Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Thơ vOzer : Linh vật (18+)



---BCS---
 (Dựa theo truyện cùng tên của cha Bàn Tải Cân)

Phần 1. Cấn Cúc Thu


Chuyện rằng: ở ngoại thành Hà
Có nàng họ Cấn, tên là Cúc Thu
Mắt như sóng nước mùa thu
Lông mày sắc sảo, lông mu dịu dàng
Vốn nhà quyền quý cao sang
Có điều rất lạ khi nàng sinh ra
Chỉ nằm mà khóc oa oa
Tuyệt nhiên không nói dù là một câu
Cả nhà hớt hải lo âu
Đủ đường khám bệnh ngõ hầu thuốc thang
Mời lương y đến ác lang
Khám từ cửa khẩu đến hang trong cùng
Thuốc Nam, thuốc Bắc, thuốc Trung
Trăm phương nghìn loại mà không được gì.
***
Thời gian thấm thoát trôi đi
Thu đà lên tám, đen sì vài nơi
Một chiều rảo bước dạo chơi
Xa xa thấp thoáng một đôi con gì
Chỗ đen chỗ trắng rậm rì
Dập dìu lên xuống cực kì thanh tao
Lại gần biến hóa lạ sao
Một đôi nam nữ đang cào lưng nhau
Hãi hùng cảnh tượng trước sau
Thét lên một tiếng lăn mau ra đường.
***
Đôi kia chẳng phải bất lương
Dù đang dở việc vẫn thương lấy nàng
Kéo quần cài áo vội vàng
Đưa nàng vào viện thuốc thang đến cùng.
***
Tự nhiên xảy chuyện lạ lùng
Khi nàng tỉnh dậy đùng đùng nói năng
Mỗi ngày nàng nói một tăng
Cứ như giá điện, giá xăng tuôn trào
Tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Lào
Tiếng Nga, tiếng Nhật… tiếng nào cũng thông.
***
Lớn lên hai má càng hồng
Bưởi đào càng mọng, cặp mông càng tròn
Hẻm sâu, eo lại càng thon
Lả lơi mắt biếc, môi son mặn mà
Đàn ông thấy dáng nàng qua
Mắt nhìn rạo rực, miệng đà khô cong
Đàn bà lườm nguýt chòng chòng
Kháo nhau: “Ngữ ấy chắc không ra gì”
***
Nàng làm cho một công ti
Vốn đầu tư lắm lại chi nhánh nhiều
Một thân phiên dịch tuyệt chiêu
Có sòng ba khách cũng chiều cho nhau
Thấm nhuần văn hóa đa châu
Tính tình phóng đãng cần đâu miệng người
Ong đưa bướm đẩy rã rời
Hoa chê liễu chán ai cười mặc ai.
***
Một lần công tác nước ngoài
Tạt qua sex-shop dạo chơi tìm hàng
Thoắt trông một vật hiên ngang
Gỗ mun đen bóng là nàng ưng ngay
Mân mê linh vật trong tay
Càng ngơ ngẩn mặt, càng say đắm lòng
Chủ hàng bước lại thong dong:
“Này là tuyệt phẩm kì công một đời”
Đẩy đưa ra giá trên trời
Nghe xong nàng mới ngẩn người đáp nhanh:
“Dẫu là quý tộc Hà thành
Lương nhiều bổng lắm cũng đành ngắm thôi”
***
Cả đêm trăn trở bồi hồi
Nhớ về linh vật đứng ngồi không yên
Vật hay khéo gặp chủ hiền
Sáng ra bưu phẩm đã liền trao tay
Dùng càng đắm, ngắm càng say
Khi xong rửa sạch để ngay đầu giường


Phần 2. Lâm Đại Đồn

Xa xôi ở huyện Cơ Lương
Lâm gia sinh hạ một đường nam nhi
Nghe lời đồn đại thị phi
“Lâm là con bố, rồi thì lại không”
Bố Lâm nổi giận ầm ầm
Đặt con tên gọi là Lâm Đại Đồn.
***
Chàng Lâm bản tính ôn tồn
Học mười biết một, tinh khôn lạ kì
Có điều nhút nhát lầm lì
Ghét nơi huyên náo, ngại đi đánh lộn (*)
***
Một lần xách dép rời thôn
Gặp ngay một bọn du côn chặn đường
Nhìn Lâm quả thực chán chường
Chưa chi một bãi đã tương ra ngoài
Một thằng trong bọn ra oai:
“Thằng này đ” biết là loài chi đây
Gái hay trai, les hay gay
Lột phăng quần nó biết ngay chứ gì”
Mặc Lâm khóc lóc nằn nì
Cả bầy bu lại quần thì lột ngay…
***
Trải qua trăm đắng nghìn cay
Rồi Lâm cũng được vận may vẫy chào
Một thằng chú ở nơi nào
Cho tiền du học bên Lào cho nhanh
Chọn môn tư pháp chuyên ngành
Rảnh rang học võ lại giành huyền đai.
***
Có cô bạn gái mảnh mai
Nửa đêm tìm đến kiếm bài hỏi han
Cởi xiêm trút áo sỗ sàng
Thừa khi sơ ý đè chàng xuống ngay
Tưởng rằng cờ đã đến tay
Càng dâm đãng nết, càng cay đắng lòng
Thấy chàng nước mắt ròng ròng
Nàng luồn tay xuống thòng lòng thử xem
Vật đâu vừa nhỏ vừa mềm
Tràn trề thất vọng, nàng bèn cúp đuôi.

