng chí hướng nên được thế cãi lại , cuối cùng thầy đuối lý do không bắt được quả tang và nạn nhân chối tội , nên thầy đánh mỗi đứa 10 cây vào đít cho nợ 3 cây vì quá đau rồi mỗi đứa 1 tờ kiểm điểm vì gây mất trật tự . 

Giờ ra chơi sau khi nộp kiểm điểm xong thì em được 1 thằng nó kêu xuống căn tin , đi xuống thì cả đám học sinh cứ dòm theo như sắp đánh nhau . Bọn nó thấy em liền quắc vào , rồi 1 thằng trong số bọn hôm qua đánh em nói 

“Ăn cái gì trâu quá vậy mày , hôm qua bị đánh ác vậy mà mặt mày tỉnh bơ đéo bị sao à “ 

Em đáp trả :

“Ăn cơm mẹ nấu “ 

Một thằng nhảy vào 

“Vậy bên nào cũng bị thiệt mà không muốn đánh nhau nữa thì huề nha “

Em vội “ ừ huề “ rồi đứng dậy đi khỏi đó . 

Một tháng sau đó cuộc đời em trôi qua bình thản , bọn đánh nhau với em học chung lớp bán trú ( ăn chung , ngủ chung ) nên có trò truyện đôi lúc rồi thấy em nói năng vui tính nên từ đó bọn nó gọi em là “ Đô la “ như cái nón em đội trên đầu .

Rồi giờ thể dục ngay tiết 1 giữa buổi trưa lúc 1h30 , em nản nhất là tiết này vì mới ngủ dậy mà gặp cảnh đứng phơi nắng , đang chạy quanh sân 5 vòng thì thấy hành lang có một cô bé đang đi rồi quẹo thẳng vào phòng thư viện . Hình như giữa trời nắng + chạy vã mồ hồi cũng làm em cảm nắng cô bé đó rồi , đứng nghỉ mệt 1 tí hỏi han mấy thằng chạy chung thì con bé ấy nó học lớp chuyên của trường cùng khối với em , nhan sắc cũng thuộc hàng hot girl , 1 tay chống gốc bàng rồi nghĩ về hình bóng của em thì từ phòng học vang ra tiếng thầy giáo dạy toán gọi em vào , chắc là thầy muốn nhờ vả mình đây mà biết đâu lại được đi ngang qua phòng học em ý . Nghĩ xong chạy hí hửng tới thì thầy mời vào gặp cô hiệu phó , ngỡ ngàng trước hành động kỳ lạ của thầy thì thầy hỏi em :

“Em biết tội gì tôi kêu em vào đây không ? “

Em lắc đầu ngu ngơ 

“Dạ không” 

Em rung cây bàng phá hoại tài sản nhà trường , sau 1 hồi giảng giải em phải đi lên lớp bứt 1 tờ giấy đôi viết bảng kiểm điểm có nội dung sau : 

“Em tên : Bun
Lớp : 6a?
Vi phạm : Em đã rung cây bàng trong giờ tập thể dục 
Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa , nếu như cây bàng có hư hỏng nặng vì hành vi rung cây của em , em sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm “ 

Bảng tự kiểm thứ 2 trong đời cấp 2 của em với cả 2 lý do đều trớt quớt . Đau lắm nhưng biết làm sao để cãi đây T-T


Hơi ngắn tí vì em bị gấu bắt đi ăn cơm rồi , 8h sẽ có chap 4 dài cựcccc

Chap 3 : Tỏ Tình 
Sau vài ngày điều tra , khoanh vùng hoạt động em được biết là đối tượng tên Linh(tên nhân vật đã bị thay đổi ) , học lớp 6a?? lớp chuyên Anh của trường , trùng hợp hơn là lớp cô ấy học lại là cái lớp ngủ bán trú của em , cô ấy ngồi cuối lớp từ cửa đi vào . Thông tin đầy đủ cả rồi bước tiếp theo sẽ là tỏ tình nhưng tỏ tình ra sao mới được ? Chẳng lẽ chạy lại nắm tay rồi dắt vào góc vắng người tỏ tình ?? . Thôi không đủ can đảm , vậy thì viết thư tình rồi bỏ vào hộc bàn của bạn ý ! Nghĩ là làm ngay em thức trắng cả đêm từ 7h30 sau khi ăn cơm xong đến 9h là hoàn thành bức thư ( nội dung bức thư là gì thì sến lém em đíu viết ra đâu ) . 

Sáng hôm sau , ăn cơm trưa bán trú ở trường xong em xung phong xin cô lên lớp bán trú để xếp dạt cho các bạn ngủ , thấy em hung hăng và tự nguyện nên cô vui lắm vì trước giờ cô sai em cái gì em có làm đâu . Đúng kế hoạch em chạy nhanh lên xếp xong dạt rồi đi tới chỗ Linh ngồi rồi bỏ thư vào hộc bàn , xong giờ chỉ là vấn đề thời gian .

