Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 36- Chap 40]


Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) 
[Chap 36- Chap 40]
Tác giả : gt40


CHAP 36
Cái hộp cũng khá nặng không biết có gì bên trong. Mình khệ nệ nhấc nó vào trong nhà hộ người ta ,rồi lên phòng dạy học. Ngồi vào ghế em đưa cốc nước cho uống bảo bù mệt. Mình đỡ cốc nước đặt lên bàn rồi kêu em tập lại cho mình nghe. Hôm nay em chơi tốt hơn hơn trước, mình khen. Được thể em chu chéo đòi thưởng vì tiến bộ (khỏi đỡ). Mình ậm uh bảo ghi nhớ vào đầu lúc nào đó sẽ thưởng. Em bảo là thầy phải nhớ đấy, em không quên đâu. Mình đánh trống lảng bảo em tập tiếp. Em ngoan ngoãn nghe theo.

Tập thêm được nửa tiếng em lại kêu mệt, đòi nghỉ tí. Mình ngán quá ,cơ mà đành chiều học sinh. (ngồi nghỉ toàn trả lời chất vấn đại biểu học đàn chứ được gì đâu)

Y như rằng:
-Anh hút thuốc à?
-Sao em biết?
-Em lấy vở trong cặp anh thấy có bật lửa với gói thuốc.(vãi lục lọi)
-Thuốc đấy sao không phải bao như bình thường? em hỏi tiếp.
-Anh hút nhiều nên phải dùng loại đấy.
-Nó là loại gì?
-Thuốc cuốn,cuốn thuốc rất mất thời gian, nên sẽ hạn chế được số lượng thuốc hút trong một ngày.
-Cuốn em xem.
-Không! để hết giờ đi.Mình nói.
Rồi mình dùng uy lực của âm nhạc ép em ngồi lại lên trên ghế đàn.

Hết giờ,giữ lời hứa mình ngồi cuốn thuốc cho em xem.Em nhìn chăm chú như chưa thấy thuốc lá cuốn bao giờ.
-Chưa nhìn thấy cái này bao giờ à?
-Chưa ạ!() Lần đầu em thấy! còn đâu toàn coi phim thôi.
Mình cuốn xong một điếu tròn vo, dài và bé như thuốc lá phụ nữ của Nga rồi đưa cho em xem.
Em cầm điếu thuốc nhìn kĩ một lượt rồi thò tay vớ cái zippo trên nắp đàn, đánh tách một cái rồi châm lửa.
__________________
CHAP 37:

-Em biết hút thuốc? mình đợi em nhả hơi đầu tiên rồi hỏi.
-Anh ngạc nhiên à?
-Không hơi thôi. Cũng hơi kì thú một chút.

-Thuốc ngon đấy. Nhưng em không thích bất tiện thế này. Em nói trong làn khói nghi ngút.

Mình đang hãi quá, phụ huynh mà lên phòng bắt gặp thằng thầy cho con gái mình hút thuốc,tình ngay lí gian án mạng chứ chẳng chơi. Mình giục em hút nhanh rồi dập đi.

-Anh không phải sợ,bố mẹ em ít khi lên phòng em lắm.Em cười trong làn khói và nói.
Em đọc được ý nghĩ của mình?
-Em hút bao lâu rồi vậy?
-Gần một năm. Em trả lời cộc lốc.
-Sao mà hút ? có biết hút có hại không.
-Câu đấy anh tự trả lời đi! Hợp với anh đấy! em lại cười.
Mình không nói gì, định bảo em là mình về,muộn rồi.
-Thực ra câu đầu em trả lời được: là do chán đời đấy! em nói
Mình “ừ” với em một cái.

-Anh phải về đây,muộn rồi. Em về tập bài hôm nay,lần sau anh đến kiểm tra.
Em dụi thuốc rồi tiễn mình xuống cổng.Lúc cả hai đi trên cầu thang em hỏi:
-Anh không hỏi vì sao em chán đời hả?
Mình hơi bất ngờ.
-Không,anh không phải tuýp người tò mò! Ai cũng có chuyện của người đấy thôi. Có người thích nói còn có người không. Tốt nhất là chuyện mình mình biết.