Miếng ngon đưa đến tận môi
Ngờ đâu mỡ cá chẳng trôi miệng mèo!
***
Mười năm thoáng chốc trôi vèo
Ba bằng tiến sĩ đã treo trên tường
Lâm bèn tính chuyện hồi hương
Nộp đơn xin việc tìm đường mưu sinh
Trời xanh khéo sắp đặt tình
Gặp hôm phỏng vấn một mình Cúc Thu
Thấy chàng là bậc mi tu
Lại là tiến sĩ mới du học về
Càng nhìn càng thích càng mê
Nhận ngay vào việc, lương đề gấp hai
Người quốc sắc, kẻ thiên tài
Tình trong thì đã, mặt ngoài chẳng e.
***
Trước là đùa cợt chán chê
Hai người sau đã hẹn thề trăm năm
Tình trong như ánh trăng rằm
Chưa từng có chuyện ăn nằm với nhau
Cúc Thu chẳng lấy làm sầu
Nhân tình một đám chực chầu xung quanh
Toàn là tài tử nổi danh
Đã nhiều tiền bạc lại sành nghề chơi
Lâm thì gan ruột rối bời
Nhiều khi cũng muốn mà trời chẳng cho

Trước thì rẽ rối đường tơ
Ai hay tránh được chữ ngờ về sau.

Phần 3. Tội ác và trừng phạt

Ở trong cái đám ruồi bâu
Có chàng công tử trẻ trâu Trương Thìn
Vốn người giàu có, thông minh
Lại mang khuôn mặt đẹp xinh cực kì
Cúc Thu vừa thấy đã si
Mỗi tuần sắp xếp gặp y hai lần.
***
Một chiều hẹn với mĩ nhân
Trương đang chuẩn bị từ chân đến đầu
Mải mê ngó trước nghiêng sau
Bỗng nhiên ngọn gió từ đâu ào ào
Một phong thư cũng cuốn vào
Trong đề nét chữ thanh tao vô cùng (**)
Chàng Trương không chút hãi hùng
Nhếch môi khinh bỉ, ung dung nói cười.
***
Cúc Thu theo hẹn đến chơi
Không gian ảm đạm nhà thời vắng tanh
Dự là có chuyện chẳng lành
Để nguyên y phục lao nhanh vô buồng
Than ôi! Một gã trần truồng
Chết rồi mắt vẫn trừng trừng trợn lên
Trương Thìn đích thị họ tên
Bấm phone, cảnh sát gọi lên tức thì.
***
Đủ điều khám nghiệm pháp y
Vụ này xác định còn nghi vấn nhiều
Vết thương thì chẳng bao nhiêu
Chỉ 200 vết rải đều toàn thân
Vệt nào vệt nấy tím bầm
Hình tròn, kích thước cũng gần đồng xu.
***
Tình hình ngày một âm u
Điều tra nghi phạm Cúc Thu là nàng
Bốn mươi sáu gã tình lang
Đột nhiên tuần tự xếp hàng chết theo
Khéo đâu tạo cảnh trớ trêu
Sự tình các vụ lại đều như nhau
Xét nàng dính líu trước sau
Ngay tình gian lí biết đâu mà lường.
***
Điều tra có gã họ Dương
Thấp lùn, mắt lé, quả phường thất phu
Từ lâu mến mộ Cúc Thu
Bị nàng xua đuổi vác ku chạy về
Mấy phen nhục nhã ê chề
Nay đà rửa hận hả hê muôn phần
Thấy nàng chối tội mấy lần
Y bày độc kế rắp tâm hại người.
***
Một bề giả lả nói cười
Hết đưa bánh ngọt lại mời Sô-cô
Biết nàng mỗi sáng tinh mơ
Thể thao, thể dục, tập cơ, luyện mình
Lại còn kiêng cữ linh tinh
Y bèn làm tội, làm tình nàng ta
Cúc Thu khốn khổ rên la
Sống thời chẳng được, thác đà không xong
Nàng đành khai nhận mấy dòng
Một đời danh tiết hại trong một buổi. (*)
***
Giờ lâu xét ngược xử xuôi
Tòa tuyên bố tội giết người khó tha
Thương thay phận liễu kiếp hoa
Khép vào “tục tiếu hình” đà xử ngay

