Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái!
[Chap 259- Chap 260]
Tác giả : LeoAslan
Chap 259 :
Một lát sau, điều gì đến cũng đến, căn nhà tôi ở từ nhỏ đến giờ đã xuất hiện trong tầm mắt :
- Không muốn về nhà…! – Tôi rùng mình chùn tay lái.
- Nữa, nhà anh mà nói lạ chưa ! – Tiểu Mai đập tay vào vai tôi.
Nói thật chứ chưa có lần nào tôi lại không muốn về nhà như lần này, bởi tôi biết nãy giờ là ba tôi đang nổi trận lôi đình ở nhà, mà ba tôi giận thì khủng khiếp lắm. Nhớ lại hồi nhỏ có mấy lần tôi trốn học đi đá banh hay đánh nhau, thì bao giờ cũng vậy, ở ngoài tôi anh hùng bao nhiêu là về nhà tôi thành rùa rút đầu bấy nhiêu, lần nào cũng bị mềm xương vì cây roi mây huyền thoại.
Có một lần tôi trốn nhà bỏ ra biển đá banh đến chiều tối mới mò về nhà, lúc đó ba tôi chẳng nói gì, chỉ hầm hầm đi xuống nhà dưới, chỉ tay vào nền gạch :
- Mày nằm xuống đây !
- Dạ…. ! – Tôi run rẩy lắp bắp nằm sấp xuống nền nhà.
- Đi đâu ?
- Dạ… con đá banh…. !
- Mẹ mày bảo ở nhà trông nhà, mà mày bỏ đi chơi không xin phép ?
- Dạ… lần sau con… hông dám nữa !
- Víu…..chách… !
- Oá….oá…… !
Khi tôi vừa khóc rống lên thì ba tôi lại dằn mặt :
- Ba đánh mà mày khóc ?
- …….. ! – Thế là tôi hoảng hồn im bặt.
Nhưng vài phút sau đâu lại hoàn đấy :
- Chách….chách…. !
- Oá…oá….á…….con chừa….á…… !
Kết quả trận đòn hôm đó là tôi mềm oặt cả người, nằm nhà mấy ngày liền để chữa trị cái mông rồi mới lết được ra ngoài. Sau đó tôi rút kinh nghiệm bài học xương máu, đó là đi đâu cũng phải xin phép, đi chơi phải báo gia đình, tái phạm là mềm xương.
Và bài học thứ hai, đó là không được gây gổ đánh nhau, nhớ hồi lớp 3 tôi hổ báo lắm, cả nhóm đang đá cầu trong sân trường tự dưng có mấy thằng lớp khác đá banh chạy ngang qua đạp chân bẹp dí quả cầu. Thế là tôi lao vào đấm vỡ mặt thằng oắt vừa đạp, nó cũng chẳng phải tay vừa bật ngay lại tôi, mà lúc nhỏ thì tôi yếu như sên, kết cục là hai ông mãnh bị lôi đầu lên phòng giám hiệu, mời cả phụ huynh đến làm việc.
- Sao hai em lại đánh nhau ? – Thầy giám thị hỏi.
- Dạ, nó gây sự trước đó cô ! – Thằng oắt kia chỉ vào mặt tôi.
- Mày đạp nát cầu của tao ! – Tôi gân cổ cãi lại.
- Thì tao đền là được rồi, ai kêu mày đánh tao trước ! – Nó cự ngay.
- Đền cái cùi chỏ tao nè ! – Tôi vênh mặt ra mà quên mất là ba tôi đang gầm mặt hầm hầm ngay bên cạnh.
Chiều tối hôm đó về đến nhà, tôi sợ chết khiếp khi thấy ba tôi xách roi mây huyền thoại đi thẳng ra nhà sau :
- Thằng ngu này, lại ăn đòn nữa à ! – Ông anh tôi thì thào.
- ….. Sợ quá… ! – Tôi lí nhí.
- Mày… nhanh lên, chạy lên phòng mặc thêm cái quần tà-lỏn nữa đi ! - Ổng xui dại.
- Dạ…. ! - Ấy thế mà tôi gật đầu và làm theo ngay tắp lự.
Không những làm theo mà tôi còn làm tốt hơn thế nữa, tôi mặc luôn đến… 3 cái quần tà-lỏn để phòng khi bất trắc. Tự tin với tuyệt chiêu 3- trong- 1 của mình, tôi bớt run mà đi xuống dưới nhà sau, nơi có thái thượng hoàng đang lăm lăm thượng phương bảo kiểm trong tay :
- Nằm xuống ! – Ba tôi gằn giọng.
- ……… ! – Tôi y theo hoàng lệnh.
- Này thì đánh nhau…. Chách ! – Ông vút ngay roi đầu tiên vào mông tôi.
- ………… ! – Chả đau chút nào, tôi làm mặt tỉnh rụi.
- Chách……… !
- ………. !
Tuyệt chiêu 3- trong- 1 của đại ca bày quả là lợi hại, chả thấy đau tí nào cả.
- Víu…chách….chách…. ! – Hai roi liên hoàn được quất ra.
- Ui…da….. ! – Tôi đã bắt đầu thấy thấm đòn, chắc là lực tác động quá mạnh xuyên cả ba lớp quần mất rồi.
- Víu…chách….bốp…..chách….. !
- Hức…..á……. !
- Víu….chách…. !
- Ahhhh….oá oá……… !
- Ba đánh mà mày khóc ?
- …… hức….. !
- Víu..... chách….. !
- Oá oá…. Con chừa rồi….con …oá oá……. !
Cứ một lần roi được vung lên là một lần tôi khóc la thảm thiết, lăn lộn gần hết cái nhà dưới, đến khi đã ràn rụa nước mắt bán sống bán chết rồi thì ba tôi mới tha cho, kết thúc trận đòn mười mấy roi nhớ đời. Thế nhưng hoạ sát thân vẫn còn đó, bởi khi mẹ tôi đi làm về cũng là lúc trận đòn kết thúc, chắc có lẽ bà thấy thương thằng quý tử út cưng bị đòn đau đang nằm ăn vạ nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu nên… lột quần tôi ra để xức dầu chữa thương cấp kì, rồi sau đó bà sẽ nấu cháo gà cho tôi ăn. Ấy vậy mà….
- Trời đất, con mặc 3 cái quần chi vậy ? – Mẹ tôi sửng sốt.
- Dạ…. ! – Tôi điếng hồn ngước mặt lên.
- Cái gì ? Nó bày trò này à ? – Ba tôi từ trên nhà đi vụt xuống.
- Dạ không… anh hai bày… anh hai bảo con đó…. ! – Tôi quýnh quáng bán đứng luôn cả ông anh.
Và như thế là anh em ruột thịt sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chung, thật đúng là một câu chuyện cảm động kinh điển, thấm đẫm nước mắt và thấu tận trời xanh :
- Víu… chách….. !
- Oá….oa….. ! – Anh tôi khóc rống lên.
- Mày dạy em thế à ? Mày làm anh vậy đó hả ? Víu…chách….. !
- Oá…oa….con chừa rồi……oá…. ! – Ông anh tôi khóc rấm rứt vì bị thằng em trời đánh chỉ điểm.
Kết thúc ngày hôm đó, tôi bị đòn mềm xương không nói, nhưng ông anh bá đạo cũng bị vạ lây vì cái tội… bày trò, buổi tối hai thằng nằm ngủ cạnh nhau mà không cục cựa được vì cái mông đau nhói, chỉ có ánh mắt ông anh là nhìn tôi toé lửa đằng đằng sát khí, tôi đồ rằng lúc đó ổng mà nén đau vụt tay một phát vào mông tôi thì chỉ có chết chứ không hơn.
Hai bài học xương máu được rút ra từ lớp 3 và lớp 5 từ hai trận đòn kinh điển, đó là không được đánh nhau và đi chơi là phải xin phép. Thế nhưng ngày hôm nay đây, khi tôi đã học lớp 11 lại cùng một lúc phạm cả hai tội danh trong quá khứ này, dẫm vào vết xe đổ cũ mà lịch sử lặp lại. Tôi có thể bị đánh cũng được… nhưng tôi không muốn kêu gào trước mặt Tiểu Mai chút nào… hic hic….. Nếu là lúc bình thường thì tôi có thể vận khí kình Vịnh Xuân để hộ thân, thế nhưng sau trận ác chiến với thằng Huy thì tôi giờ đã như cọng bún thiu rồi, mềm oặt nhũn nhẽo, ba tôi chỉ cần vụt một roi là chắc tiếng la hét của tôi sẽ vang vọng đến tận đâu đâu xa xôi ấy chứ.
- Két….. ! – Tôi rón rén đẩy cửa ra rồi chầm chậm dắt xe vào.
- ………….. ! – Tiểu Mai lắc đầu nhìn tôi thở dài ngao ngán.
Vào đến nhà là tôi đã thấy ông anh tôi ngồi ngay phòng khách :
- Vô lẹ, cái thằng đần này ! - Ổng bước tới cốc vào đầu tôi.
- Huynh… mới về hả ? – Tôi nói quơ quào.
