Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 245- Chap 246]


Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! 
[Chap 245- Chap 246]
Tác giả : LeoAslan

  Ngoại truyện Chap 243-244
Chap 245 :
Khoảng thời gian tiếp theo của tháng 12, tôi có nhiều thuận lợi trong kế hoạch của mình, thế nhưng nỗi buồn không vì đó mà giảm bớt đi, ngược lại còn có phần tăng thêm.

Về kế hoạch, ngoài thời gian học hành chăm chỉ ở lớp và tại nhà để lấy lại phong độ, ở bên ngoài tôi tích cực giúp hội bàn tròn tập các kĩ thuật chiến đấu mang tính phản xạ và thực chiến cao. Rất tốt lành rằng đám bạn chí cốt của tôi vẻ như cũng có tư chất cộng thêm quyết tâm cao độ, ít nhất bây giờ ra ngoài bị vây đánh cũng có thể bình tĩnh phán đoán mà tìm cách bỏ chạy, tránh được những đòn thế vào các chỗ yếu hại. Chỉ duy nhất Khang mập là làm tôi hơi lo, vì nó mập khó xoay trở, đụng chuyện là lại giở chiêu “ phình bụng khoe rốn “ để dựng bình phong, dù theo lời nó thì đây là Kim cang bất hoại thân, thế nhưng tôi biết chỉ cần một đấm vào bụng là nó bể thùng nước lèo ngay tắp lự. Tuy nhiên nếu nhìn theo mặt tích cực thì sự việc vẫn đi theo những gì tôi mong đợi, bởi trong thời gian tôi chủ động tránh gặp Tiểu Mai thì thằng Huy có vẻ đã lơi lỏng dần chuyện ám hại sau lưng cả nhóm bàn tròn, nhờ vậy mà tôi có thêm thời gian để tranh thủ sắp xếp sự vụ.

Tin tốt tiếp theo là càng ngày tôi càng thân với thằng Xung hơn, ở lớp cứ có bài toán khó là tôi giải giúp nó, bí quá thì tôi quay sang nhờ thằng Luân, không thì Tuấn rách sẽ đảm đương nhiệm vụ đó. Khang mập thỉnh thoảng lại du di cho qua cái tội vào lớp trễ của nó, Dũng xoắn thì cứ nhè nó mà rủ đi tán dóc chè nước theo sự chỉ đạo của tôi. Mặt khác tôi còn ngấm ngầm lưu ý thằng Xung rằng thằng Huy đang muốn chơi đểu nó, thế là thằng Xung cũng xoắn lên mà lo ngại, bởi nó chuyên gia đi học trễ và không hiểu bài. Bởi vậy tôi vỗ vai nó nói mày yên tâm đi, tao giải bài giúp mày, còn chuyện thằng Huy thì tao sẽ… hạ bệ nó sớm thôi, miễn mày làm theo nhóm tụi tao là được. Mà nhóm chúng tôi là ai, một cựu cán sự và hai đương thời cán sự bộ môn, một lớp trưởng, chính vì vậy mà thằng Xung chẳng ngại ngần gì lại không đồng ý nhập bọn vào hội bàn tròn tụi tôi, nâng tổng số thành viên lên thành 8 người. Những ngày sau đó, tôi thỉnh thoảng bảo thằng Xung cứ làm lơ thằng Huy nhằm chọc tức thằng phó bí thư, hỏi gì cũng đừng buồn trả lời, có gì Khang mập chịu trách nhiệm. Giờ truy bài thì thằng Xung ngồi im chả muốn hỏi han, thế nhưng đến giờ ra chơi khi mà thằng Huy quay sang tán chuyện Tiểu Mai là thằng Xung theo lời tôi, y như rằng nó nhảy qua hỏi bài thằng Huy tới tấp, và thằng đểu này không còn cách nào khác là đành bặm môi giảng bài cho thằng Xung. Tóm lại ấn tượng của thằng Xung đối với hội bàn tròn ngày một tốt hơn, đặc biệt là tất cả những sự vụ đó tôi đều làm ngay trước mặt thằng Minh Huy, nhằm ý nói cho nó biết rằng :

- “ Từ bây giờ thằng Xung cũng là bạn thân của tao đấy, có gì tao cũng bàn tính hết với nó đấy! “