Vào giờ ra chơi , em đi đến chỗ đã hẹn để trả lời thư , đứng chờ 1 hồi vẫn không có động tĩnh gì thì hết giờ vừa đi vào lớp em vừa buồn vì chắc là từ chối nên không ra trả lời cho em T-T 

Vào đến lớp thì đám con gái lớp em nhìn em cười rồi nói 
“Ghê nha , thích hot girl luôn nhaaaaa” 
Mặt em đơ ra rồi hỏi sao chúng nó biết thì ra rằng Linh nó thấy được bức thư xong nó đưa cho con to mồm nhất lớp nó đọc ra rồi cười , mặt mày em choáng váng vì tình cảm nghiêm túc của em bị đem ra làm trò đùa . Tổn thương tâm hồn mức độ 2 em vừa đi bộ vừa trấn tỉnh mình “may mà không quen con đó abc abc “ nhưng tất cả chỉ là dối lòng cho đỡ đau mà thôi .
Hôm nay nhà đi vắng , tắm rửa xong em cầm tiền để trên bàn phi ngay ra quán bún quen thuộc , ý định hôm nay sẽ quất 2 tô để an ủi tâm hồn nhưng vừa ăn dở thì có 2 anh chị ở cuối quán đang đút mớm cho nhau nhiệt tình đến nỗi các cô nuôi dạy trẻ cũng phải phát khóc vì ghen tị . Nàng khẽ khàng nhẹ nhàng há mồm ra , chàng nhẹ nhàng đưa đũa bún bò vào , nhưng cọng bánh dài quá thế là anh nghiêng đầu cắn bớt cọng bún , hút vào cái “ọt” tiện thể ghé ngang hun má chị cái “chụt” …Giời ạ , cứ nhìn thấy cái cảnh mùi mẫn lẫn mùi mắm ẩy đủng đỉnh trước mũi mà miệng em nuốt bún , mắt em nuốt nước mắt .

Chap 4 Thay đổi 
Thời gian vẫn không ngừng trôi , em thì càng ngày càng đẹp trai và thông minh hơn . Cuộc đời học sinh lớp 9 của em vẫn cứ trôi qua nhẹ nhàng …Đến một ngày , mặt trời vẫn đang mọc hướng Đông , gió vẫn thổi từ hướng Nam đột nhiên có dăm ba chiếc xích lô lấn tuyến phóng ào ào trước con đường em đang đi . Cắp sách tới trường, bao cô gái nhìn em với con mắt trầm trộ ngưỡng mộ, là một người lịch sự, em khẽ gật đầu, nhoẻn miệng cười nhẹ trông lạnh lùng quyến rũ nhưng chứa bao nổi khinh bỉ, oán hận.

Từ cái ngày mà em bị Linh đùa giỡn với tình cảm chân thành của mình , đâm ra em thù ghét phụ nữ , đã bao nhiêu cặp mắt rươm rướm nước mắt trước sự lạnh lùng đầy quyến rũ của em nhưng có mấy ai hiểu được nổi hận, niềm đau trong trái tim lạnh giá của thằng Bun này ? 

Dĩ nhiên các chàng trai ngu si đến mức ưu tú khác phải ghen tức và luôn tìm cách kiếm chuyện với em . Vào tiết học đầu giờ, một con mẹ từ ngoài thướt tha bước vào, lớp tôi gọi là cô giáo, em gọi là mụ già, hiệu trưởng gọi là cô Tâm và ông xe ôm gọi là người đẹp. Theo sau đó là một cô gái khá xinh có gương mặt ngại ngùng . Ngay giây phút này em chợt nhận ra đó là con Linh mà hồi lớp 6 em đã tỏ tình , nhưng sao nó lại vào lớp này nó ở lớp chuyên cơ mà . Đang mãi nghĩ thì ngón tay của mụ già đã chỉ ngay về phía em và kêu nó ngồi xuống sau lưng em . Lấy lại bình tĩnh, em đáp trả con mụ già với một giọng điệu quen thuộc :
“Cô ơi em to con thế này sao bạn ấy nhìn thấy bảng được “ .
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên : 
“Thưa cô không sao , em thấy rõ bảng ạ “ 
Vừa nói xong rồi đi vào chỗ bàn sau lưng em , lặng lẻ bước đi như cái thời xưa ấy em ngước nhìn Linh bằng nửa con mắt lạnh lùng và khát máu .

Mặc dù tính tình em bây giờ điềm tĩnh hơn xưa rồi nhưng cả đêm em cũng không khỏi bàng hoàng và ngỡ ngàng trước sự thay đổi quá đột ngột . Đêm về bật nick chat lên hỏi vài thằng bạn thì biết được là do thành tích học tập bên lớp chuyên giảm sút nên Linh bị chuyển qua lớp thường , đọc xong lòng em cười hả hê vì biết chắc là do ăn chơi đú đỡn nên không lo học đây mà . Chat xong em luớt web coi sếch và quay tay như bao bạn trai cùng trang lứa khác , nhưng mắt vừa xem tay vừa quay đầu thì vẫn nghĩ về Linh , người mà đùa giỡn với trái tim em 3 năm trước giờ phải ngồi phía sau lưng em suốt cả ngày thì bổng dưng nó teo lại , phải quay đến gãy cổ tay mới xong .

