Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) [Chap 26 - Chap 30]


Chuyện tôi như thế đấy (7 người-6 năm) 
[Chap 26 - Chap 30]
Tác giả : gt40


CHAP 26:

Bốn ngày trôi qua rất nhanh, chiều hôm bé đi mình mượn điện thoại và bắt xe lên sân bay. Tới nơi mình gọi bé ra cổng chờ. Nó cũng giống với những cuộc chia tay khác ,nên mình sẽ không kể chi tiết. Mình ngồi nói chuyện với bé,rồi bé đưa ra một cái hộp dài khá nặng ở dưới đuôi. Bé nói rằng không nghĩ mình sẽ ra, nhưng may mắn đã mỉm cười với bé, để bé có cơ hội chúc mừng sinh nhật sớm mình (lúc đó mình mới nhớ tháng này sinh nhật, nhưng còn cách vài ngày nữa,quá nhiều việc nên quên mất).
-Chúc mừng sinh nhật ấy nhé!-bé nói và chìa một cái hộp quà dài ra trước mặt mình.
Mình bị bất ngờ chỉ biết nói cảm ơn.
-Cảm ơn ấy nhé! Vẫn nhớ sinh nhật tớ tới tận lúc này.
Bé cười.
Mình đỡ hộp quà,nó nặng ở dưới đuôi và khá nhẹ trên đầu.
-Cái gì thế? Mình tò mò.
-Về nhà mở ra ấy sẽ biết.
-uhm.
-Tớ sẽ nhớ ấy nhiều lắm , mình nói tiếp.
-Và cả.....chưa kịp nói hết câu thì bé lấy một ngón tay đặt vào môi mình (đ’ phải ngón giữa đâu các bác nhé! Bác nào nghĩ lung tung em phồng tôm chết luôn!!!)
-Đừng nói nữa,tớ hiểu ấy mà. Bé nói.
Mình đành phải im cái luận văn chia tay đã soạn sẵn ở nhà.
-Chỉ cần chúc tớ đi may mắn thôi là đủ.
-Vậy chúc ấy đi may mắn ! Khi nào về lại Việt Nam thì hứa liên lạc tớ được chứ?.
-Uhm! Tớ hứa.
-Tớ sắp phải đi rồi. Ấy về nhé...bé nói tiếp.
Mình ôm bé lần cuối và hôn lên trán bé.
-Đi cẩn thận nhé,mình lặp lại.
Bé không nói gì.......
Mình buông bé ra để bé trở lại sảnh chờ. Lúc quay người lại đi được vài mét bé có đưa tay quệt ngang mặt-mình biết bé khóc.
Mình đứng trân trân chờ bé đi khuất rồi ra bên ngoài bắt xe để về.
Về tới nhà mình vứt quà sang một bên-ngủ một mạch không cơm nước gì tới tận sáng hôm sau. Vì người ta bảo ngủ có thể giải quyết mọi vấn đề.
Hôm sau tỉnh dậy,việc đầu tiên mình làm là mở quà xem có gì. Hộp quà được bóc ra, bên trong là 3 chiếc vĩ của violin,một đôi giày converse màu xanh da trời-màu mình thích và một chiếc thiệp,đúng ra là một lá thư được gập kiểu thiệp. Mình ngồi đọc:
__________________
CHAP 27:

(nét chữ con gái mềm mại)
Hà Nội ngày tháng năm.