Thằng Huy dĩ nhiên cũng biết điều đó, bằng chứng là vài ngày sau quân sư Sơn đen gọi điện sang nhà tôi báo tin mừng :

- Ê mày, dạo này thằng đó có vẻ tin tưởng tao rồi, nó kể với tao nhiều việc lắm !
- Kể sao ? – Tôi tò mò.
- Thì đại loại là nó bảo trước giờ nó phá mày, giờ thấy mày chịu co vòi như rùa rụt cổ, chửi mày chết nhát nên bảo không thèm chơi mày nữa, tha cho mày một con đường sống ! – Sơn đen hồ hởi kể lại.
- Đệch… thằng này già mồm thật ! – Tôi thu nắm tay lại.

- Chưa đâu, bữa sau lúc tao cho nó áo giáp cường hoá cấp cao, nó hứng lên hỏi tao ở đâu, tao nói ở Phan Thiết luôn, thế là nó rủ tao nhập băng, nói bữa nào qua nhà nó chơi, giờ tính sao ?
- Cứ thong thả, lần lữa nói là để dịp khác, bởi mày chỉ gặp nó khi nào tao ra hiệu thôi, còn giờ mày phải khai thác thêm về các mục tiêu kế tiếp của nó, bởi khoảng tuần sau là tao bắt đầu chọc điên nó rồi !
- Ừm, thì giờ kiểu như nó khoái tao rồi, gì nó cũng kể, nó nói gì tao cũng hùa theo, tao cũng chửi mày ghê lắm !
- Tốt, mày cũng nên bày mưu với nó, kiếm cách chơi tao hoặc một thằng nào đó trong nhóm, cố thuyết phục nó đi, rồi sau đó nó quyết định thì báo lại tao về mục tiêu để biết đường bảo vệ !
- Chi thế ? Mày tự chịu đòn à ?
- Điên quá, mày làm vậy là để tăng ấn tượng ban đầu với nó rằng mày rất hào hứng nhập băng với nó, nhưng mặt khác mày cũng âm thầm báo lại với tao để biết mà đề phòng !
- Rồi sao ?
- Rồi lâu dần các mục tiêu của thằng Huy đều có sự chuẩn bị trước, không bị đòn nặng mà chỉ bị nhẹ, thế là nó sẽ sinh ra nghi ngờ trong nội bộ, mà thằng đầu tiên nó nghi ngờ sẽ chính là mày !
- Á… chết tao sao mậy ?
- Thì mày là viên đạn bạc mà, phải chết vậy nó mới oai, ý tao là sau khi nó nghi ngờ mày xong nhưng không có bằng cớ, thế là các kế hoạch nó không bàn tính với mày nữa, chừng nào đến lúc đó thì mày báo phe mình, tao sẽ biết đường mà phát động tấn công, hiểu chưa ?
- Thế cũng đâu có lôi cổ nó ra được ? Nó ngồi trong chỉ đạo rồi sao ?
- Dở, tao dám cá với mày thế nào nó cũng sẽ lộ mặt thôi, cứ yên tâm làm nhiệm vụ của mày đi, đào sâu vào nội bộ của nó, quan sát xem đứa nào thân tín với nó nhất, không thì mày kết thân với nó luôn cũng được !
- Ừm… mà lỡ tao thân với nó hơn, phản mày sao ?
- Phản tao thì tao… treo cổ chứ sao, thôi không giỡn nữa, cố moi tin tức đi nhé, mà nó có nói gì thằng Xung bạn tao không ?
- Nó kể với thằng Bin là theo dõi thằng Xung thử xem, vì thấy bữa giờ tự nhiên tụi mày toàn chơi chung với thằng Xung nên nó sinh nghi, rồi thằng Xung dường như đang nối gót tụi mày phá nó, thế nên nó định… dứt thằng Xung luôn, mà chỉ là đang tính thôi !
- Tốt, thế là sắp tới ngày chiến rồi !
- Ờ, thôi nhé, giờ tao online để tiếp chuyện nó đây, thế là tao nhập băng nó nhá ?
- Duyệt, nằm vùng cho tốt đấy !