- Mày điên à, tao về sáng giờ rồi ! - Ổng quắc mắt.
- Dạ… ba đâu huynh ? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Trên sân thượng, mày dắt xe vào đi ! – Ông anh tôi hất đầu ra sau.
- Em chào anh ! – Tiểu Mai cúi đầu.
- Ừ, em cũng ra sau bếp đi, mẹ anh đợi đấy ! – Ông anh tôi cười hoà nhã rồi quay sang nhìn tôi nạt. – Cái thằng này, dắt xe vô !
Thế là tôi lù lù dắt xe đạp ra nhà sau, mẹ tôi đang tất bật ở đằng bếp cạnh bên :
- Hai đứa về rồi à ? – Mẹ tôi nhìn ra ngoài.
- …….. ! – Tôi làm mặt thảm não để cầu mong sự giúp đỡ từ mẫu hậu.
- Dạ, con chào bác ! – Tiểu Mai đáp thay tôi.
- Ừa, bé Mai con phụ bác chỗ rau này nhé ! – Đáp lại cái nhìn trông đợi của tôi là mẹ tôi chỉ trả lời mỗi Tiểu Mai.
- Dạ…. ! – Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi gật đầu, nàng tần ngần một chút rồi bước vào bếp.
- Ba mày đợi trên lầu kìa, lên đó đi ! – Mẹ tôi nói tiếp.
- Có… sao không mẹ ? – Tôi giật bắn người.
Thế nhưng mẹ tôi chỉ lắc đầu không nói rồi lại quay vào bếp tất bật với mớ thịt cá trên thớt, còn lại Tiểu Mai đang rửa rau thì nhìn tôi mà không dám nói gì :
- ……. ! – Nàng gật đầu trấn an tôi, mấp máy môi như chúc may mắn rồi lại quay đi.
Vậy là xong, hoá ra chiêu bài nhờ Tiểu Mai năn nỉ ỉ ôi đã tan thành mây khói, trái lại chiêu bài này còn hại tôi thêm nữa là rất có thể tí nữa tiếng la hét vì bị đòn của tôi sẽ đến tai nàng, và Tiểu Mai chắc sẽ vì thấy tôi ràn rụa nước mắt ôm mông khóc rống lên mà cho rằng tôi là thằng nhát gan, nàng chia tay tôi luôn cũng không chừng.
- Lên đi mày ! – Ông anh tôi hối khi thấy tôi đi ngang qua.
- Đại ca….. ! – Tôi đã mếu máo đến nơi.
- Ca ca con khỉ… không có ăn đòn đâu mà sợ, lớn rồi ! - Ổng nhăn mặt cú đầu tôi.
- Ba…trong một tiếp hở đại ca ? – Tôi rùn vai.
- Ơ cái thằng này… tao không có bày mày nhé, tao là sinh viên đại học rồi ! – Ông anh tôi chưng hửng rồi đá đầu tôi lên cầu thang. – Đi lẹ lên !
Thế là hết, từ giờ chỉ còn mỗi mình tôi bước dần lên đoạn đầu đài, cứ mỗi từng bước đi lên cầu thang thì tôi cảm thấy mình như đang tiến đến giá tử hình thêm bước nữa. Chỉ vài bước nữa thôi, tôi sẽ lại được thấy hình ảnh ba tôi tay cầm roi mây oai phong như một vị tướng đang cầm bảo kiếm trong tay, và vị tướng ấy dõng dạc ra lệnh :
- Mày nằm sấp xuống đây !
Chắc chắn là vậy rồi, tôi sẽ lại bị đòn nữa thôi, chỉ hi vọng là tí nữa khi roi chưa kịp chạm mông thì tôi sẽ vờ quơ quào cái tay mà dụng Nhất thốn kình đấm gãy luôn cây roi là xong. Sợ một nỗi là roi không gãy mà tay tôi gãy luôn thì tèo. Nên chỉ còn một hi vọng duy nhất, đó là đành phải cắn răng chịu đau mà mong là Tiểu Mai sẽ không nghe thấy chuyện gì mà thôi.
Thế nhưng trái ngược với sự hồi hộp lo lắng của tôi là khi bước lên sân thượng, tôi chỉ thấy ba tôi đang ngồi hút thuốc trên đó, mắt ông nheo lại săm soi cây mộc nhân mà tôi vẫn hay tập võ.
- Dạ….. ! – Tôi bước tới rồi dừng lại, cúi đầu lí nhí báo danh.
- Chở bạn tới chưa ? – Ba tôi hỏi không cần nhìn.
- Dạ rồi…. ! – Tôi thót tim trả lời.
- Ừm, mày ngồi xuống đây cho tao ! – Ba tôi gật đầu chỉ tay vào bậc thềm.
Thế là tôi y lệnh mà run lẩy bẩy ngồi xuống thềm đá, cố gắng nhìn quanh quất để tìm roi mây huyền thoại mà vẫn không thấy đâu. Lúc này chỉ có ba tôi đang ngồi xuống cạnh bên, hai người một bình thản hút thuốc, một run rẩy xanh mặt đang ở khoảnh vườn nhỏ trên sân thượng, nhìn xuống dưới là mái nhà của các căn hộ xung quanh.
- Học hành ra làm sao ? – Lát sau ba tôi mới hỏi.
- Dạ… bình thường…. ! – Tôi lắp bắp nói.
- Đã giỏi chưa ?
- Dạ… chưa…. !
- Chưa sao mày trốn nhà đi đánh lộn ?
- ……………. !
- Ba hỏi sao mày không nói ?
- Dạ….. !
- Mày không nói thì ba cho mày lựa chọn, bị đánh ngày nào và bao nhiêu roi ? Hay muốn bị đòn trước mặt bạn mày ?
- Dạ… con… không muốn…. !
- Tại sao ?
- Con… không sai….. !
- Mày học xong không về nhà lại đi đánh lộn thì là đúng à ?
- Dạ… con trốn nhà là sai… nhưng con… đánh nhau là… không sai…. !
Tôi không dám nói chuyện mình đánh nhau là đúng, nhưng cũng không gọi là sai… bởi lí do tôi đánh nhau là xuất phát từ những gì chính đáng và đường hoàng nhất.
- Thế nào là không sai ? – Ba tôi sửng sốt quay sang.
- Dạ…. là… không sai….. ! – Tôi lại lí nhí nói.
- Là sao ? – Ba tôi gằn giọng hỏi.
- Dạ…. ! – Tôi lại càng lí nhí hơn nữa.
- Mày dạ một lần nữa mà không nói là tao đá lọt lầu !
- Dạ… ơ… không,.. con kể… !
Vậy là tôi đành mặt nhăn mày nhó mà kể đại khái chuyện giữa tôi với thằng Minh Huy cho ba biết, tất nhiên là sơ qua cực nhanh những kế hoạch tôi bày ra, bởi tôi biết ba tôi chả thể nào nghe lọt được tai những “ trò mèo “ này của tôi.
Một hồi sau, ba tôi trầm ngâm mất cả lúc mới thở dài nói :
- Mày lớn rồi, làm gì cũng phải biết suy nghĩ, chuyện này mẹ mày mà biết thì sao đây ?
- …………. ! – Tôi cúi gằm mặt không đáp.
- Nói gì thì nói, dù mày đúng nhưng đánh bạn thì vẫn là sai !
- Con… không xem thằng đó là bạn !
- Thế lỡ lần này mày bị kỉ luật, vẫn bị mời phụ huynh, chuyện học hành gián đoạn thì sao ?
- Dạ… không có chuyện đó đâu ba !
Tôi nói chắc ăn như bắp, bởi hoàn toàn tự tin rằng tôi đang giữ cuộn băng ghi âm và nắm thóp được thằng Minh Huy, chắc chắn gia đình nó sẽ không dám làm ầm lên chuyện này.
- Vậy… rồi đứa nào thắng ? – Ba tôi hỏi.
- Dạ… con… ! – Tôi lúng búng đáp.
- Vịnh Xuân giỏi nhỉ ?
- Dạ….. !
- Hồi xưa còn đi học ba mày cũng đánh nhau, nhưng quan trọng là lí do phải đúng đắn, và ba không để phiền đến ông bà nội !
- Dạ ? Có à ba ?
- Ừm… ba có hẹn một người ra bờ sông, đánh một trận thắng thua là dứt điểm, mà ngày đó ba mày không có học võ gì cả !
- Rồi… sao… ?
- Ba mày thắng, nhưng cũng bầm dập, ha ha !
- Dạ…hì…. !
Rồi ba tôi đứng dậy, xoa đầu tôi :
- Mày lớn rồi, ba không nói gì nhiều, nhưng chơi với bạn thì phải thật lòng !
- Dạ….. !
- Quan trọng là, hạn chế đánh nhau, giải quyết bằng hoà bình thì vẫn tốt hơn, còn bất khả kháng thì mới phải vậy, biết không ?
- Dạ……… !
Tôi run run đứng dậy theo, vẫn còn chưa tin được đây là sự thật trước mắt, tôi đã được tha bổng khi cùng một lúc phạm luôn hai trọng tội.