-Trời! anh nói câu gì cũng như ông già vậy đó. Em lại cười.
-Vậy chuyện của em là gì? Mình hỏi.
Em thở dài và nói:

-Anh không phải lễ nghi vậy đâu.
Thế là mình chẳng nói gì nữa cho đến khi ra tới cổng.

Mình cắm chìa, đạp nổ cho giống với kiểu cơ khí lúc chạy xì po (Suzuki RGV tay côn), rồi vặn ga lên 5000 vòng/phút, chuẩn bị bụp xòe đĩa côn bám ra ngoài để xe chuyển động thì em nói:
-Thôi lúc nào em kể cho mà nghe.
-Mình uh! Rồi làm lại các thao tác từ ban đầu vì xe bị tụt vòng. Đề pa không có được.

Tối về mình nghĩ tới em với câu nói “chán đời”. Kể cũng lạ, con gái tuổi này chưa gì đã phun châu nhả ngọc ra câu đấy. Đến cái thằng như mình còn chưa đánh vần nổi nữa là. Nhưng thây kệ! sống vui vẻ với cuộc sống mến yêu đang từng ngày vả vào mặt ta đã. Vì sống là không chờ đợi mà, mặc dù thực tế không phải thế:
__________________
CHAP 38:

-Đổ xăng: đợi.

-Thanh toán siêu thị: đợi.

-Đi xe bus: đợi.

-Đi uống bia: đợi.
……………
Nói chung là đợi trên mọi mặt trận,mọi ngành nghề, mọi cá nhân. Từ đợi đã ăn sâu vào nếp sống nhịp nhàng lên xuống kiểu biểu đồ dạng sin của dân cư đô thị. Hôm trước vừa đợi xong hôm sau lại đợi tiếp. Level đợi tăng dần đều và cay dần đều theo độ phát triển của lứa tuổi và lí tưởng.Ai càng cao tuổi,càng sâu đậm kinh nghiệm sống thì level đợi càng bá đạo. Bá đạo đến nỗi :

-Bốp! một thanh niên xoài ra đất! miệng chu chéo như thái giám lên bàn th***.

Sau đó là 3-4 người nhảy vào can một người đàn ông trung niên đang hăm hổ chuẩn bị nhảy tới “finish him” tuyệt đẹp như trong game “rồng đen 4”.

Lần sau cố đợi nha con! Chen lấn là vỡ mồm như hôm nay đấy! đoạn vừa nói người đó vẫn hăm hổ tiến tới.

Thanh niên kia thấy thế thì ôm cái lỗ nói đang rỉ máu với mana trên mặt chạy mất dạng con mẹ hàng lươn.

Mình nghĩ “nhạc ‘PỐP’ mà không chơi tới bến thì mất hay ra”!

À lan man nhiều tới vấn đề đợi quá! Quay lại chủ đề em không cả nhà quăng gạch chết.

Mình cũng không nghĩ nhiều tới từ “chán đời” của em nữa. VÌ rút cục vẫn là chẳng biết gì,đợi em có nhớ mà vui lên kể thì hóng tí vậy.
Buổi học hôm sau đến,mình lại lên dạy em như bao ngày vẫn đều đặn dạy. Dạy đi dạy lại,dạy tới dạy lui cuối cùng cũng hết giờ. Em không nói gì và lại tiễn mình ra cổng.
Được khoảng vài buổi như thế nữa. Được cái là kĩ thuật ngón của em đã lên khá tốt,chơi được nhiều bài phức tạp hơn,nhịp phách cũng ổn nữa. Mình lại khen:
-Chơi cũng ổn ổn nhịp rồi đó em.
-Lại một sự tiến bộ nữa. Em nói, mắt long lanh đúng kiểu icon yahoo “8->”
-Thế cái thưởng của thầy đâu sao em không thấy vậy?
Chết cha con bé này nhớ dai quá! Mình nghĩ.

-Vậy em muốn anh thưởng gì?

-Một buổi café nghen? Em cười ranh mãnh.

-Uh được thôi. Mình đáp bừa.

-Vậy thời gian-địa điểm do ai chọn hả thầy?