Đó là tin tốt có hiệu quả tinh thần rất mạnh đối với tôi, khi mà Sơn đen đã ngày càng trở thành một trợ thủ đắc lực của thằng Minh Huy, ban đầu là từ game, và sau là đến các chuyện thực ngoài đời. Đợi khi thời cơ thích hợp rồi thì chính tay tôi sẽ bắn viên đạn bạc có giá trị độc nhất vô nhị này thẳng vào đầu não của bè lũ tụi nó, bởi tôi biết, cái làm con người đau đớn và căm hận nhất là bị chính người cạnh bên của mình phản bội, và tôi sẽ cố tận dụng hết khả năng nằm vùng xuất sắc của quân sư Sơn đen này. Gọi nó là “ quân sư “ bởi nó bày mưu tính kế cho phe tôi thì ít, mà lập chước hại bên tôi thì nhiều, đấy mới là vấn đề chính, đây gọi là “ trong kế có kế “, thằng Huy sẽ không bao giờ ngờ được ngay từ những ngày đầu tôi đã gài một nội gián vào sâu trong lòng địch, và nội gián này một mặt liên tục xúi người hại tôi, nhưng cũng mặt khác ngấm ngầm báo tin tình báo cho tôi để giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất. Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, một mưu chước kinh điển của các điệp viên hai mang.

Và tin tốt cuối cùng đến vào một ngày giữa tháng 12, khi tôi đang vò đầu bứt tai vì một bài toán khó để luyện trước cho bài kiểm tra một tiết ngày mai.

- Reeng….. ! – Chuông điện thoại dưới nhà vang lên.

- “ Chắc lại tin về tụi thằng Huy đây, hi vọng là đám bạn mình không bị gì ! “ – Nghĩ bụng rồi tôi vội chạy xuống bắt máy.

- A lô ! – Tôi nhấc điện thoại.
- Nam hả ? Tao nè ! – Là chất giọng cứng cựa của A Lý.
- Ừ, A Lý mày à ? – Tôi hớn hở đáp.
- Tao vừa vô Phan Thiết hôm qua, cả ngày bận quá không gọi mày được, chiều nay mới rảnh nè ! – Nó tiếp lời, giọng nói dường như cũng vui vẻ như tôi.
- Tao cũng rảnh, qua tao đi, à không, mày ở đâu đọc địa chỉ đi, tao qua đi chơi ! – Tôi đề nghị.
- Nhà chú tao ở… gần xóm Lạc Đạo ấy, để tao đưa số nhà ! – Nó trả lời.

Hoá ra nhà chú của thằng A Lý cũng gần nhà thờ Lạc Đạo, tôi đạp xe cái vèo chỉ gần mười phút là đến nơi. Dừng trước một căn nhà rộng có tấm biển cơ sở thực phẩm đóng gói, nhưng tôi đồ rằng nhà thằng A Lý định mở luôn cơ sở bán chả lụa vào Phan Thiết, mà chắc có vẻ là như thế bởi tôi nghe mùi chả hấp thơm lừng đặc trưng từ trong nhà bay ra.

- A Lý, tao nè ! – Tôi gọi với qua cổng.
- Đợi chút ! – Giọng nó vọng từ dưới nhà sau.

Ít phút sau, thằng A Lý xuất hiện với dáng vẻ của 1 năm trước hầu như không có gì thay đổi, vẫn tướng người chắc nịch, nước da đen sẫm của một thằng con trai thường xuyên đi giao hàng dưới cái gió như phang, cái nắng như rang của Phan Rang.

- Chà, sao thấy mày ốm đi vậy ? – Nó cười vỗ vai tôi.
- Ờ… thì chắc ăn chơi nhiều, he he ! – Tôi chột dạ nghĩ không lẽ bảo rằng do đầu óc toàn mải lo tính toán nên bị hao tổn sinh lực.
- Giờ đi đâu ? Uống nước hả ? Có đặc sản gì ăn không ? – Nó vồn vã hỏi.
- Yên tâm, mày ở đây bao lâu ? – Tôi cười hỏi lại.
- Khoảng nửa tháng, chắc cuối tháng 12 tao về lại, mà 1 tao vô tiếp đó ! – A Lý trả lời.
- Dữ vậy ? Có việc à ? – Tôi khấp khởi mừng thầm.
- Ừ, thời gian đầu tao phải giao nguyên liệu với hương vị cho nhà chú tao, đảm bảo chất lượng nguyên gốc chứ mậy ! – Nó toét miệng cười đáp.
- Rồi, thế ngày còn dài, tháng còn rộng, năm còn nhiều, tao dẫn mày đi hết Phan Thiết luôn ! – Tôi vung tay tuyên bố hùng hồn.
- Vậy mới được chứ lị ! – Nói rồi nó vô nhà dắt xe ra ngoài.