Vào tới lớp , nhìn xung quanh nó vẫn chưa đến , em đặt mông vào chỗ ngồi từ từ gác tay mơ mộng về nước Mỹ . Thì có 1 giọng bô bô cái mồm : 
“Tình cũ không rủ cũng đến”
Đó là Vy đây là 1 con trong số đám con gái còn học với tôi từ lớp 6 đến giờ , em trả lời lịch sự :
“Cút mẹ mày đi , tao đéo quan tâm”
Tự nhiên nó đáp trả vào mặt em những lời cay độc vì không được lành mạnh lắm nên em cũng không dám viết lên đây .

Thật là phiền phức , ngoài cái chuyện hay đi tọc mạch cái chuyện của người khác thì bọn con gái lớp em chả quan tâm đến việc gì cả , thật là ngu dốt phải chi chúng nó cố gắng học hành để thông minh như em có hơn không . Chợt tim em dường như loạn nhịp khi vừa nhìn ra cửa , con nhỏ vừa vào đấy sẽ ngồi sau lưng em thật là bất cập, em tỏ vẻ không quan tâm , đặt gương mặt lạnh lùng che dấu sự thẹn thùng và bảo vệ cái tự trọng của em .

Linh bước tối chỗ em mặt có vẻ ngượng ngùng vì thấy nạn nhân mà mình hại mấy năm trước nay quá đẹp trai và lịch sự Linh ngồi xuống, lấy quyển sách rồi đọc. Em liếc qua nhìn tựa sách và không khỏi ngạc nhiên, mém phá lên cười. Quyển sách tên "Xin lỗi ! Em chỉ là con đĩ". Em cố gắng quay mặt đi, không cho người khác thấy vẻ mặt cười không xong khóc không nổi của em. 

Chợt có cảm giác nhói đau từ lưng . Nó đánh em ! thực thi chiến thuật "Bơ" để lấy một tí thời gian suy nghĩ về những câu hỏi, tình huống mà nó có thể hỏi em . 
“E…:”
Đây là lần thứ hai , vừa thực thi chiến thuật “Bơ” đầu óc em vừa suy nghĩ với tốc độ chóng mặt .
“Bun” kèm theo phát đánh vào lưng thứ hai 

Thời khắc đã điểm , trong đầu em hiện ra 101 câu hỏi , tình huống và nước đi của em , em quay mặt lại tỏ ra vẻ bất ngờ như vừa đu dây điện xuống .

“Sao”

“Nếu bun không thích thì mình xin cô đổi chỗ cũng được ….”

Phập ! một mũi tên vô hình đâm trúng vào trái tim em , em hoàn toàn không hề nghĩ ra trường hợp này , đang định “uh” một tiếng thì miệng lại phát ra : 

“không sao , ngồi đây cũng được “ 

Công nhận là em có một đầu óc thật sắt bén, suy nghĩ tới mọi trường hợp . Nhưng đây không phải là câu nói mà em định nói ra thì cái chuông khốn nạn reo làm mất con mẹ cả hứng. Nhưng sâu thẳm trong trái tim một người con trai lạnh lùng của em, có tí thất vọng.

Chap 5 : Chủ Nhật
Hôm nay là chủ nhật , đang trong cơn say giấc mộng thì đột nhiên bị mẹ gọi xách cái mông kêu đi siêu thị dùm mẹ . Em là 1 thằng con có hiếu mà , dù là lòng ấm ức gào thét nhưng em cũng đặt lên mặt một nụ cười trìu mến đồng ý để vui lòng mẹ. 

Nhà em cách siêu thị khoảng 5km , chưa đủ tuổi đi xe máy lại lười vác xe đạp ra đi nên lựa chọn sáng suốt , văn minh hợp thời trang nhất là đi xe buýt . Chỉ tốn có 3000-4000 đồng , khỏi cần chen chúc vào rạp , mà tha hồ xem vô số tiết mục “văn nghệ quần chúng” hay đáo để . Đang chạy ngon bánh thì có 1 chị bụng to vuợt mặt lên xe thì hết chỗ ngồi , cứ tưởng sẽ được anh nào đó tốt bụng đứng dậy nhường ghế cho chị , thì trên xe anh nào anh nấy tự nhiên bị khuyết tật hết : mắt không mù thì tai cũng điếc và mồm thì câm như thóc để khỏi nhường ghế cho “đối tượng chính sách “ ! Anh vờ làm “người suy tưởng” , chống cằm suy tư nhìn xuống dép mình , như đang đặt câu hỏi “Tồn tại hay không tồn tại ?” về bãi phân chó dưới dép . Anh nọ lờ đờ nhìn đâu đó ngoài cửa xe cứ như rặn thơ tình . Thế là chị bầu đành phải đứng đu dây , lắc lư qua lại như buồng chuối . Thấy cảnh bất bình một con người đẹp trai hào hoa và lịch sự , liền đứng phắt dậy nhường ngay ghế cho chị bầu dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mấy thằng bất lịch sự kia . Dĩ nhiên kèm theo cho lũ ấy cái nhìn bằng nửa con mắt và khát máu ! 