- À, còn một chuyện nữa ! – Ba tôi quay sang hỏi tiếp.
- Dạ ? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc.
- Hôm nay, mày có mặc 3 cái quần không ? – Ông nheo mắt nhìn tôi nói giọng châm chọc.
- Dạ… không… không có.. ! – Tôi lắc đầu nói ngay.
- Ha ha, khi nãy mày mà nói đánh nhau với bạn là tao quất một trận giống hồi nhỏ rồi đấy ! – Ba tôi phá ra cười.
- Dạ… con không xem thằng đó là bạn ! – Tôi cúi đầu.
- Thôi xuống ăn cơm, Tết về đông đủ cả nhà ! – Ông đập vai tôi.
- Dạ…. ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- À… còn một chuyện nữa, ba hỏi mày !
- Dạ… gì nữa ba ?
- Thế nhỏ bạn mày dưới nhà, tên là Mai đúng không ?
- Dạ… dạ….. !
- Đánh nhau vì con gái, mày giỏi, học hành không lo, yêu đương nhăng nhít đi tao !
- …….. !
- Con bé băng bó cho mày đấy à ?
- Dạ… chứ con đâu biết gì, nhờ Mai hết đấy ba !
- Còn đau không ?
- Dạ… hơi ê ẩm !
- Thôi xuống !
- ……… !
Thế là tôi lẽo đẽo bám theo sau, ba tôi đi xuống cầu thang thì đi thẳng ra nhà sau, còn tôi thì quệt mồ hôi trán mà vẫn chưa hoàn hồn, ngồi phịch xuống ghế salon :
- Hên vậy mày, không bị đòn nha con ! – Ông anh tôi bỏ cuốn truyện xuống mà trờ tới ngay.
- …….. ! – Tôi đần mặt ra, vừa rồi quả đúng là hên thật, cứ tưởng bị một trận quắn mông chứ.
- Chắc là nhờ có bé Mai ở nhà nên ba giữ thể diện cho mày, hê hê, thằng này mày hên đấy ! - Ổng vỗ vai tôi cười đê tiện.
Thế là sau tất cả mọi vinh quang chiến thắng, cứ tưởng kế đó sẽ bị ăn đòn oằn mông, ấy thế mà lại được tha bổng, tôi khoái chí cười hể hả với ông anh :
- Thật ra tính cả rồi huynh ơi, chết thế quái nào được, é hé hé !
Để rồi ngay sau đó tôi điếng hồn giật bắn người lên vì ba tôi đang tay cầm tờ báo lù lù đằng sau lưng mà tằng hắng một tiếng rõ to, rồi ông ngồi xuống ghế bên cạnh :
- Ờ, mày ngon, nằm sấp xuống !
Chap 260 :
Được tha bổng mừng hết lớn, tôi vội mò ngay xuống bếp báo tin mừng cho phu nhân, ngang qua chỗ Tiểu Mai đang dọn bàn, tôi vội lạng vào :
- Sống rồi, em…. ! – Tôi ghé tai Tiểu Mai nói nhỏ.
- Hi, em nói mà ! – Nàng tủm tỉm rồi vội bước sang bàn ăn khi thấy mẹ tôi tiến lại gần.
Nhác thấy mẫu hậu tiếp cận, tôi vội lỉnh đi :
- Đi đâu ? – Mẹ tôi đón đầu ngay tại trận.
- Dạ… rửa mặt…. ! – Tôi giật bắn người.
- Tắm đi, coi chừng động mấy chỗ bị trầy, đã tha dầu chưa ? – Bà hỏi tiếp.
- Dạ… rồi… ! – Tôi khẽ liếc nhìn sang Tiểu Mai. – Mai… giúp con đó mẹ !
- Tội của mày mẹ xử sau, giờ đi tắm rồi sát trùng lại mấy chỗ bị thương !
- Hả ? Sạch rồi mà mẹ ?
- Không tha thuốc lấy gì mau lành ? Cãi cãi mẹ nói ba mày bây giờ !
- Dạ…… !
Nghe nhắc đến ba là tôi rùng mình hết ham cự cãi, chỉ biết thót tim nhớ lại cái lúc Tiểu Mai thấm chai o-xy già vào người mà đâm ra hãi hùng, quay sang thì thấy nàng đang nhìn tôi mà cười khúc khích.
- Cười gì ? – Tôi nóng gáy.
- Không… hì hì ! – Nàng lắc đầu, vai rung rung.
- Con cứ mặc nó, thằng đó sĩ diện hão lắm ! – Mẹ tôi tặc lưỡi nói.
Trông thấy cảnh mẹ bênh vực nàng mà tôi càng nghĩ càng tủi thân, ai đời có thằng út cưng giỏi giang thế này lại không thương, đi thương… con nhỏ ở ngoài vô, dù rằng… tôi cũng thương con nhỏ đó thật, hề hề !
Bữa cơm gia đình đoàn tụ ấm cúng được dọn ra linh đình với cơ man nào là các món ăn, tôi trông mà lé xẹ cả mắt, phải nói lâu lắm rồi mới được thấy lại bữa tiệc mà mẹ tôi cùng Tiểu Mai song kiếm hợp bích, hai người này mà tụm lại thì có nấu cho cả làng ăn luôn cũng được.
- Mày qua kia ngồi đi con ! – Mẹ tôi xua tay khi thấy tôi đang lù lù kéo ghế ra.
- Ớ… chỗ cũ của con mà mẹ ! – Tôi ngớ người thắc mắc.
- Để bé Mai ngồi đây, mày qua kia ! – Bà nhăn mặt.
Thế là tôi lại ngậm đắng nuốt cay ngồi dịch sang bên, ấm ức nhìn mẹ tôi đang trìu mến gọi Tiểu Mai vào chỗ. Cơ mà nói ấm ức là dối lòng ấy chứ, bởi thấy nhà tôi thích Tiểu Mai thế thì tôi lại càng khoái mê tơi, chứ còn sao nữa, xem như nàng sắp là dâu nhà này rồi còn gì. À quên, chưa biết thái độ của ba tôi ra sao, quên mất !
Vừa ngồi vào bàn là Tiểu Mai đã đứng dậy trước tiên :
- Làm cái gì đấy ? – Tôi ngơ ngác.
- Thì… xới cơm ra chén ! – Nàng cũng nhìn tôi thắc mắc.
- À…quên… ! – Tôi lúng búng.
Sau hành động vừa nãy thì ba tôi liền nhìn tôi toé lửa, bởi ở trong bàn ăn mọi khi thì nhiệm vụ xới cơm ra chén cùng so đũa muỗng là chuyện của thằng út nhỏ nhít. Ấy vậy mà trông thấy Tiểu Mai đứng dậy tôi lại hết hồn tưởng nàng định phát biểu rằng nàng muốn làm dâu nhà tôi.
- Vậy ăn thôi, con ngồi xuống đi ! – Ba tôi khoát tay bảo Tiểu Mai ngồi ghế.
- Dạ… ! – Nàng gật đầu lễ phép.
Bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí cực kì thân mật, mẹ tôi với Tiểu Mai là khỏi phải bàn, hai người cực kì ăn rơ với nhau, cứ khen qua khen lại vụ bếp núc :
- Thấy chưa ? Bé Mai làm món này ngon nè, thằng Phúc ăn thử xem !
- Dạ, cảm ơn cô ! – Nàng gật đầu bẽn lẽn.
Còn ba tôi thì xem bản tin thời sự trên ti vi, chốc chốc lại quay sang ông anh hỏi :
- Mày biết uống bia chưa ?
- Rồi ba, anh Rin bày con ! – Ông anh tôi gật đầu.
- Mày giỏi, cho mày đi học đại học để tập tành bia rượu à ? – Ba tôi lừ mắt.
- ……….. ! – Đến đây thì lão anh mới há hốc mồm biết mình bị hớ.
Tôi được thể hùa theo ngay :
- Uống cho cố, ung thư phổi cho coi !
- Mày bị ngu à, hút thuốc mới ung thu phổi ! – Ông anh tôi nóng gáy liền sừng sộ nạt ngay.
- ………. ! – Và đến lượt tôi đần mặt ra khi biết mình bị hớ kế sau.
Bỏ qua cái cốc đầu đau điếng của ông anh, tôi yên tâm chăm bẵm mấy dĩa đồ ăn mà gắp lấy gắp để, những tưởng bữa cơm đoàn viên thế này sẽ trôi qua trong êm đẹp thì suýt nữa tôi phụt cơm ra khi nghe ba tôi quay sang Tiểu Mai hỏi :
- Vậy con là gì với thằng Nam nhà bác ?
- Ặc…. ! – Tôi hồi hộp nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai thoáng bất ngờ vài giây rồi nàng mỉm cười từ tốn đáp :
- Dạ, con với Nam là bạn thân !
- Thân đến mức nào ? – Ba tôi hỏi gặng, ông phớt lờ cái nhìn thê thảm của tôi.