Mặc kệ bài kiểm tra ngày mai, chiều hôm đó tôi dẫn thằng cựu đại kình địch A Lý của mình đi ăn uống nhiều nơi ở Phan Thiết, hết món mì quảng đặc trưng rồi đến nước mía, sau đó lại tấp vào bánh hỏi lòng heo rồi nhảy qua uổng nước ngọt. Đến tầm 6 giờ chiều thì hai ông mãnh đã no nứt bụng, lăn kềnh ra bờ cát biển mà thở dốc :

- Ngon quá mày ạ, sáng mai tao ăn mì quãng tiếp ! – A Lý xoa bụng.
- Nhớ đường không ? Lạc đó mày ! – Tôi sửng sốt.
- Yên tâm, tao là dân bộ hành mà, lạc quái gì được ! – Nó nhún vai đáp. – À mà ở đây, có thằng bạn nào của mày cũng đánh đấm được hông, ra giao lưu chơi !
- Trời đất, mày mới vào đến nơi mà đã muốn gây chiến đất người à ? – Tôi chưng hửng.
- Hê hê, quen tật thôi, hay mày muốn tao với mày thử tiếp ? – A Lý cười khì.
- Thôi cho xin, ăn một cước của mày là tao hãi lắm rồi, đau bỏ xừ ! – Tôi nhăn mặt lắc đầu lia lịa.
- Chứ mày tưởng quyền của mày nhẹ à ? Tao nằm giường mất mấy ngày đấy ! – Nó thở hắt ra.
- Thế à ? Hê hê, tao cũng được đấy chứ nhỉ ! – Tôi gãi đầu cười khoái chí tử.
- Chiêu đó là gì vậy ? Bữa đó về tao đau ghê gớm, bên ngoài da thì thâm tím lại ! – A Lý hỏi.
- À… gọi là Nhất Thốn Kình, phát kình trong khoảng cách một thốn tay ấy ! – Tôi tự hào đáp.
- Ra là kình lực, nói vậy là sát chiêu rồi ! – Nó nhăn mặt.

- Thì… quả đó thằng nào chả dùng sát chiêu, mày đá vào be sườn tao còn gì !
- Thế ở đây có đứa nào biết Vịnh Xuân giống mày không ? Nó biết Nhất thốn kình chưa ?
- Không có đâu, mà tao có thằng bạn cũng khá lắm, bữa nào rủ nó ra giao tay với mày chơi !
- Thằng nào thế ? Mai rủ đi !

Tôi tần ngần một hồi, thoáng suy nghĩ vì chiều mai theo lịch là hội bàn tròn và đám Sơn đen lại tập trung ở bãi biển để luyện võ, đắn đo giây lát rồi quyết định luôn :

- Ừ, chiều mai tao qua rủ mày rồi đi chung luôn !
- Được đó, chiều mai tao cũng rảnh ! – Thằng A Lý mắt sáng rỡ như bắt được vàng.

Thế là chiều ngày hôm sau, tôi xuất hiện tại điểm hẹn cùng thằng A Lý trước sự ngạc nhiên của hết thảy chúng bạn, và chỉ bằng một câu giới thiệu đơn giản tôi đã nâng tầm ảnh hưởng của nó lên cả nhóm :

- Đây là A Lý bạn ở quê nội tao, trông vậy thôi mà đánh ngang ngửa tao đấy !

Mấy đứa trong hội bàn tròn thì há hốc mồm ngạc nhiên, tụi thằng Bờm lảng đi chỗ khác, chỉ có thằng Chiến là cứ nhảy dựng lên như bị ngứa ngáy chân tay, và Sơn đen thì… đã vặn cổ tay bắt đầu khởi động. Để rồi ít phút sau, tôi kéo thằng Chiến ra ngoài vòng đấu do nó dính một cước của A Lý vào bắp chân, và tầm mười lăm phút sau, A Lý vỗ vai Sơn đen an ủi, thừa nhận rằng thằng Sơn Xủng Xẻng này chỉ kém mình một chút.