Bước xuống xe , ngẩng mặt lên thì thấy ông mặt trời tỏa một luồn sáng an lành và nóng vê cê lờ lên đầu . Vội bước vào siêu thị móc tay vào quần lấy tờ giấy các món mẹ đã ghi ra thì 

“Bunnnn”

Một âm thanh đi xuyên lỗ tai nhạy bén của em , âm thanh tuy nhỏ nhưng có vẻ gần . Có khả năng là người quen biết đang gọi , đi được 1 lúc thì quay lại . Địt ! Con khốn ngồi sau lưng tôi , nó ám em từ bao giờ thế này . Trông nó có vẻ mệt, mồm thở hổn hển như những bố vừa lần đầu tập tạ, em biết là nó chạy theo em, nó muốn gì chứ nhỉ ? Kệ mẹ , với 1 người lịch sự thì việc đầu tiên em rút khăn giấy trong túi đề phòng đau bụng khi ở ngoài đường đưa cho nó lau mồ hôi kinh tởm và bốc mùi trộn lẫn với mùi gái mới lớn 

“Bun phải không ? ”

“Ừ bạn “

“Ủa Bun đang đi siêu thị à”

Bàng hoàng trước sự ngu dốt vượt mức quy định của nhỏ nhưng em lại lấy lại sự điềm tĩnh vốn có trong con người của mình và lại “ừ” thêm 1 phát.

-“Con trai tuổi này mà đi chợ cũng giỏi qua ha ?”

“Không mình vào để chơi điện tử thôi “ 

“Ơ Linh cũng đang đi chơi luôn nè , đi chơi chung nhé ?”

Em nở một nụ cười trìu mến, nhẹ nhàng, ấm áp mà quyến rũ của em và bảo.

“Không”

Nhỏ nhìn hơi thất vọng và quay ngược lại hỏi :

“Sao thế , nãy nói là đi chơi mà “

Em có tí ức chế, đã bảo không rồi cứ thích cù nhây là thế quái nào ?

-“Giờ thì đổi ý đi mua đồ rồi ”

Tới đây là chắc chắn nhỏ sẽ bỏ cuộc và xách cái mông đi chổ khác.

-“Mua gì ? mua gì ? Bạn bè với nhau cả nói đi Linh phụ cho!”

“Không cần”

Quay lưng một cách lạnh lùng nhưng nhã nhặn như phong thái thường ngày của em, trả cho nhỏ một nửa con mắt khát máu và lê bước đi. Cơ mà thế cũng chưa thoát, nhỏ cứ bám theo tôi hỏi tới. Em chưa bao giờ gặp một dạng con gái không có một tí tự trọng như này, “tay quay mãi cũng bắn” đành chấp nhận cho nó đi chung . Mua xong đồ nó liền ghi số điện thoại vào tờ giấy dúi vào tay em rồi biến khỏi mắt em , em đứng yên nhìn cái bóng thướt tha chạy khỏi tầm tay em, mắt em rưng rưng có vẻ như muốn khóc, tim em thất vọng và hối hận…Sao hôm nay mẹ lại sai đi siêu thị thế này !! Em hối hận !

Chap 6 : Ám Ảnh 
Sáng thứ hai , hôm nay là ngày chào cờ phải đi sớm hơn mọi ngày trong tuần . Mua xong gói xôi vừa đi đến trường vừa ngước đôi mắt xanh đượm buồn màu hột é nhìn lên, miệng buông thõng một câu đầy tính hiền triết "trời này mà không mưa thì ...thôi" .

Bước vào lớp thì đã nhìn thấy nhỏ Linh ngồi từ sớm rồi . Kệ ! đặt mông xuống ghế em móc bịch xôi ra nhóp nhép, về cơ bản ăn xôi cũng khá giống tự sướng, vì cuối cùng tay cũng dính dính như nhau, có điều chuyện này khoa học tuy giải thích được nhưng đéo thích giải thích . Ăn xong thì nhỏ Linh từ sau nói nhỏ sau lưng em :

“ Sao hôm qua không gọi điện cho tui “ 

Quay lưng lại môi cười ngại, tỏ trên khuôn mặt có tí lúng túng.:

“Mình không có điện thoại di động “ 

Nói xong thì em mỉm cười trong bụng ,nhỏ chắc sẽ ức chế và để em yên nhanh thôi.Đang mỉm cười trong bụng khâm phục mình thông minh thì nhỏ nhìn em với một đôi mắt có in chữ “TIN” rất to.