Tôi điếng hồn đần mặt ra tắc tị vì chả biết phải làm gì, chỉ im lặng nhìn Tiểu Mai trân trân mà hi vọng nàng thể hiện trí thông minh tuyệt đỉnh hệt như lúc nói chuyện ở nhà thằng Huy. Thế nhưng trái ngược với sự mong đợi của tôi, Tiểu Mai chỉ… đỏ hồng đôi gò má rồi cúi đầu im lặng.
Vâng, thái độ của nàng lúc này được gọi là “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e “, ai nhìn vào cũng đều có thể biết được. Ba tôi cũng vậy, ông thoáng cười rồi lại hỏi tiếp :
- Ừm, vậy thằng Nam trên lớp học hành ra sao, con ?
Vợ khó thì chồng đỡ đần, tôi chớp ngay cơ hội này mà trả lời ngay tắp lự nhằm khen Tiểu Mai trước mặt ba :
- Con học thua Mai nhiều lắm ba !
Hổng dè ba tôi chỉ lừ mắt nói :
- Mày thì dốt rồi !
- Ớ…. ! – Tôi thừ người ra bất động luôn tại chỗ.
- Dạ, Nam học cũng khá ! – Tiểu Mai tủm tỉm trả lời.
- Nó có quậy gì không con ? – Ba tôi hỏi tiếp.
- Dạ, cũng ít thôi bác, Nam vui tính lắm ! – Nàng vội thưa.
- Nó ít quậy mà bữa nay lại đánh nhau ?
- Dạ… con nghĩ bất đắc dĩ lắm Nam mới phải làm vậy !
- Sao con biết ?
- Dạ… con……. !
- Vậy… Trúc Mai nhỉ ?
- Dạ…. !
- Nhà con ở khu nào ? Có gần đây không ?
- Dạ nhà con ở gần đường Tuyên Quang !
- Ừm, ba mẹ con biết tối nay con qua nhà bác ăn cơm chứ ?
- Dạ, không ạ !
- Sao lại không ?
- Dạ… gia đình con ở Nhật, chỉ có con mới ở Việt Nam !
- Chà ? Con là người Nhật à ? Nói tiếng Việt sõi đấy chứ ?
- Dạ… gốc Việt ạ !
- Vậy à ?
- Dạ, nhà mẹ con ở cùng với ông bà ngoại ở Nhật, ba con là bác sĩ trên tàu, ông… thích đi đây đó nên thỉnh thoảng cũng có về Việt Nam thăm con !
- Rồi chuyện ăn ở thì sao ?
- Dạ, nhà con gửi tiền sang, còn lại thì cần giúp đỡ gì con sẽ đến nhà của dì !
Tiểu Mai nói đến đâu, ba tôi tỏ ra ngạc nhiên với thân thế của nàng đến đấy, rồi ông gật đầu nói :
- Chà, thằng Nam có cô bạn tự lập sớm nhỉ, liệu mà học hỏi !
- Dạ… ! – Tôi lí nhí đáp.
- Vậy Tết này ba con có về không ? Hay con về Nhật thăm nhà ? – Ba tôi thắc mắc.
- Dạ chắc ba con sẽ về, vì ngày nghỉ không nhiều nên con không về Nhật được ! – Tiểu Mai trả lời.
- Ừm, được thì mấy ngày Tết cứ qua nhà bác chơi, mẹ thằng Nam cứ nhắc con suốt ! – Nói rồi ba tôi ý nhị đưa mắt nhìn mẹ tôi.
- Thật à mẹ ? – Tôi mừng như bắt được vàng.
- Mày đừng vội mừng, lo học đi ! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.
- Không, con mừng làm gì…. ! – Tôi nói láo một cách trắng trợn.
Và ngay sau đó, tôi thiếu điều chỉ muốn rú lên rồi bắn ra khỏi bàn ăn, bởi Tiểu Mai đang khẽ giậm chân tôi thật mạnh bên dưới.
- ……. ! – Tôi nhăn nhó nghiến răng cố chịu đau nhìn nàng.
- Hứ ! – Tiểu Mai khẽ lườm tôi rồi quay đi.
- Ủa ? Mà thằng Nam kì này học sinh gì ? – Ông anh tôi vẻ như ghen tị hay sao mà lại bơm đểu một câu cực kì… thất đức.
- Ừ đúng, ba quên hỏi nó ! – Ba tôi gật đầu nói.
Thế là trước ánh mắt tò mò của ba và ông anh, sau cái thở dài ngao ngán của mẹ cùng cái nhìn ỉu xìu của Tiểu Mai, tôi đành thú nhận :
- Dạ… học sinh tiên tiến…. !
- Sao lại loại khá ? Tao chưa hề nhé ! – Ông anh tôi cười đê tiện.
- Tại sao ? – Ba tôi cũng hỏi tiếp.
- Dạ… bị… khống chế một môn…. ! – Tôi lí nhí nói.
- Môn gì ? – Cả ba tôi và ông anh cùng hỏi.
- Dạ… anh văn…. 6,3…… ! – Tôi thú nhận.
Bữa cơm gia đình kết thúc trong lời tuyên bố của ba tôi rằng kì sau môn Anh ngữ mà còn bị dưới 6,5 thì ông sẽ gạch tên tôi ra khỏi gia phả dòng họ, đồng thời phế võ công rồi khai trừ ra khỏi môn phái. Chỉ tức mỗi ông anh tôi cứ cười sằng sặc suốt buổi ra chiều khoái chí lắm vì vừa chơi được thằng em mình một vố đau điếng.
Lát sau, khi việc dọn dẹp bếp núc xong xuôi, nán lại trò chuyện thêm một chút nữa với mẹ tôi thì Tiểu Mai xin phép cả nhà ra về :
- Vài bữa nữa có gì bác gọi, con sang chơi nhé ! – Mẹ tôi khẩn khoản.
- Dạ, con cảm ơn bác, hì ! – Tiểu Mai cười tươi.
- Thằng Nam đưa bạn về cẩn thận, đừng có la cà ! – Ba tôi dặn.
- Con biết mà ! – Tôi nhún vai đáp.
- Mày trả treo với ba thế hử ? Hử ? – Ba tôi dứ dứ cái bạt tai trước mặt tôi.
- Dạ… không… ! – Tôi hoảng hồn rụt đầu lại rồi vội dắt xe đi.
- Con chào cả nhà, em chào anh ! – Tiểu Mai cúi chào nhà tôi hết một lượt nữa rồi mới theo chân tôi bước ra cổng.
Buổi đêm gần Tết, không khí ngoài đường mát lạnh và trở nên nhộn nhịp vô cùng, tôi đạp xe đèo Tiểu Mai sau lưng mà cảm thấy lòng mình vui hơn bao giờ hết :
- Chà, ra mắt vậy là hoàn hảo rồi nhỉ, nhà anh ai cũng khoái em hết ! – Tôi cười tít mắt.
- Thật à ? Hi ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn tôi.
- Ừ, ba anh mà mời em qua chơi là biết rồi đó !
- Không dám đâu, em được mời qua dạy học anh đó nha, từ giờ thành cô giáo rồi !
- Dạy gì ?
- Tiếng Anh, hì hì, anh muốn bị đuổi khỏi nhà à ?
- À… quên… lão anh chơi cú này đau thật !
- Hi !
- Mà anh thấy… anh qua nhà em học thì tốt hơn ! – Tôi kiến nghị.
- Sao thế ? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
- Thì… nhà em có…trà đào… có đàn nữa… ! – Tôi lúng búng.
- Á…lúc chiều anh quên đem cây Guitar về rồi kìa ! – Tiểu Mai đập vai tôi.
- Không, bữa nào anh lấy, lúc chiều đang sợ mà, sao dám đem về được ! – Tôi ngại ngần đáp.
- Hi, được rồi, đến nhà em kìa ! – Nàng tủm tỉm cười.
Tiểu Mai bước xuống xe rồi mở khoá nhà, nàng bước qua cổng và quay lại nhìn tôi nhoẻn miệng cười :
- Vậy ha, cảm ơn anh vì bữa tối !
- Ừ… mai gặp lại ! – Tôi bối rối vì Tiểu Mai cười xinh như hoa như ngọc.
- Ngủ ngon nghen, hi ! – Nàng tủm tỉm.
- À….. ! – Tôi sực nhớ ra.
- Gì vậy ?
- À… thế là sau này anh đâu cần phải qua nhà Trân học thêm nữa đâu nhỉ ?
- Ừa, em dạy anh rồi mà, nhưng cũng tuỳ anh thôi, thích học với Trân thì học, em nào dám cản ! – Tiểu Mai vờ làm mặt dỗi.
- Hơ… anh đâu có ý đó, mà… em đang ghen với Trân à ? – Tôi đờ người ra.
- Không… hơi sợ thôi… ! – Nàng bĩu môi trách khẽ.
- Chứ sao ? – Tôi ngạc nhiên. – Anh qua học Trân hồi đó cũng là Trân làm theo lời em thôi mà ? Có gì mà phải sợ chứ !
Đáp lại câu hỏi của tôi là Tiểu Mai lại nhẹ bước ra cổng, nàng ôm tay tôi khẽ khàng phụng phịu :
- Hì, vì em sợ… phim giả tình thật, chàng à !