- Thế là chiều nào tụi mày cũng ra đây tập võ à ? Chi vậy ? – A Lý ngạc nhiên.
- À… có chút chuyện ! – Tôi đưa mắt nhìn tụi thằng Sơn rồi ngập ngừng trả lời.

Và A Lý đoán bậy bạ mà trúng tùm lum :

- Sao thế ? Có tụ đánh nhau à ? Hoành tráng không ? Tụi mày gây sự hay bị ăn hiếp ?

Sau một phút thương thảo với cả nhóm bằng tia nhìn quyết đoán, cuối cùng tôi quyết định kể hết mọi chuyện xảy ra giữa tôi với bè lũ Minh Huy cho A Lý biết. Tôi kể chầm chậm, nhấn nhá những chỗ quyết định có tính chất cân não, đến khi kết thúc thì thằng A Lý đã ngồi trầm tư suy nghĩ rất ư là… nghiêm túc :

- Tao thấy kế hoạch của mày cũng được, đúng là ở vị trí mày thì tao cũng chẳng thể nào làm khác được rồi ! – Nó gật gù nói sau khi nghe tôi giải thích rõ lí do tôi chọn cách “ dùng thủ đoạn đấu thủ đoạn “, cũng là sẵn dịp nói cho cả nhóm biết.
- Ừm, bất đắc dĩ thôi ! – Tôi thở hắt ra.
- Mà cái thằng Huy đó cũng mất dạy thiệt chứ, có gì cứ hẹn nhau ra ngoài quyết đấu cho đáng mặt anh hùng phải hơn không ! – A Lý gằn giọng.
- Nếu nó được vậy thì tao đã không phải để liên luỵ mấy thằng này rồi ! – Tôi lắc đầu đáp. – Với cả… tao kể ra thế này cũng không mong mày hiểu được, chỉ là… ừ, mày giúp được bọn tao chuyện gì thì giúp, vì thú thật tao cũng đang chờ ngày mày vào đây !

A Lý thoáng chút ngập ngừng, rồi nó quệt mũi đáp :

- Tao thì giờ cũng nghỉ học rồi, chỉ tập trung giúp đỡ gia đình cho thằng Tắc đi học thành tài, nếu tao giúp mày mà công việc kinh doanh của chú tao trong đây không bị gặp gì cản trở thì tao sẽ giúp , yên tâm, chỗ anh em cứ nói !

Hoá ra A Lý nó đã nghỉ học, hèn gì tôi thấy đang mùa học sinh mà thằng này lại vào chơi cả gần nửa tháng, ra là nó suy nghĩ sâu xa thật, lo cho thằng A Tắc đệ nó đến cùng.

- Ừm, mày dân ngoài đó mà, giúp tao vài lần chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu ! – Tôi liệu tình hình rồi quả quyết.
- Thế tốt rồi, tao nghe mày kể mà cũng nóng gáy ! – A Lý thu hai đầu quyền lại thành nắm đấm.

Tin tốt cuối cùng là như vậy đấy, ngày hôm đó tôi chính thức nhờ A Lý hai việc, một là nó sẽ làm đối thủ cước pháp của tôi để còn biết đường mà chọi lại thằng Huy, hai là nó sẽ ra mặt giúp đỡ khi mà tôi nhờ cậy, không còn gì tốt lành hơn là nhờ được một thằng từng là đối thủ của mình, đúng là không đánh nhau không biết anh em. 

Tính ra mọi việc đều đang tiến triển hết sức thuận lợi đấy chứ, tôi có những ngày hoãn binh để tranh thủ cơ hội, Sơn đen đã vào vai điệp viên cấp cao với vỏ bọc nội gián hoàn hảo, thằng Xung thì đang phá tụi Minh Huy ra mặt và cứ theo lời tôi, mức độ phá hoại sẽ ngày càng tăng dần, tụi thằng Rế thì bảo vệ thằng Xung ráo riết, đám bàn tròn luyện võ đã có phần tiến bộ, giờ lại kéo được mãnh tướng A Lý về phe mình.