(Phạm nhân bị xử như này:
Phải ngồi dựa cột buộc dây quanh người
Nghe đao phủ kể chuyện cười
Toàn là chuyện bậy, toàn lời dâm ô
Cười cho tức nước vỡ bờ
Cười cho rũ rượi bơ phờ tóc tai
Cười cho ruột lộn ra ngoài
Cười cho chết vẫn cười hoài mới thôi

Gặp thằng đao phủ kể tồi
Hai ba ngày vẫn phải ngồi mà nghe
Cực hình cứ kéo lê thê
Rồi đành chết đói mà về cõi âm)
***
Bấy giờ vào độ tháng năm
Cúc Thu bị giải ra sân hành hình
Gặp tên đao phủ họ Sinh
Vốn là cao thủ nổi danh thầm thì:
“Ta thời thủ tục thực thi
Tiểu thư thong thả tử thì thản thanh”
Một trang khuynh quốc khuynh thành
Ngờ đâu hoa sắp lìa cành như ai!

Cúc Thu cười mỉm, vươn tai
Xem ra đảm lược bằng hai người thường.
***
Chúng dân tụ tập đầy đường
Một bầu không khí tang thương vô cùng

Vừa nghe trống giục tùng tùng
Họ Sinh kể chuyện lùng bùng không thôi
Đến khi trống điểm 6 hồi (**)
Môi nàng khẽ nở nụ cười đầu tiên
Đám đông thương xót ồ lên
Người lau nước mắt, kẻ rên lầm rầm
Khi hồi 27 dứt âm
Nàng cười vang vọng sơn thâm cốc cùng
Hồi 699 vừa dừng
Cúc Thu lăn lộn đoán chừng sắp đi

Khen cho đao phủ tinh vi
Mặt như đưa đám kể chi chuyện cười.

Phần 4. Đoạn kết

Tiếc thay sắc nước hương trời
Ngàn cân treo lấy nụ cười một phen!
***
Bỗng nhiên thoáng một bóng đen
Phi phàm thân thủ vọt lên khán đài
Giơ chân vung một cước dài
Đá tên đao phủ lăn hai ba vòng
“Vụ này quả thực bất công”
Họ Dương thấy biến vội xông ngay vào:
“Thằng này là cái thằng nào
To gan lớn mật dám vào kêu oan
Ở đây chứng cớ rõ ràng
Thị vừa khai nhận, oan oan cái lưng”

Bóng đen mới đáp ôn tồn:
“Họ Lâm, tên gọi Đại Đồn là ta”
Nói rồi gỡ mạng che ra:
“Ta cùng nữ phạm vốn là tình nhân”
Lại đưa vật 40 phân:
“Đây là vật bất ly thân của nàng
Đầu đuôi mọi sự rõ ràng
Trên thân chữ cổ một hàng còn đây (***)
Được nàng sử dụng lâu nay
Tiếp thu âm khí càng ngày càng linh
Ra tay giết các nhân tình
Vì ghen ghét, muốn một mình chiếm hoa
Cũng may cho cái thân ta
Liệt dương từ bé thế là thoát thân”
***
Vật linh hổ thẹn trăm lần
Bao nhiêu việc xấu vạch trần một hôm
Bụng Lâm nhảy bổ vô luôn
Chàng liền ngất lịm mấy cơn mê sàng
Hồi lâu chợt tỉnh giấc vàng
Trong người cảm giác xốn xang mấy phần.
***
Trải qua bao chuyện phong trần
Lâm, Thu mới quyết thành thân vợ chồng
Thu rằng: “Chồng có như không
Âu là oan nghiệt phấn hồng trước đây”
Cả cười, Lâm tụt quần ngay:
“Có ai ngờ được sự này cho chăng”
Giữa chân một vật tròn căng
Gốc còn xăm rõ một hàng chữ xưa
Mặn nồng một vẻ một ưa
Cùng nhau vần vũ mây mưa suốt ngày

***
Vợ chồng hạnh phúc vui vầy
Về sau sinh được một bầy gái trai
Gái thời hiền dịu thảo mai
Trai thời khác bố chỉ vài ba phân
Sau này tu nghiệp lập thân
Công danh dậy đất, tích xuân ngợp trời.

Hết.

***
Chú thích:
(*) Đứa nào bảo sai vần ủm phát chết luôn :gach:

(**) Hễ đao phủ kể một chuyện thì lại điểm một hồi trống.

(***) Một dòng chữ thảo bằng tiếng Hy lạp cổ, nét viết rất phóng, lời lẽ thô tục với nguyên văn như sau:“Σβθλ Παγδη Λοπω Ωοψαμτ”