“Vậy Bun có nick Y!h không “ 

“Ba má mình không cho mình chơi vi tính “ 

“Trời ! nhà ông khó quá ha “ 

À há ! Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đi tới cái kết thúc thì nhỏ hỏi :

“Chiều nay có rảnh không ? Đi uống nước với mình, ở nhà chán lắm !”

Ngay lúc này , em sẽ từ chối một cách lịch sự để không mất cái thể diện tuyệt đối của em 

“Ừ” 

Y như lúc ở siêu thị cái cảm giác khốn kiếp này đã làm em phải hối hận .

“Vậy thì hẹn ở quán XXX nhé , không gặp không về “ 

Vừa nói vừa ghi địa chỉ đưa cho em thì đánh trống vào học ….

Và thế là vào một buổi chiều Thứ hai như bao cái thứ hai khác , em mặc cái quần đùi màu đen dài qua đầu gối và khoác cái áo sơ mi ca rô sọc trắng nền đỏ lên chiếc ao thun có in hình 5 anh em siêu nhân mà em hay mặc ở nhà , chân thì mang đôi dép lào màu vàng để đi tới cái quán mà Linh hẹn em . Tỏa ra một phong thái đặc biệt, không già quá tuổi, không trẻ trước tuổi, không quá màu mè, không quá đơn giản, chỉ một chữ có thể biểu đạt phong thái của em.

“Chất”

Cũng may là quán nước gần trường nên em có thể đi bộ để tận hưởng cái không khí “trông” lành của Sài gòn vào những buổi chiều tấp nập . Quả là xã hội càng tiến bộ thì nhiều em ra đường trong trang phục gây hoang mang cho người xung quanh : Em thì toàn bộ cái gọi là quần áo trên người đem cân chắc chưa được nửa lạng yếu ; em khác thoạt nhìn , đến cán bộ Vissan còn ngán ngẫm : Mỡ nhiều , nạc ít , bầy nhầy kha khá , đã thế còn triễn lãm ¾ diện tích da vằn vện lốm đốn cứ như bề mặt sao Hoả chụp từ vệ tinh ! 

Quán nước nằm ở ngã ba , thiết kế bên ngoài trông khá bắt mắt . Em từ tốn đi tới mở cửa vào bên trong có những cái bàn ghế trông khá dễ thương . Có đôi ba cặp đang ngồi bên trong , có cả con Linh tới sớm ngồi ở đó mặt đâm chiêu chắc không phải nghĩ về những cánh đồng . Linh hình như nó vẫn không biết đến sự hiện diện của em , đi tới với những tiếng lê dép rất chói tai ngồi xuống bàn thì Linh nó hoàn hồn nhìn em một cách hớn hở :

“A tới rồi à” 

Không nói nhiều, chỉ gật nhẹ một cách lạnh lùng và gọi một ly sữa dâu, mắt hướng vào anh bồi bàn như không hề để ý tới sự hiện diện của nhỏ.

Một sự yên tĩnh đáng bất ngờ, em ngỡ nhỏ nói nhiều lắm cơ. Cơ mà thế cũng tốt, em thích một sự yên tĩnh trong quán café hơn là một sự bát nháo ngu học vô tổ chức. Anh bồi bàn đem ly café ra. Nhỏ nhìn ly café trên bàn rồi nhìn em.

“ Sao con trai lại uống sữa dâu?” 

“Thích” 

“Thế sao lại thích” 

“ Vì sữa dâu bổ xung canxi và vitamin giúp chúng đầu óc chúng ta minh mẫn , sáng suốt hơn” 

“Bun ít nói nhỉ” 

“Ừ” 

Nhỏ mỉm cười , châm biếm em 

“lạnh lùng vô cảm, hihi”

Em nhìn nhỏ và không một nét thay đổi nào trên khuôn mặt.

-“Chắc thế”

Nhỏ cười. Đùa chứ em biết rất nhiều kiểu cười, cười nhạt, cười trừ, cười giả tạo, cười cảm xúc và cười đau, nhỏ đang cười đau. Lòng em thấy buồn cười, gì chứ cái nụ cười đau nhưng giả tạo này em hiểu, nụ cười nhìn có vẻ đau nhưng thật chất là nó giả tạo không thật lòng. Em hiểu là nhỏ sẽ sắp chia sẽ một nổi buồn nhưng thật chất là nó không đáng buồn cho em, một thằng xa lạ mới quen được vài ngày nhưng cũng có thể bảo là chưa bao giờ quen. 

“Bun biết Thành lớp 9a??? không? “

Đúng thật là như em nghĩ, lại vụ yêu đương nhạt nhẽo này. Em cá là nhỏ bị sút vào mông một cách đau điếng rồi bắt đầu tỏ ra cần sự thương hại của người khác.

“Ừ biết”

Em hỏi và tỏ vẻ tò mò trên khuôn mặt giả tạo mà thánh thần ban cho tôi.

“Thành hồi đấy là bạn trai mình “

Đấy, lại chuyện yêu đương .