Một lát sau, điều gì đến cũng đến, căn nhà tôi ở từ nhỏ đến giờ đã xuất hiện trong tầm mắt :
- Không muốn về nhà…! – Tôi rùng mình chùn tay lái.
- Nữa, nhà anh mà nói lạ chưa ! – Tiểu Mai đập tay vào vai tôi.
Nói thật chứ chưa có lần nào tôi lại không muốn về nhà như lần này, bởi tôi biết nãy giờ là ba tôi đang nổi trận lôi đình ở nhà, mà ba tôi giận thì khủng khiếp lắm. Nhớ lại hồi nhỏ có mấy lần tôi trốn học đi đá banh hay đánh nhau, thì bao giờ cũng vậy, ở ngoài tôi anh hùng bao nhiêu là về nhà tôi thành rùa rút đầu bấy nhiêu, lần nào cũng bị mềm xương vì cây roi mây huyền thoại.
Có một lần tôi trốn nhà bỏ ra biển đá banh đến chiều tối mới mò về nhà, lúc đó ba tôi chẳng nói gì, chỉ hầm hầm đi xuống nhà dưới, chỉ tay vào nền gạch :
- Mày nằm xuống đây !
- Dạ…. ! – Tôi run rẩy lắp bắp nằm sấp xuống nền nhà.
- Đi đâu ?
- Dạ… con đá banh…. !
- Mẹ mày bảo ở nhà trông nhà, mà mày bỏ đi chơi không xin phép ?
- Dạ… lần sau con… hông dám nữa !
- Víu…..chách… !
- Oá….oá…… !
Khi tôi vừa khóc rống lên thì ba tôi lại dằn mặt :
- Ba đánh mà mày khóc ?
- …….. ! – Thế là tôi hoảng hồn im bặt.
Nhưng vài phút sau đâu lại hoàn đấy :
- Chách….chách…. !
- Oá…oá….á…….con chừa….á…… !
Kết quả trận đòn hôm đó là tôi mềm oặt cả người, nằm nhà mấy ngày liền để chữa trị cái mông rồi mới lết được ra ngoài. Sau đó tôi rút kinh nghiệm bài học xương máu, đó là đi đâu cũng phải xin phép, đi chơi phải báo gia đình, tái phạm là mềm xương.
Và bài học thứ hai, đó là không được gây gổ đánh nhau, nhớ hồi lớp 3 tôi hổ báo lắm, cả nhóm đang đá cầu trong sân trường tự dưng có mấy thằng lớp khác đá banh chạy ngang qua đạp chân bẹp dí quả cầu. Thế là tôi lao vào đấm vỡ mặt thằng oắt vừa đạp, nó cũng chẳng phải tay vừa bật ngay lại tôi, mà lúc nhỏ thì tôi yếu như sên, kết cục là hai ông mãnh bị lôi đầu lên phòng giám hiệu, mời cả phụ huynh đến làm việc.
- Sao hai em lại đánh nhau ? – Thầy giám thị hỏi.
- Dạ, nó gây sự trước đó cô ! – Thằng oắt kia chỉ vào mặt tôi.
- Mày đạp nát cầu của tao ! – Tôi gân cổ cãi lại.
- Thì tao đền là được rồi, ai kêu mày đánh tao trước ! – Nó cự ngay.
- Đền cái cùi chỏ tao nè ! – Tôi vênh mặt ra mà quên mất là ba tôi đang gầm mặt hầm hầm ngay bên cạnh.
Chiều tối hôm đó về đến nhà, tôi sợ chết khiếp khi thấy ba tôi xách roi mây huyền thoại đi thẳng ra nhà sau :
- Thằng ngu này, lại ăn đòn nữa à ! – Ông anh tôi thì thào.
- ….. Sợ quá… ! – Tôi lí nhí.
- Mày… nhanh lên, chạy lên phòng mặc thêm cái quần tà-lỏn nữa đi ! - Ổng xui dại.
- Dạ…. ! - Ấy thế mà tôi gật đầu và làm theo ngay tắp lự.
Không những làm theo mà tôi còn làm tốt hơn thế nữa, tôi mặc luôn đến… 3 cái quần tà-lỏn để phòng khi bất trắc. Tự tin với tuyệt chiêu 3- trong- 1 của mình, tôi bớt run mà đi xuống dưới nhà sau, nơi có thái thượng hoàng đang lăm lăm thượng phương bảo kiểm trong tay :
- Nằm xuống ! – Ba tôi gằn giọng.
- ……… ! – Tôi y theo hoàng lệnh.
- Này thì đánh nhau…. Chách ! – Ông vút ngay roi đầu tiên vào mông tôi.
- ………… ! – Chả đau chút nào, tôi làm mặt tỉnh rụi.
- Chách……… !
- ………. !
Tuyệt chiêu 3- trong- 1 của đại ca bày quả là lợi hại, chả thấy đau tí nào cả.
- Víu…chách….chách…. ! – Hai roi liên hoàn được quất ra.
- Ui…da….. ! – Tôi đã bắt đầu thấy thấm đòn, chắc là lực tác động quá mạnh xuyên cả ba lớp quần mất rồi.
- Víu…chách….bốp…..chách….. !
- Hức…..á……. !
- Víu….chách…. !
- Ahhhh….oá oá……… !
- Ba đánh mà mày khóc ?
- …… hức….. !
- Víu..... chách….. !
- Oá oá…. Con chừa rồi….con …oá oá……. !
Cứ một lần roi được vung lên là một lần tôi khóc la thảm thiết, lăn lộn gần hết cái nhà dưới, đến khi đã ràn rụa nước mắt bán sống bán chết rồi thì ba tôi mới tha cho, kết thúc trận đòn mười mấy roi nhớ đời. Thế nhưng hoạ sát thân vẫn còn đó, bởi khi mẹ tôi đi làm về cũng là lúc trận đòn kết thúc, chắc có lẽ bà thấy thương thằng quý tử út cưng bị đòn đau đang nằm ăn vạ nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu nên… lột quần tôi ra để xức dầu chữa thương cấp kì, rồi sau đó bà sẽ nấu cháo gà cho tôi ăn. Ấy vậy mà….
- Trời đất, con mặc 3 cái quần chi vậy ? – Mẹ tôi sửng sốt.
- Dạ…. ! – Tôi điếng hồn ngước mặt lên.
- Cái gì ? Nó bày trò này à ? – Ba tôi từ trên nhà đi vụt xuống.
- Dạ không… anh hai bày… anh hai bảo con đó…. ! – Tôi quýnh quáng bán đứng luôn cả ông anh.
Và như thế là anh em ruột thịt sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chung, thật đúng là một câu chuyện cảm động kinh điển, thấm đẫm nước mắt và thấu tận trời xanh :
- Víu… chách….. !
- Oá….oa….. ! – Anh tôi khóc rống lên.
- Mày dạy em thế à ? Mày làm anh vậy đó hả ? Víu…chách….. !
- Oá…oa….con chừa rồi……oá…. ! – Ông anh tôi khóc rấm rứt vì bị thằng em trời đánh chỉ điểm.
Kết thúc ngày hôm đó, tôi bị đòn mềm xương không nói, nhưng ông anh bá đạo cũng bị vạ lây vì cái tội… bày trò, buổi tối hai thằng nằm ngủ cạnh nhau mà không cục cựa được vì cái mông đau nhói, chỉ có ánh mắt ông anh là nhìn tôi toé lửa đằng đằng sát khí, tôi đồ rằng lúc đó ổng mà nén đau vụt tay một phát vào mông tôi thì chỉ có chết chứ không hơn.
Hai bài học xương máu được rút ra từ lớp 3 và lớp 5 từ hai trận đòn kinh điển, đó là không được đánh nhau và đi chơi là phải xin phép. Thế nhưng ngày hôm nay đây, khi tôi đã học lớp 11 lại cùng một lúc phạm cả hai tội danh trong quá khứ này, dẫm vào vết xe đổ cũ mà lịch sử lặp lại. Tôi có thể bị đánh cũng được… nhưng tôi không muốn kêu gào trước mặt Tiểu Mai chút nào… hic hic….. Nếu là lúc bình thường thì tôi có thể vận khí kình Vịnh Xuân để hộ thân, thế nhưng sau trận ác chiến với thằng Huy thì tôi giờ đã như cọng bún thiu rồi, mềm oặt nhũn nhẽo, ba tôi chỉ cần vụt một roi là chắc tiếng la hét của tôi sẽ vang vọng đến tận đâu đâu xa xôi ấy chứ.
- Két….. ! – Tôi rón rén đẩy cửa ra rồi chầm chậm dắt xe vào.
- ………….. ! – Tiểu Mai lắc đầu nhìn tôi thở dài ngao ngán.
Vào đến nhà là tôi đã thấy ông anh tôi ngồi ngay phòng khách :
- Vô lẹ, cái thằng đần này ! - Ổng bước tới cốc vào đầu tôi.
- Huynh… mới về hả ? – Tôi nói quơ quào.
- Mày điên à, tao về sáng giờ rồi ! - Ổng quắc mắt.