Chúc mừng sinh nhật ấy! Mối tình đầu của tớ (ra là thế, bé coi mình là người yêu bé,đọc tới đây mình cười .)
Tớ biết ấy luôn tự hỏi bản thân mình, tình cảm giữa ấy và tớ là gì? Giờ thì ấy không phải bận tâm nhiều về chuyện ấy nữa,vì tớ khẳng định đấy là tình yêu và nó xuất phát từ cả tớ và ấy. Tớ biết ấy yêu tớ rất nhiều và tớ cũng thế. Hoàn cảnh buộc chúng ta phải xa nhau, tớ cũng buồn như ấy vậy, hãy tha lỗi cho tớ vì thời gian mà tớ lạnh nhạt với ấy. Tớ biết ấy khổ tâm rất nhiều nhưng tớ vẫn phải làm vậy để ấy có thể quên dần người như tớ (đọc tới đoạn này mình buồn quá! Vứt lá thư sang một bên nằm dài ra giường)
Một lúc sau khi đã bình tĩnh trở lại mình vớ lại lá thư và tiếp tục tra tấn tinh thần.
Tớ cũng không chắc chắn rằng ấy có thể quên tớ ngay được không. Nhưng tớ tin thời gian sẽ xóa nhòa những kỉ niệm đã có giữa hai chúng ta,hãy tập sống vui mà không có tớ bên cạnh nhé,cũng như tớ không có ấy bên cạnh vậy.
Tớ tin một người tốt và nhiều trò dễ thương như ấy sẽ yêu được một người tốt hơn tớ nhiều. Chúc cho cô ấy và ấy mãi hạnh phúc nhé!
Ấy có ngạc nhiên về quà của tớ không? Có 3 cây vĩ tớ đã chơi 3 bản concerto mà ấy thích cho ấy.Mỗi một chiếc tớ có khắc tên bản concerto mà tớ chơi, nên ấy sẽ không bị nhầm. Tớ biết ấy thích màu xanh da trời nên đã chọn giầy màu đấy, mong là không sai. Số thì tớ đo bằng mắt nên không cầu trời cho nó vừa. Ấy biết tớ đo thế nào không?
Chân ấy dài hơn chân tớ 2 đốt ngón tay tức là khoảng gần 5cm. Chân tớ cỡ giày EU là 36,5 đổi sang converse UK là cỡ 4. Dài hơn 5cm tức là 27cm hay trong khoảng cỡ 43-44 EU. Từ đấy tớ biết ấy đi converse cỡ 9,5 đúng không? Hihi.
Mình thì ko quan tâm lắm tới cỡ giầy,chỉ có ra hàng xỏ vừa là lấy thôi. Không ngờ lại phức tạp như vậy. Thế là rút ngay đôi giầy ra thử ,giầy vừa như in....bé đúng là rất thông minh và tinh tế nữa. (đây cũng là bài gây ấn tượng, mình dùng suốt tới tận bây giờ cho mọi cô gái).
Anyway! Dù sao tớ cũng chúc mừng ấy thêm một lần nữa! Chúc mọi điều hạnh phúc nhất trên thế gian này luôn ở bên ấy.
Kí tên.
Mình nhặt lấy 3 cây vĩ ngắm một lúc,rồi bật CD lên nghe lại cả 3 bản concerto dành cho violin.
(Nói thêm-vĩ của violin được làm bằng lông đuôi ngựa và có tuổi thọ khá ngắn. Khi vĩ hết độ căng+ đàn hồi thì sẽ bị loại bỏ ,do không bám đủ ma sát vào dây đàn.)
__________________
CHAP 28:

Sau ngày bé đi,mình bắt đầu làm quen với cuộc sống không có bé. Mọi thứ thật nhạt nhẽo và rỗng tếch,kèm với hụt hẫng. Mình tự lấp đầy khoảng trống đó bằng cách vui chơi…quá đà với bạn bè(vui chơi thế nào thì mình ứ nói đâu nhé). Mình cũng chấp nhận tình cảm xuất phát từ phía bé Phương theo lối suy nghĩ thứ hai, là để bé có được một cơ hội thi đại học với tinh thần ổn định,vì dù sao mình cũng chỉ phải cố gắng một vài tháng nữa thôi. Trong thời gian ấy, mình đã diễn hoàn hảo một vở kịch tình cảm, với sự quan tâm và chiều chuộng thật sự. Bé chỉ biết sà vào lòng mình, trong khi mình vẫn còn nghĩ về bé Linh và….trượt dài. Kết quả thì chắc mọi người cũng đoán ra rồi. Mình trượt vãi cả vỏ chuối,vỏ dưa,vỏ quít…. nói chung là mọi loại vỏ trơn trượt nhất mình có thể dẫm lên. Còn bé Phương với tinh thần tốt đã đỗ vào trường mà bé muốn. Ngày bé nhận kết quả,người đầu tiên mà bé gọi đến thông báo là….mình. Bé nói trong vui mừng còn mình thì uh trong chán nản (mặc dù cũng mừng cho bé-nhưng chán đời thì nhiều hơn). Lúc này mình đã nghĩ đến chuyện phải cho bé biết sự thật, tất cả về những gì mình đã làm vì mình chỉ coi bé là bạn. Mình cũng đã mệt mỏi vì phải đóng kịch lắm rồi. (nói là làm-mình liền đi đóng một cái bàn,để bé còn có cái mà lộn…..!!!!).

Mình âm thầm chờ một cái hẹn được set từ phía bé.

Đúng như mình chờ đợi, bé hẹn mình đi ăn khao chuyện đỗ đại học. Mình đồng ý ,và chuẩn bị sẵn một cái diễn văn dài như cuộc đời chờ ăn xổ số lô tô 5 số. Sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này thôi-mình tự nhủ,và phi chiến mã “hế nhô siu ri ợt” tới chỗ hẹn.

Tới cổng nhà bé thì thấy bé đã đứng sẵn ở đó,bé đứng trong gió,em xinh em đứng một mình vẫn xinh…….(bệnh tức cảnh sinh cuồng loạn, phải làm ngay bài thơ con cóc cho vui nhà vui cửa)

-Chờ tớ lâu chưa?

-Mới thôi. 

-uhm! Mình đi nghen. (được cái em người bắc,nhưng lại thích nói giọng miền nam lồng tiếng phim chưởng,do hồi bé xem nhiều quá nên bị nhiễm siêu nhân Gao).

Ngồi cạnh bé trong quán café,mình cực kì nóng ruột tìm cách để vào cái chủ đề chết người đấy với bé.

-Phương này.
-Uh.
-Tớ có chuyện muốn nói.
-Tớ đang nghe đây.
-Café ở đây ngon nhỉ! (đệt! khó nói quá)
-Tưởng chuyện gì mà mặt rõ quan trọng,bé cười.
-Quán quen của tớ thì phải ngon chứ. Bé tiếp.
Thế là mình đành phải theo đà tám với bé, chuyện café rang say nguyên chất theo từng giai đoạn.