-Em là lí do cho buổi café này vì thế em chọn đi.
-Vậy em sẽ chọn và SMS cho thầy sau nghen!
-Ok! Mình nói.
Mình lại đạp nổ ép tua chuẩn bị đề pa để về.
-Nhanh thôi! Trong tuần này em sẽ nhắn cho thầy.
-Uh! Anh sẽ chờ. Mình nói rồi ra về.
__________________
CHAP 39:

Những ngày hôm sau mình lại tiếp tục công cuộc vừa học lại vừa cày tiền kiêm cả……cày game nữa. Nhân tiện quên luôn cả cái hẹn đang treo lơ lửng trên đầu của em.

Rồi đến một hôm giữa tuần, không nhớ là thứ mấy nữa. Siêu phẩm 3,5G của mình lại rung lên bần bật như nằm trên cọc khoan nhồi bê tông,tê tái đến xoăn cả lòng. Mình thượng tay bấm một phát khá mạnh khiến nó câm mồm ngay lập tức. Mọi thứ….giữa đêm lại…..chìm vào im ắng. Mình dụi đôi mắt đang đoạn mơ màng chốn thảo nguyên nắng gió đẹp như…..trong mơ (đúng cmn luôn là trong mơ chứ còn mơ gì nữa!). Rồi nhăn nhó xem ai nhắn tin mà đêm hôm khuya khoắt thế.

Là tin nhắn của em.
-Mình cau có một mình “nhắn đ’ gì mà nhắn khuya thế! Nửa đêm về sáng gà còn chưa ra khỏi chuồng thế này” rồi mở tin nhắn ra đọc:

-anh da ngu? chua? (vãi hỏi thăm) em chon duoc quan XYZ de minh di roi day. Ngay X anh co di duoc khong vay? 

Mình quăng siêu phẩm công nghệ sang một bên rồi ngủ tiếp: “có gì mai rồi bàn, nhắn qua nhắn lại giờ này biết bao giờ mới lại say đắm giấc nồng được?” Mình nghĩ.

Sáng hôm sau,do bận việc quá mình cũng quên không rep lại tin cho em.
Siêu phẩm màn 320x240 lại rung lên bần bật, một tin nhắn mới. Mình open đầy điệu nghệ (thực chất bấm có mỗi một cái nút). Là tin của em.
-Co nhan duoc tin nhan cua em khong?
Mình rep: “tin nhắn nào nhỉ?”

-Tin ma chon duoc quan café ay. Anh khong nhan duoc ak?
Tới lúc này mình mới nhớ ra.
-Uh! Anh nhớ rồi, thế như nào giờ nhỉ?
Em nhắn cho mình tên quán,địa điểm và ngày giờ rồi hỏi có đi được vào lúc đó không?
Mình nhẩm tính thấy không trùng vào lịch gì nên ok.Em nhắn lại bảo hôm đó qua đón em rồi hai người cùng đi cho đỡ lạc nhau.
-hom do anh qua don em nhe. Em mu duong voi ca di the cho do lac nhau. Hihi.
Mình đang bận nên nhắn lại “Ok” cho nhanh. Thực sự mình rất ngại đi với học sinh, tất cả những gì mình muốn quan hệ chỉ là theo nghĩa thầy trò: em trả tiền thì tôi dạy-chứ không có thêm gì ngoài lề hết.
-Nho buoi hom do voi em day! Dung quen nhe. Em cố nhắn thêm một tin.
Mình lại nhắn lại von vẹn hai chứ “ok” cho nó nhanh. Đang bận vãi cả phụ tùng ra.
Xong cái là mình lưu vào nhắc việc vì tính hay quên. Không có gì nhắc là y như rằng.
__________________
CHAP 40:

Mấy ngày sau đó…..
Brừm, brừm! Siêu phẩm lại rung lên kèm một thứ âm thanh 8 bit cực kì êm ái,vượt ngưỡng nghe cỡ tầm vài chục…..đề xi ben.Mình giật bắn người,đoạn đưa tay sờ soạng khắp “bố đì” xem vứt cái điện thoại chỗ nào mà mò hoài không thấy. Cho tay đi tour quanh cơ thể mất vài vòng, mới để ý thấy lưng rung rung.Hóa ra là vứt trong cặp. Máy dùng chiêu thức thần bí “đục lỗ xuyên tường” chuyền rung ra ngoài ,hệt kiểu bộ môn Half-life thần thánh một thời. Mình lật máy ra xem thì thấy là nhắc việc. Máy hiện nguyên hàng chữ to đùng đầy đủ 4 kí tự : CAFÉ . Mình liền lục lại bộ nhớ flash hiện đại không dùng đĩa quay tính bằng đơn vị tỷ GB,mà dân gian gọi nôm na là não xem mấy kí tự này liên quan tới chuyện gì. Thì nhớ ra hôm nay hẹn đi café thưởng cho em. Tí nữa thì quên mie nó mất . Vậy là đi dạy xong mình tắm rửa,chè chén no say rồi khăn gói quả mướp, phi xe tới nhà đón em.

Đi được đến nơi thì muộn mất chừng dăm phút, do đường nhà em khó đi quá. Sáng đã khó đi, tối đến khả năng đi dễ càng về mo. Mát ga mát số có ngày lên viện bỏng điều trị vì ngã đập đầu vào pô xe chứ chẳng đùa,nên cứ củ từ là tốt nhất.

Mình đã đứng trước cổng nhà cao vời vợi! Để tránh đánh thức mãnh thú bốn chân chính hiệu Phú Quốc nhà em, nên mình rút máy gọi cho em một cuộc,, báo danh rằng đã đứng dưới cổng nhà. Em í ới trả lời đợi em 1 tí em xuống liền. Mình tắt máy nhìn lại thấy có 2S,khấp khởi mừng thầm vì nhà mạng đ’ kịp trừ tiền bố mài, hihi.

Chờ đc một lúc thì em xuống. Gọi là một lúc thôi chứ thực ra là mấy chục lần lúc ấy. Em cười bảo phải thay đồ nên hơi lâu một tí, anh có bực không. Mình đành bấm bụng nói dối : “ không! con gái mà! Anh quen rồi”. Trong đầu nghĩ với thời gian thay đồ của em, thì mấy thằng thay bánh với bơm xăng F1, phải làm được gần vài chục con xe là ít chứ chẳng đùa.

-Anh quen rồi là sao? Chắc đi chơi với nhiều em rồi chứ gì? Em hỏi.
-Đâu có! Còn bạn bè của anh nữa chứ. Bạn bè anh cũng nhiều con gái nên đón nhiều là biết. Chứ đâu cần em nào đâu.Mình nói dối.

-Uhm cứ cho là vậy đi! Thôi mình đi nhé anh. Giọng em lanh lảnh có vẻ vui.
-Ra tới chỗ nào chỉ anh, anh rành đường lắm.
Em nói cho mình địa chỉ: một quán tên lạ hoắc ở một đường tên cũng lạ hoắc luôn.

-Thôi em chỉ đường đi,đường đấy anh không biết.

-Vậy mà cũng kêu đường anh biết hết, sau nói gì anh phải uốn lưỡi đấy! Thất vọng quá đi.

-À uh thì sông có khúc người có lúc chứ, mình chữa ngượng.

Mình đi theo hướng ngón tay của em lúc thì sang phải lúc lại sang trái,thỉnh thoảng em có chỉ nhầm hướng làm mình……tạt đầu ô tô mấy lượt liền. Sau một hồi “chạy theo yêu cầu bạn nghe đài” thì mình và em cũng tới nơi. Một quán café nhỏ nằm khuất, trông khá hiện đại với ánh đèn tù mù cỡ 2-3 trăm nit là cùng(đơn vị đo cường độ ánh sáng).

-Quán quen của em à? Mình hỏi sau khi hai người đã xếp chỗ ổn định.

-Vâng! Em và mấy đứa bạn hay đến đây. Quán nhìn đẹp đúng không anh? Đồ uống cũng vừa taste với rẻ nữa. Café thì nên đặt không gian thoải mái lên hàng đầu. Em bắn 1 tràng kiểu khẩu SAW M249 của hợp chủng quốc Hoa Kì.
__________________


Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)