- Dạ… ba đâu huynh ? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Trên sân thượng, mày dắt xe vào đi ! – Ông anh tôi hất đầu ra sau.
- Em chào anh ! – Tiểu Mai cúi đầu.
- Ừ, em cũng ra sau bếp đi, mẹ anh đợi đấy ! – Ông anh tôi cười hoà nhã rồi quay sang nhìn tôi nạt. – Cái thằng này, dắt xe vô !
Thế là tôi lù lù dắt xe đạp ra nhà sau, mẹ tôi đang tất bật ở đằng bếp cạnh bên :
- Hai đứa về rồi à ? – Mẹ tôi nhìn ra ngoài.
- …….. ! – Tôi làm mặt thảm não để cầu mong sự giúp đỡ từ mẫu hậu.
- Dạ, con chào bác ! – Tiểu Mai đáp thay tôi.
- Ừa, bé Mai con phụ bác chỗ rau này nhé ! – Đáp lại cái nhìn trông đợi của tôi là mẹ tôi chỉ trả lời mỗi Tiểu Mai.
- Dạ…. ! – Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi gật đầu, nàng tần ngần một chút rồi bước vào bếp.
- Ba mày đợi trên lầu kìa, lên đó đi ! – Mẹ tôi nói tiếp.
- Có… sao không mẹ ? – Tôi giật bắn người.
Thế nhưng mẹ tôi chỉ lắc đầu không nói rồi lại quay vào bếp tất bật với mớ thịt cá trên thớt, còn lại Tiểu Mai đang rửa rau thì nhìn tôi mà không dám nói gì :
- ……. ! – Nàng gật đầu trấn an tôi, mấp máy môi như chúc may mắn rồi lại quay đi.
Vậy là xong, hoá ra chiêu bài nhờ Tiểu Mai năn nỉ ỉ ôi đã tan thành mây khói, trái lại chiêu bài này còn hại tôi thêm nữa là rất có thể tí nữa tiếng la hét vì bị đòn của tôi sẽ đến tai nàng, và Tiểu Mai chắc sẽ vì thấy tôi ràn rụa nước mắt ôm mông khóc rống lên mà cho rằng tôi là thằng nhát gan, nàng chia tay tôi luôn cũng không chừng.
- Lên đi mày ! – Ông anh tôi hối khi thấy tôi đi ngang qua.
- Đại ca….. ! – Tôi đã mếu máo đến nơi.
- Ca ca con khỉ… không có ăn đòn đâu mà sợ, lớn rồi ! - Ổng nhăn mặt cú đầu tôi.
- Ba…trong một tiếp hở đại ca ? – Tôi rùn vai.
- Ơ cái thằng này… tao không có bày mày nhé, tao là sinh viên đại học rồi ! – Ông anh tôi chưng hửng rồi đá đầu tôi lên cầu thang. – Đi lẹ lên !
Thế là hết, từ giờ chỉ còn mỗi mình tôi bước dần lên đoạn đầu đài, cứ mỗi từng bước đi lên cầu thang thì tôi cảm thấy mình như đang tiến đến giá tử hình thêm bước nữa. Chỉ vài bước nữa thôi, tôi sẽ lại được thấy hình ảnh ba tôi tay cầm roi mây oai phong như một vị tướng đang cầm bảo kiếm trong tay, và vị tướng ấy dõng dạc ra lệnh :
- Mày nằm sấp xuống đây !
Chắc chắn là vậy rồi, tôi sẽ lại bị đòn nữa thôi, chỉ hi vọng là tí nữa khi roi chưa kịp chạm mông thì tôi sẽ vờ quơ quào cái tay mà dụng Nhất thốn kình đấm gãy luôn cây roi là xong. Sợ một nỗi là roi không gãy mà tay tôi gãy luôn thì tèo. Nên chỉ còn một hi vọng duy nhất, đó là đành phải cắn răng chịu đau mà mong là Tiểu Mai sẽ không nghe thấy chuyện gì mà thôi.
Thế nhưng trái ngược với sự hồi hộp lo lắng của tôi là khi bước lên sân thượng, tôi chỉ thấy ba tôi đang ngồi hút thuốc trên đó, mắt ông nheo lại săm soi cây mộc nhân mà tôi vẫn hay tập võ.
- Dạ….. ! – Tôi bước tới rồi dừng lại, cúi đầu lí nhí báo danh.
- Chở bạn tới chưa ? – Ba tôi hỏi không cần nhìn.
- Dạ rồi…. ! – Tôi thót tim trả lời.
- Ừm, mày ngồi xuống đây cho tao ! – Ba tôi gật đầu chỉ tay vào bậc thềm.
Thế là tôi y lệnh mà run lẩy bẩy ngồi xuống thềm đá, cố gắng nhìn quanh quất để tìm roi mây huyền thoại mà vẫn không thấy đâu. Lúc này chỉ có ba tôi đang ngồi xuống cạnh bên, hai người một bình thản hút thuốc, một run rẩy xanh mặt đang ở khoảnh vườn nhỏ trên sân thượng, nhìn xuống dưới là mái nhà của các căn hộ xung quanh.
- Học hành ra làm sao ? – Lát sau ba tôi mới hỏi.
- Dạ… bình thường…. ! – Tôi lắp bắp nói.
- Đã giỏi chưa ?
- Dạ… chưa…. !
- Chưa sao mày trốn nhà đi đánh lộn ?
- ……………. !
- Ba hỏi sao mày không nói ?
- Dạ….. !
- Mày không nói thì ba cho mày lựa chọn, bị đánh ngày nào và bao nhiêu roi ? Hay muốn bị đòn trước mặt bạn mày ?
- Dạ… con… không muốn…. !
- Tại sao ?
- Con… không sai….. !
- Mày học xong không về nhà lại đi đánh lộn thì là đúng à ?
- Dạ… con trốn nhà là sai… nhưng con… đánh nhau là… không sai…. !
Tôi không dám nói chuyện mình đánh nhau là đúng, nhưng cũng không gọi là sai… bởi lí do tôi đánh nhau là xuất phát từ những gì chính đáng và đường hoàng nhất.
- Thế nào là không sai ? – Ba tôi sửng sốt quay sang.
- Dạ…. là… không sai….. ! – Tôi lại lí nhí nói.
- Là sao ? – Ba tôi gằn giọng hỏi.
- Dạ…. ! – Tôi lại càng lí nhí hơn nữa.
- Mày dạ một lần nữa mà không nói là tao đá lọt lầu !
- Dạ… ơ… không,.. con kể… !
Vậy là tôi đành mặt nhăn mày nhó mà kể đại khái chuyện giữa tôi với thằng Minh Huy cho ba biết, tất nhiên là sơ qua cực nhanh những kế hoạch tôi bày ra, bởi tôi biết ba tôi chả thể nào nghe lọt được tai những “ trò mèo “ này của tôi.
Một hồi sau, ba tôi trầm ngâm mất cả lúc mới thở dài nói :
- Mày lớn rồi, làm gì cũng phải biết suy nghĩ, chuyện này mẹ mày mà biết thì sao đây ?
- …………. ! – Tôi cúi gằm mặt không đáp.
- Nói gì thì nói, dù mày đúng nhưng đánh bạn thì vẫn là sai !
- Con… không xem thằng đó là bạn !
- Thế lỡ lần này mày bị kỉ luật, vẫn bị mời phụ huynh, chuyện học hành gián đoạn thì sao ?
- Dạ… không có chuyện đó đâu ba !
Tôi nói chắc ăn như bắp, bởi hoàn toàn tự tin rằng tôi đang giữ cuộn băng ghi âm và nắm thóp được thằng Minh Huy, chắc chắn gia đình nó sẽ không dám làm ầm lên chuyện này.
- Vậy… rồi đứa nào thắng ? – Ba tôi hỏi.
- Dạ… con… ! – Tôi lúng búng đáp.
- Vịnh Xuân giỏi nhỉ ?
- Dạ….. !
- Hồi xưa còn đi học ba mày cũng đánh nhau, nhưng quan trọng là lí do phải đúng đắn, và ba không để phiền đến ông bà nội !
- Dạ ? Có à ba ?
- Ừm… ba có hẹn một người ra bờ sông, đánh một trận thắng thua là dứt điểm, mà ngày đó ba mày không có học võ gì cả !
- Rồi… sao… ?
- Ba mày thắng, nhưng cũng bầm dập, ha ha !
- Dạ…hì…. !
Rồi ba tôi đứng dậy, xoa đầu tôi :
- Mày lớn rồi, ba không nói gì nhiều, nhưng chơi với bạn thì phải thật lòng !
- Dạ….. !
- Quan trọng là, hạn chế đánh nhau, giải quyết bằng hoà bình thì vẫn tốt hơn, còn bất khả kháng thì mới phải vậy, biết không ?
- Dạ……… !
Tôi run run đứng dậy theo, vẫn còn chưa tin được đây là sự thật trước mắt, tôi đã được tha bổng khi cùng một lúc phạm luôn hai trọng tội.
- À, còn một chuyện nữa ! – Ba tôi quay sang hỏi tiếp.