“Mình và Thành quen nhau abc abc rồi xyz xyz “

Em nhìn nhỏ và tỏ trên vẻ mặt một biểu hiện đau thương, thấu hiểu. Em lạ cái con mẹ gì các bạn đồng trang lứa với tôi ? Mới 15 tuổi thôi, yêu cái con mẹ đương gì ? Các bạn cố gắng tạo cho mình một tình yêu, tỏ vẻ yêu thương và public cho các bạn đồng trang lứa khác, cố khẳng định mình biết yêu, biết đau và nhạy cảm. Các bạn yêu buổi sáng, tối về nằm ngửa mặt lên trần lập kế hoạch yêu như thế nào, các bạn tạo cho mình một câu truyện tình đầy sách vở, các bạn cầm thau nước đổ tới đổ lui rồi bảo là sóng gió cuộc đời, tự lấy cây tăm chích vào tay rồi bảo đau đớn cuộc tình qua, lại có người ngồi nhà cầu trời mưa để có thể ra đứng dưới mưa một cách ngu học và thiếu hiểu biết về sức khỏe để rồi bô bô cái mồm bảo là đau vì yêu.

Nói thì nói thế thôi, cũng có một cơ số người biết yêu và yêu thật lòng, để rồi cùng nhau abc chuyện người lớn, chuyện đổ vỡ ra và thằng con trai đi trại cải tạo, thế là mất đi một cuộc tình ngu học. Những suy nghĩ của em có vẻ khá là “anti-yêu đương” nhưng em chỉ dựa vào những gì em nhìn thấy, đọc được, nghe được mà suy ra.

Nhỏ ngồi kể một dàn ra, em hiểu được ý chính, nhỏ quá yêu với thằng kia nên không chú tâm vào học hành rồi bị chuyển từ lớp chuyên xuống lớp bình thường, nhỏ bị đá, nhỏ buồn, nhỏ đi café với người lạ, nhỏ quyết thay đổi bản thân. Ôi một cái bài mà em đã thấy bao nhiêu lần rồi, bất chợt em giật mình, lại một cảm giác rợn tóc gáy đi qua em. Nhỏ khóc. Em là một thằng lạnh lùng và không có lòng nhân ái như bao ông sư theo đạo, nhưng em không bao giờ chịu đựng được khi phải thấy một người con gái khóc, có thể là em ga lăng, có thể em vẫn có tình người, cũng có thể bản chất em nó thế. Những giọt nước mắt rớt xuống, không cần biết là giả tạo hay là thật lòng, em không chịu đựng được. Em ghét thế.

-“Thật ra thì, tình yêu thì phải có mặn, có ngọt, có đau, có vui. Ừ ai cũng biết cả mà, nhưng mà hãy cứ tưởng tượng nó như một ván bài, ăn thì vui, thua thì tức hoặc như là một hộp bánh ngọt, ăn nhiều thì ngán, ăn ít thì thèm mà không ăn thì nó hư…abc...xyz…”

Em ngồi kể một dàn về chuyện tình yêu, thứ mà em đọc được trong những trang blog vớ vẫn . Mồm em cứ nói, lòng em thì cứ cầu cho câu chuyện sẽ làm nhỏ bớt khóc đi, em pha tí hài hước, pha một tí suy tư, gì chứ tài dùng mồm em có thừa mà em không thích xài mà thôi. Nhỏ ngồi say sưa nghe em kể, đang kể thì em dừng lại, em kể hơi nhiều làm mất con mẹ hình tượng lạnh lùng của em rồi. Em nhìn nhỏ, nhỏ nhìn em với con mắt “ngưỡng mộ”, có tí ngại nhưng nhỏ hết khóc rồi. Nhỏ dụi dụi mắt, đến bây giờ em mới để ý, nhỏ nhìn cũng được, cũng dễ thương, điện nước cũng khá ổn nên chắc chả bao giờ sợ thiếu tình yêu.

-“Bun rành quá nhỉ ?”

-“Đọc và kể, chưa yêu bao giờ”

Nhỏ chợt cười nhẹ.

-“Hôm nay tới đây thôi, về nhé”

Cuối cùng cũng được siêu thoát, em tỏ vẻ có tí thất vọng và “ừ” phát, lòng thì rân rân vì vui sướng, cuối cùng cũng thoát được con quỷ cái ám mình cả ngày, emvội nhấc mông lên đứng dậy, quay lưng một cách lạnh lùng như bao lần, cho nhỏ một nửa con mắt và nhẹ nhàng bảo.

-“Linh trả tiền” 

Ngắn gọn và xúc tích, mặc sau lưng cái vẻ bất ngờ và ức chế của nhỏ, em bước ra cánh cổng như bao chàng anh hùng ưỡn ngực đi ra trận trong bao phim kiếm hiệp.