Được một lúc không chịu được nữa mình lại diễn lại cái mặt vừa rồi.
-Phương này!
-uh

-Thực ra tớ muốn nói một chuyện khác. Không phải là chuyện café rang xay truyền thống hay pha chế ,hoặc đại loại gì gì đó liên quan tới cái thứ hạt xuất phát từ Nam Mỹ đấy cả-mình xổ ra một tràng 
-Chuyện gì vậy? mặt bé khá ngạc nhiên.
__________________
CHAP 29:

-Chuyện giữa tớ và ấy.
-Có gì không ổn à? Bé hỏi.
-Uh.
-Vậy chuyện gì?
Mình hít vào rồi thở ra một hơi dài.
-Nghe tớ nói và đừng ngắt lời tớ đến khi tớ dừng lại được chứ?
-Tớ sẽ cố.Bé nói.
-Được rồi,tớ sẽ bắt đầu.(thực ra mình đêk biết bắt đầu từ đâu cả)

-Tớ đã dối trá với ấy. (không biết dùng từ nào khác luôn)

-Dối trá là sao?
-Là mọi chuyện tớ làm với ấy,những lần hẹn hò,những lời nói ,rồi chuyện tình cảm dành cho ấy,những cái nắm tay,ôm, rồi sự quan tâm. Tất cả,tất cả đều là giả dối. Mình nói.
Bé đơ ra nhìn mình (chắc sock toàn tập rồi)

-Nhưng tại sao? Tại sao lại là tớ? bé nói như sắp khóc.
-Nghe này! Khoảng thời gian trước khi thi đại học rất nhạy cảm,tớ không thể nói với ấy như ngay lúc này được. Tớ lo cho ấy,sợ ấy bị sock và ảnh hưởng tới học tập. Nếu ấy thi trượt và phí phạm một năm cuộc đời thì tớ sẽ ân hận,ân hận rất nhiều. Ấy hiểu chứ?
-Vậy giữa tớ và ấy chỉ là sự thương hại?

-Đấy không phải là sự thương hại. Tớ và ấy là bạn,mà bạn bè thì phải lo cho nhau. Hoàn toàn không có gì gọi là thương hại ở đây cả. Đừng hiểu sai ý tớ.

-Ấy có thể thôi những điều dối trá mà ấy đang nói đi được rồi! Ấy đã dối trá với tớ được từ lúc đấy thì không có lý do gì mà không thể dối trá tới tận lúc này-ngay bây giờ! Tớ không cần sự thương hại của ấy. Thà ấy nói với tớ ngay từ đầu,về tất cả những chuyện này thì ấy còn xứng đáng hơn là lúc này!
Bé nói to và nước mắt bắt đầu trào ra. Cả quán bắt đầu nhìn vào,Mình cuống quá:
-Tớ xin lỗi (câu cửa miệng cmnr). Xin lỗi về tất cả, đừng khóc nữa được chứ. 
Bé đứng dậy đi ra cửa.
-Chờ tớ để tớ đưa ấy về,mình đứng dậy theo.
-Ngồi yên tại chỗ của anh và đừng đi theo tôi!!! Bé đổi chủ ngữ đồng thời quát to. Mình sợ quá ngồi xuống luôn.
Bé đi ra ngoài quán,rồi cả quán nhìn vào chỗ mình.
Mình bực mình nói to:
-Nhìn cái lờ ấy mà nhìn! (từ hồi vào cấp 3 công nhận mình chửi dẻo)
__________________
CHAP 30:

Vậy là mọi chuyện với bé Phương gần như đã được giải quyết xong. Mình trở về nhà đặt chế độ yahoo luôn offline với bé rồi đi ngủ.Một người con gái gây ra nỗi đau cho mình, và mình thì gây ra nỗi đau cho một người con gái khác như thế đấy. Cuộc sống cứ như một cái vòng tròn luẩn quẩn của tình cảm vậy. Thời học sinh qua đi với hai kỷ niệm buồn khiến mọi thứ không được trọn vẹn. Biết sao được vì số phận đã sắp đặt cả rồi. Đành cố quên đi mọi thứ để bắt đầu một cuộc sống mới vậy. Mình nằm dài shuffte máy nghe nhạc,ca khúc đầu tiên là “giấc mơ mùa thu” của chị Tâm,sao buồn và đúng hoàn cảnh như thế:
Người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ
Người đi đã ra đi mãi mãi, vẫn không phai mờ dấu chân
Lòng tôi chiếc lá trên cành, thu về héo khô, tôi còn nhớ ai, mỗi khi chiều dâng
………….
………….
Bên trời một làn mây trắng lững lờ trôi. Nghe lao xao ngoài hiên vắng lá vàng rơi
dù biết, ngày mai, ngày mai nắng xuân không về, trên cành lũ chim vẫn u mê
Dù biết người đi, người đi sẽ không quay về sao tôi còn nhớ ai đợi chờ ai……………
__________________


Đọc truyện mỏi mắt thì thử chơi game xem :)