- Dạ ? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc.
- Hôm nay, mày có mặc 3 cái quần không ? – Ông nheo mắt nhìn tôi nói giọng châm chọc.
- Dạ… không… không có.. ! – Tôi lắc đầu nói ngay.
- Ha ha, khi nãy mày mà nói đánh nhau với bạn là tao quất một trận giống hồi nhỏ rồi đấy ! – Ba tôi phá ra cười.
- Dạ… con không xem thằng đó là bạn ! – Tôi cúi đầu.
- Thôi xuống ăn cơm, Tết về đông đủ cả nhà ! – Ông đập vai tôi.
- Dạ…. ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- À… còn một chuyện nữa, ba hỏi mày !
- Dạ… gì nữa ba ?
- Thế nhỏ bạn mày dưới nhà, tên là Mai đúng không ?
- Dạ… dạ….. !
- Đánh nhau vì con gái, mày giỏi, học hành không lo, yêu đương nhăng nhít đi tao !
- …….. !
- Con bé băng bó cho mày đấy à ?
- Dạ… chứ con đâu biết gì, nhờ Mai hết đấy ba !
- Còn đau không ?
- Dạ… hơi ê ẩm !
- Thôi xuống !
- ……… !
Thế là tôi lẽo đẽo bám theo sau, ba tôi đi xuống cầu thang thì đi thẳng ra nhà sau, còn tôi thì quệt mồ hôi trán mà vẫn chưa hoàn hồn, ngồi phịch xuống ghế salon :
- Hên vậy mày, không bị đòn nha con ! – Ông anh tôi bỏ cuốn truyện xuống mà trờ tới ngay.
- …….. ! – Tôi đần mặt ra, vừa rồi quả đúng là hên thật, cứ tưởng bị một trận quắn mông chứ.
- Chắc là nhờ có bé Mai ở nhà nên ba giữ thể diện cho mày, hê hê, thằng này mày hên đấy ! - Ổng vỗ vai tôi cười đê tiện.
Thế là sau tất cả mọi vinh quang chiến thắng, cứ tưởng kế đó sẽ bị ăn đòn oằn mông, ấy thế mà lại được tha bổng, tôi khoái chí cười hể hả với ông anh :
- Thật ra tính cả rồi huynh ơi, chết thế quái nào được, é hé hé !
Để rồi ngay sau đó tôi điếng hồn giật bắn người lên vì ba tôi đang tay cầm tờ báo lù lù đằng sau lưng mà tằng hắng một tiếng rõ to, rồi ông ngồi xuống ghế bên cạnh :
- Ờ, mày ngon, nằm sấp xuống !
Chap 260 :
Được tha bổng mừng hết lớn, tôi vội mò ngay xuống bếp báo tin mừng cho phu nhân, ngang qua chỗ Tiểu Mai đang dọn bàn, tôi vội lạng vào :
- Sống rồi, em…. ! – Tôi ghé tai Tiểu Mai nói nhỏ.
- Hi, em nói mà ! – Nàng tủm tỉm rồi vội bước sang bàn ăn khi thấy mẹ tôi tiến lại gần.
Nhác thấy mẫu hậu tiếp cận, tôi vội lỉnh đi :
- Đi đâu ? – Mẹ tôi đón đầu ngay tại trận.
- Dạ… rửa mặt…. ! – Tôi giật bắn người.
- Tắm đi, coi chừng động mấy chỗ bị trầy, đã tha dầu chưa ? – Bà hỏi tiếp.
- Dạ… rồi… ! – Tôi khẽ liếc nhìn sang Tiểu Mai. – Mai… giúp con đó mẹ !
- Tội của mày mẹ xử sau, giờ đi tắm rồi sát trùng lại mấy chỗ bị thương !
- Hả ? Sạch rồi mà mẹ ?
- Không tha thuốc lấy gì mau lành ? Cãi cãi mẹ nói ba mày bây giờ !
- Dạ…… !
Nghe nhắc đến ba là tôi rùng mình hết ham cự cãi, chỉ biết thót tim nhớ lại cái lúc Tiểu Mai thấm chai o-xy già vào người mà đâm ra hãi hùng, quay sang thì thấy nàng đang nhìn tôi mà cười khúc khích.
- Cười gì ? – Tôi nóng gáy.
- Không… hì hì ! – Nàng lắc đầu, vai rung rung.
- Con cứ mặc nó, thằng đó sĩ diện hão lắm ! – Mẹ tôi tặc lưỡi nói.
Trông thấy cảnh mẹ bênh vực nàng mà tôi càng nghĩ càng tủi thân, ai đời có thằng út cưng giỏi giang thế này lại không thương, đi thương… con nhỏ ở ngoài vô, dù rằng… tôi cũng thương con nhỏ đó thật, hề hề !
Bữa cơm gia đình đoàn tụ ấm cúng được dọn ra linh đình với cơ man nào là các món ăn, tôi trông mà lé xẹ cả mắt, phải nói lâu lắm rồi mới được thấy lại bữa tiệc mà mẹ tôi cùng Tiểu Mai song kiếm hợp bích, hai người này mà tụm lại thì có nấu cho cả làng ăn luôn cũng được.
- Mày qua kia ngồi đi con ! – Mẹ tôi xua tay khi thấy tôi đang lù lù kéo ghế ra.
- Ớ… chỗ cũ của con mà mẹ ! – Tôi ngớ người thắc mắc.
- Để bé Mai ngồi đây, mày qua kia ! – Bà nhăn mặt.
Thế là tôi lại ngậm đắng nuốt cay ngồi dịch sang bên, ấm ức nhìn mẹ tôi đang trìu mến gọi Tiểu Mai vào chỗ. Cơ mà nói ấm ức là dối lòng ấy chứ, bởi thấy nhà tôi thích Tiểu Mai thế thì tôi lại càng khoái mê tơi, chứ còn sao nữa, xem như nàng sắp là dâu nhà này rồi còn gì. À quên, chưa biết thái độ của ba tôi ra sao, quên mất !
Vừa ngồi vào bàn là Tiểu Mai đã đứng dậy trước tiên :
- Làm cái gì đấy ? – Tôi ngơ ngác.
- Thì… xới cơm ra chén ! – Nàng cũng nhìn tôi thắc mắc.
- À…quên… ! – Tôi lúng búng.
Sau hành động vừa nãy thì ba tôi liền nhìn tôi toé lửa, bởi ở trong bàn ăn mọi khi thì nhiệm vụ xới cơm ra chén cùng so đũa muỗng là chuyện của thằng út nhỏ nhít. Ấy vậy mà trông thấy Tiểu Mai đứng dậy tôi lại hết hồn tưởng nàng định phát biểu rằng nàng muốn làm dâu nhà tôi.
- Vậy ăn thôi, con ngồi xuống đi ! – Ba tôi khoát tay bảo Tiểu Mai ngồi ghế.
- Dạ… ! – Nàng gật đầu lễ phép.
Bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí cực kì thân mật, mẹ tôi với Tiểu Mai là khỏi phải bàn, hai người cực kì ăn rơ với nhau, cứ khen qua khen lại vụ bếp núc :
- Thấy chưa ? Bé Mai làm món này ngon nè, thằng Phúc ăn thử xem !
- Dạ, cảm ơn cô ! – Nàng gật đầu bẽn lẽn.
Còn ba tôi thì xem bản tin thời sự trên ti vi, chốc chốc lại quay sang ông anh hỏi :
- Mày biết uống bia chưa ?
- Rồi ba, anh Rin bày con ! – Ông anh tôi gật đầu.
- Mày giỏi, cho mày đi học đại học để tập tành bia rượu à ? – Ba tôi lừ mắt.
- ……….. ! – Đến đây thì lão anh mới há hốc mồm biết mình bị hớ.
Tôi được thể hùa theo ngay :
- Uống cho cố, ung thư phổi cho coi !
- Mày bị ngu à, hút thuốc mới ung thu phổi ! – Ông anh tôi nóng gáy liền sừng sộ nạt ngay.
- ………. ! – Và đến lượt tôi đần mặt ra khi biết mình bị hớ kế sau.
Bỏ qua cái cốc đầu đau điếng của ông anh, tôi yên tâm chăm bẵm mấy dĩa đồ ăn mà gắp lấy gắp để, những tưởng bữa cơm đoàn viên thế này sẽ trôi qua trong êm đẹp thì suýt nữa tôi phụt cơm ra khi nghe ba tôi quay sang Tiểu Mai hỏi :
- Vậy con là gì với thằng Nam nhà bác ?
- Ặc…. ! – Tôi hồi hộp nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai thoáng bất ngờ vài giây rồi nàng mỉm cười từ tốn đáp :
- Dạ, con với Nam là bạn thân !
- Thân đến mức nào ? – Ba tôi hỏi gặng, ông phớt lờ cái nhìn thê thảm của tôi.