Chap 7 : : Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi 
EM không phải là một người thích yêu đương hay mơ mộng, nhưng thật lòng thì em cũng có tí cảm tình với Linh. Khi yêu cảm xúc đứng trên đầu lý trí, nói, làm, biểu hiện đều dựa vào cảm xúc, điều đấy làm con người trở nên dễ đoán và ngu muội đi. Ranh giới để thằng đàn ông trở thành con rối hoặc cái cột của đàn bà rất mỏng manh. Nói đôi ba chữ yêu, tay trong tay, môi chạm môi, cùng nhau âu yếm, ai mà chả làm được. Đàn ông phần lớn đều là bọn ngu học, thấy ai nói đôi ba chữ yêu tỏ vẻ ngượng ngùng là đầu óc quay cuồng cong miệng cười hơ hớ ngay. Em có thể nói đơn giản là em không tin vào đàn bà.

Lê dép bước từng bậc thang dài mà cao tôi nghe văng vẳng tiếng chửi nhau như chó đuổi mèo vào những buổi sớm hôm nào .

“ Cái tổ cha chúng mày , dép tao mới để ngoài đây đâu mất rồi “

Ồ!! Ra là một bà cô già để dép ngoài sân bị thằng ôn con nào đó lấy mất . Xóm nhà em quá đáng lắm hở cái gì là mất cái đó ấy vậy mà trinh tiết của em để hớ hênh hơn 15 năm nay thì không con nào nó trộm??

Đi từ tốn vào phòng , lấy một đống sách tập trong cặp ra với tư cách là một thằng học sinh tiêu biểu toàn khối, em ngồi trên bàn làm hết những cái bài tập cỏn con đối với em ,làm bài xong em lấy cái chiếu và một chai rượu em cất đang uống dở hôm nào. Trải chiếu ra em ngồi lên nhâm nhi chai rượu, một sự yên tĩnh mà em cầu có được vào từng giờ từng phút trong ngày, em liêm diêm mắt mở mắt nhắm mơ mộng về những cánh đồng và phút chốc hình ảnh những cái quần lót phất phới bay làm ngắt dòng chảy mơ mộng của em. Em ghét cái tuổi dậy thì đầy những suy nghĩ đồi trụy này, làm tí rượu em lại tiếp tục mơ. Bổng Linh xuất hiện trong những dòng suy nghĩ của em, có lẻ em hơi quá khi không nói không rằng bỏ nhỏ lại một mình, em chỉ thích khi dừng lại ở mức bạn bè, em không thích yêu nữa , ai hiểu cho em đây ? Không mở mồm nói thì ai hiểu được, cứ im im thì ngàn đời không ai hiểu, hiễn nhiên thôi. Rượu ngấm, chợt trong đầu vang vảng lời bài nhạc em rất thích 

Khi thấy buồn anh cứ đến chơi
Chim vẫn hót trong vườn đấy thôi
Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi
Bài hát cho anh giờ đã hát cho mọi người

Thực ra thì em chọn bài này là vì tự dưng em thích nó quá các bác ạ, nhứt là 2 câu này

"Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi"

Câu này có 2 ý nghĩa. Hoặc nàng thay lòng đổi dạ rồi. Hoặc trong tim nàng cầu dao điện đã đứt, nàng phải sống trong cảnh tối mò. Ai đã từng kinh qua cảnh cúp điện triền miên chắc cũng hiểu lòng nàng. Muỗi cắn dữ lắm, đau đớn bao nhiêu. Hoặc em không hiểu mẹ gì cả.

Giỡn thôi. Em thích 2 câu đó quá. Thích ghê gớm. Thích không diễn tả được. Nghe như thấy được cảnh 1 trai 1 gái, lưỡng diện đối nhau nhưng trong lòng gái tình cảm hết mẹ nó rồi. Trai đau buồn nhưng đéo làm được gì cả. Bát nước hắt đi thế nào lấy lại được, chỉ có ra phông tên vặn nước cho đầy lại thôi....

Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi
Bài hát cho anh giờ đã hát cho mọi người

Buồn quá, nhưng em thích lắm!!!

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Giot-Nang.../IWZA9D8W.html

Gió vẫn cứ thổi vi vu, sự yên tĩnh làm cảm xúc vượt lý trí tôi, em liêm diêm ngủ…



Chap 8 : Hề !
Thức dậy , trời đã sáng , người có tí mệt mỏi , đầu óc quay quay . Một trong những thú vui vô học của em , uống ruợu không mồi nhắm say thì nằm lăn ra đất ngủ một mạch đến sáng . Cất chiếu rồi sửa soạn đi học .

Trên con đường quen thuộc đến trường bổng có tiếng gọi 

“Bun à “ 

em nhìn nhỏ với ánh mắt thất vọng, cứ ngỡ nhỏ đi ngang qua em mà không hay biết. Ngờ đâu trời xui quỷ ám đi gần qua thì nhỏ quay đầu lại. Có chút ngại với việc lúc chiều em gượng :

-“Ừ”

-“Bị sao nhìn mặt mày bơ phờ vậy”
-“Bệnh”
-“Uống thuốc chưa ?”
-“Chưa”
-“Thế có đi học được không hay để Linh vào xin phép nghỉ một hôm nhé” 
-“Thôi không cần đâu” 

Một sự im lặng đáng sợ sau một dàn trả lời ngắn gọn dễ hiểu của em. Em nhìn nhỏ, nhỏ nhìn em, hai đứa nhìn nhau, mắt em thì liêm diêm mệt mỏi, mắt nhỏ thì kì lạ khó hiểu. Em không hiểu được là nhỏ đang thương hại hay đau buồn. Đàn bà khó hiểu vật.