Tôi điếng hồn đần mặt ra tắc tị vì chả biết phải làm gì, chỉ im lặng nhìn Tiểu Mai trân trân mà hi vọng nàng thể hiện trí thông minh tuyệt đỉnh hệt như lúc nói chuyện ở nhà thằng Huy. Thế nhưng trái ngược với sự mong đợi của tôi, Tiểu Mai chỉ… đỏ hồng đôi gò má rồi cúi đầu im lặng.
Vâng, thái độ của nàng lúc này được gọi là “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e “, ai nhìn vào cũng đều có thể biết được. Ba tôi cũng vậy, ông thoáng cười rồi lại hỏi tiếp :
- Ừm, vậy thằng Nam trên lớp học hành ra sao, con ?
Vợ khó thì chồng đỡ đần, tôi chớp ngay cơ hội này mà trả lời ngay tắp lự nhằm khen Tiểu Mai trước mặt ba :
- Con học thua Mai nhiều lắm ba !
Hổng dè ba tôi chỉ lừ mắt nói :
- Mày thì dốt rồi !
- Ớ…. ! – Tôi thừ người ra bất động luôn tại chỗ.
- Dạ, Nam học cũng khá ! – Tiểu Mai tủm tỉm trả lời.
- Nó có quậy gì không con ? – Ba tôi hỏi tiếp.
- Dạ, cũng ít thôi bác, Nam vui tính lắm ! – Nàng vội thưa.
- Nó ít quậy mà bữa nay lại đánh nhau ?
- Dạ… con nghĩ bất đắc dĩ lắm Nam mới phải làm vậy !
- Sao con biết ?
- Dạ… con……. !
- Vậy… Trúc Mai nhỉ ?
- Dạ…. !
- Nhà con ở khu nào ? Có gần đây không ?
- Dạ nhà con ở gần đường Tuyên Quang !
- Ừm, ba mẹ con biết tối nay con qua nhà bác ăn cơm chứ ?
- Dạ, không ạ !
- Sao lại không ?
- Dạ… gia đình con ở Nhật, chỉ có con mới ở Việt Nam !
- Chà ? Con là người Nhật à ? Nói tiếng Việt sõi đấy chứ ?
- Dạ… gốc Việt ạ !
- Vậy à ?
- Dạ, nhà mẹ con ở cùng với ông bà ngoại ở Nhật, ba con là bác sĩ trên tàu, ông… thích đi đây đó nên thỉnh thoảng cũng có về Việt Nam thăm con !
- Rồi chuyện ăn ở thì sao ?
- Dạ, nhà con gửi tiền sang, còn lại thì cần giúp đỡ gì con sẽ đến nhà của dì !
Tiểu Mai nói đến đâu, ba tôi tỏ ra ngạc nhiên với thân thế của nàng đến đấy, rồi ông gật đầu nói :
- Chà, thằng Nam có cô bạn tự lập sớm nhỉ, liệu mà học hỏi !
- Dạ… ! – Tôi lí nhí đáp.
- Vậy Tết này ba con có về không ? Hay con về Nhật thăm nhà ? – Ba tôi thắc mắc.
- Dạ chắc ba con sẽ về, vì ngày nghỉ không nhiều nên con không về Nhật được ! – Tiểu Mai trả lời.
- Ừm, được thì mấy ngày Tết cứ qua nhà bác chơi, mẹ thằng Nam cứ nhắc con suốt ! – Nói rồi ba tôi ý nhị đưa mắt nhìn mẹ tôi.
- Thật à mẹ ? – Tôi mừng như bắt được vàng.
- Mày đừng vội mừng, lo học đi ! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.
- Không, con mừng làm gì…. ! – Tôi nói láo một cách trắng trợn.
Và ngay sau đó, tôi thiếu điều chỉ muốn rú lên rồi bắn ra khỏi bàn ăn, bởi Tiểu Mai đang khẽ giậm chân tôi thật mạnh bên dưới.
- ……. ! – Tôi nhăn nhó nghiến răng cố chịu đau nhìn nàng.
- Hứ ! – Tiểu Mai khẽ lườm tôi rồi quay đi.
- Ủa ? Mà thằng Nam kì này học sinh gì ? – Ông anh tôi vẻ như ghen tị hay sao mà lại bơm đểu một câu cực kì… thất đức.
- Ừ đúng, ba quên hỏi nó ! – Ba tôi gật đầu nói.
Thế là trước ánh mắt tò mò của ba và ông anh, sau cái thở dài ngao ngán của mẹ cùng cái nhìn ỉu xìu của Tiểu Mai, tôi đành thú nhận :
- Dạ… học sinh tiên tiến…. !
- Sao lại loại khá ? Tao chưa hề nhé ! – Ông anh tôi cười đê tiện.
- Tại sao ? – Ba tôi cũng hỏi tiếp.
- Dạ… bị… khống chế một môn…. ! – Tôi lí nhí nói.
- Môn gì ? – Cả ba tôi và ông anh cùng hỏi.
- Dạ… anh văn…. 6,3…… ! – Tôi thú nhận.
Bữa cơm gia đình kết thúc trong lời tuyên bố của ba tôi rằng kì sau môn Anh ngữ mà còn bị dưới 6,5 thì ông sẽ gạch tên tôi ra khỏi gia phả dòng họ, đồng thời phế võ công rồi khai trừ ra khỏi môn phái. Chỉ tức mỗi ông anh tôi cứ cười sằng sặc suốt buổi ra chiều khoái chí lắm vì vừa chơi được thằng em mình một vố đau điếng.
Lát sau, khi việc dọn dẹp bếp núc xong xuôi, nán lại trò chuyện thêm một chút nữa với mẹ tôi thì Tiểu Mai xin phép cả nhà ra về :
- Vài bữa nữa có gì bác gọi, con sang chơi nhé ! – Mẹ tôi khẩn khoản.
- Dạ, con cảm ơn bác, hì ! – Tiểu Mai cười tươi.
- Thằng Nam đưa bạn về cẩn thận, đừng có la cà ! – Ba tôi dặn.
- Con biết mà ! – Tôi nhún vai đáp.
- Mày trả treo với ba thế hử ? Hử ? – Ba tôi dứ dứ cái bạt tai trước mặt tôi.
- Dạ… không… ! – Tôi hoảng hồn rụt đầu lại rồi vội dắt xe đi.
- Con chào cả nhà, em chào anh ! – Tiểu Mai cúi chào nhà tôi hết một lượt nữa rồi mới theo chân tôi bước ra cổng.
Buổi đêm gần Tết, không khí ngoài đường mát lạnh và trở nên nhộn nhịp vô cùng, tôi đạp xe đèo Tiểu Mai sau lưng mà cảm thấy lòng mình vui hơn bao giờ hết :
- Chà, ra mắt vậy là hoàn hảo rồi nhỉ, nhà anh ai cũng khoái em hết ! – Tôi cười tít mắt.
- Thật à ? Hi ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn tôi.
- Ừ, ba anh mà mời em qua chơi là biết rồi đó !
- Không dám đâu, em được mời qua dạy học anh đó nha, từ giờ thành cô giáo rồi !
- Dạy gì ?
- Tiếng Anh, hì hì, anh muốn bị đuổi khỏi nhà à ?
- À… quên… lão anh chơi cú này đau thật !
- Hi !
- Mà anh thấy… anh qua nhà em học thì tốt hơn ! – Tôi kiến nghị.
- Sao thế ? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
- Thì… nhà em có…trà đào… có đàn nữa… ! – Tôi lúng búng.
- Á…lúc chiều anh quên đem cây Guitar về rồi kìa ! – Tiểu Mai đập vai tôi.
- Không, bữa nào anh lấy, lúc chiều đang sợ mà, sao dám đem về được ! – Tôi ngại ngần đáp.
- Hi, được rồi, đến nhà em kìa ! – Nàng tủm tỉm cười.
Tiểu Mai bước xuống xe rồi mở khoá nhà, nàng bước qua cổng và quay lại nhìn tôi nhoẻn miệng cười :
- Vậy ha, cảm ơn anh vì bữa tối !
- Ừ… mai gặp lại ! – Tôi bối rối vì Tiểu Mai cười xinh như hoa như ngọc.
- Ngủ ngon nghen, hi ! – Nàng tủm tỉm.
- À….. ! – Tôi sực nhớ ra.
- Gì vậy ?
- À… thế là sau này anh đâu cần phải qua nhà Trân học thêm nữa đâu nhỉ ?
- Ừa, em dạy anh rồi mà, nhưng cũng tuỳ anh thôi, thích học với Trân thì học, em nào dám cản ! – Tiểu Mai vờ làm mặt dỗi.
- Hơ… anh đâu có ý đó, mà… em đang ghen với Trân à ? – Tôi đờ người ra.
- Không… hơi sợ thôi… ! – Nàng bĩu môi trách khẽ.
- Chứ sao ? – Tôi ngạc nhiên. – Anh qua học Trân hồi đó cũng là Trân làm theo lời em thôi mà ? Có gì mà phải sợ chứ !
Đáp lại câu hỏi của tôi là Tiểu Mai lại nhẹ bước ra cổng, nàng ôm tay tôi khẽ khàng phụng phịu :
- Hì, vì em sợ… phim giả tình thật, chàng à !
__________________
Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)