-“Bun có ghét Linh không”
-“Không”

Giờ thì em có thể biết rằng là nhỏ đang buồn.

-“Linh thì thích bun lắm đấy , Linh hứa sẽ làm cho Bun yêu Linh” 

Ac! Clgt , sến và cổ vật vã .Em không trả lời, nhìn đi chổ khác. Nhỏ ủ rủ đạp xe chầm chậm đi. Thế cũng tốt, em sẽ lại có được những khoảng thời gian bình yên hôm nào.

Vào đến lớp , Linh cùng Hồng từ từ bước vào lớp , một trong số nhỏ bạn thân của Linh , thấy em , Hồng nó cho một nửa còn mắt lạnh lùng và đầy sát khí , chắc Linh đã kể chuyện hôm qua cho con Hồng ngu si ấy rồi , không chấp đàn bà , em mỉm cười trùi mến và trả lại bằng con mặt “kệ con mẹ” .

Linh đi qua em ngồi xuống , không nói một chữ nào . Thay đổi lẹ thế , mới đây còn bô bô cái mồm với em giờ thì im lặng ngoan ngoãn như một con mèo bị què một chân . không quan tâm , chuyện gì đến thì nó đến , trai đất vẫn quay mà .

Chiều về, một mình bước đi trên con đường yên tĩnh hôm nào, cái cảm xúc trống trải khó tả ấy làm em hơi mệt mỏi. Em nghĩ tới Linh, nghĩ xem nhỏ sẽ làm những gì, nói những gì khi đi chung với em, lơ mơ trong những hình ảnh ảo tưởng, em giật mình. Cảm xúc em bổng dưng vượt lý trí, để cảm xúc vượt lý trí là một trong những cái ngu học của con người, em không thể bị như thế được. Tập trung lại và dẹp bớt mọi suy nghĩ về Linh thì em lại thấy Linh trước mặt, nhỏ quay lại nhìn em, em nhìn nhỏ. Một cảm giác nhảm nhí khó chịu không tả được đang chạy xung quanh cơ thể em, em bổng cảm thấy ngại ngùng không thể nói chuyện với nhỏ, mắt em không rời được khuôn mặt xinh xắn của nhỏ, nhưng em là kẻ thông minh và biết dùng cái đầu nên lý trí lại sớm trở về. Em quay mặt tránh cái nhìn của nhỏ, không một tiếng chào, không một biểu hiện, em lạnh lùng bước đi không quay đầu.

Những cảm xúc ngu xuẩn khó chịu cứ bám lấy em, làm em không có hứng làm gì cả,nằm phè rốn lên trần nhà. Không lẻ em yêu ? Vừa mới đây em đã phũ nhỏ, em và nhỏ chưa bao giờ có cái gì quá thân thiết với nhau, thậm chí lần đầu em tỏ tình còn bị cười trêu nửa mà . Không lý giải được, em đổ thừa cho tâm lý tuổi dậy thì của em và cuối cùng cũng có thể ngủ. 

Ngày ngày trôi qua, cái cảm xúc này em không khống chế được nữa, em thường ngắm nhìn si mê nhỏ, tự nhủ trong lòng, nếu yêu đơn phương như này thì cũng sẽ có ngày nó phai đi.

Cuối cùng thì cũng hết năm học lớp 9, đến cuối ngày tổng kết năm học, em không kiềm chế lòng nữa, mặc cho cái tư cách, sĩ diện to lớn của em, em chạy đi kiếm nhỏ, em quyết nói lời yêu thương với nhỏ.

Từ xa em thấy nhỏ, nhỏ ngồi trong vòng tay một thằng khác, âu yếm nhau.

-“Linh thì thích bun lắm đấy , Linh hứa sẽ làm cho Bun yêu Linh” 

Cái câu em nghe từ hôm nào đấy, chợt văng vẳng trong tai em, đau buồn thất vọng, em mới nhớ lại những suy nghĩ về yêu đương của tôi. Em mới 15 tuổi mà, yêu đương cái con mẹ gì chứ ? Lòng nhức nhối, uất ức, tự trách mình ngu dốt tự làm khổ mình. Lê cái xác không hồn đi ra khỏi cổng trường, mặc cho đôi tình nhân sau lưng đang âu yếm, trái đất cứ như ngừng quay.

*Yêu làm con người ta ngu muội đi, cảm xúc dần chiếm lấy quyền hành và để lại cái kết cục đau khổ*

Ôi con mẹ nó, nực cười cái mối tình đầu…
===================================

Sau khi viết tới đây thì 1 số vozer đã phát hiện ra là truyện này được đạo bên 4rum khác
Và tác giả đã chạy mất dép :)