Vậy nỗi buồn của tôi là chuyện gì ?

- Tránh ra ! – Giọng một cô nàng kiêu kỳ luôn mang vẻ lạnh lùng cố hữu vang lên.

Đó, chính là nỗi buồn của tôi !

Chap 246 :
Không có nỗi buồn nào lớn hơn đối với tôi ngoài việc Tiểu Mai ngày một lạnh lùng với mình hơn nữa, suốt kể từ hơn nửa tháng nay, nàng không buồn nhìn tôi lấy một lần. Tôi biết, khi nàng giận tôi ghê gớm lắm, nàng sẽ chẳng còn quan tâm gì tôi nữa, đó là cách giận của Tiểu Mai, lờ đi xem như không có mặt tôi trên cõi đời này.

Tháng 12 năm đó, tính từ đầu tháng đến ngày 15 hôm nay là những ngày chán nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ, chỉ mới vừa sáng sớm, khi tôi vừa dắt xe vào bãi gửi, đeo cặp qua vai định bước lên hành lang thì tôi gặp Tiểu Mai cũng đang dắt xe theo hướng ngược lại. Ngày nào cũng vậy, tôi trông nàng vận áo dài trắng tinh khôi mà quá đỗi thanh khiết, tôi yêu vẻ đẹp này, thế nhưng tôi buồn cho sự lãnh đạm của nàng. 

Thoáng ngập ngừng giây lát, cuối cùng tôi quyết định mở lời :

- Để mình dắt xe cho, nhé !

Tiểu Mai thoáng sững người lại, và rồi nàng dắt xe ngang qua tôi, lạnh lùng nói :

- Đừng cố tỏ ra tốt lành với tôi !

Rồi ít giây sau, mặc cho tôi đứng thừ người ra vì bất động, nàng thản nhiên ôm cặp bước vụt qua, để tôi lại góc sân trường đầy thẫn thờ và buồn bã.

Tôi rốt cuộc là đã sai ở điểm nào ? Chỉ cách đây một tháng, Tiểu Mai còn bảo rằng sẽ đợi lời ngỏ chính thức từ tôi mà ? Vậy thì chỉ bởi tôi gặp nạn do thằng Huy, tôi nói mình hạn chế gặp nàng là lí do để giận hay sao ?

Hay là do bé Trân chủ động đợi tôi ngoài cổng trường 2 lần mà bị nàng thấy, nếu thật sự Tiểu Mai thích tôi thì nàng ắt phải có thừa thông minh và tinh tế để biết rằng trong mắt tôi không có ai ngoài nàng mới phải chứ ?

Hay do tôi đã giúp Khả Vy vào ngày trước ? Ở tình huống đó tôi làm vậy có gì là sai, cũng chính nàng đã buông tay tôi ra mà, không lẽ là ghen ? 

Tôi lều bều trôi vào phòng học chả buồn nhìn ai, bọn trong hội bàn tròn cũng biết chuyện nên chỉ im lặng nhìn nhau, và cũng chỉ bởi sau giờ học thì tôi mới tâm sự với tụi nó được. Vả chăng tụi nó cũng biết thái độ của Tiểu Mai đối vối tôi hôm giờ là như thế nào rồi, mà có lẽ hầu như cả lớp cũng biết, vì dạo này thằng Huy thì toàn cặp kè cạnh nàng gần như toàn thời gian, tôi thì sau màn “ tỏ tình chấn động “ đã im lặng rút lui.

Tiểu Mai bảo tôi đừng cố tỏ ra tốt lành với nàng, nhưng đúng là vậy mà, tôi dù cố sống cố chết cũng đều muốn mọi điều tốt lành sẽ đến với nàng, bởi tôi nợ Tiểu Mai quá nhiều lần. Tôi hầu như chỉ toàn mang đến nỗi buồn cho nàng, từ lúc ban đầu, tôi ngộ nhận tình cảm của mình với Khả Vy, thế nhưng đồng thời khi đó tôi cũng lại giữ rịt Tiểu Mai một bên, mặc định xem nàng chỉ là của riêng mình, và khó chịu mỗi khi nàng quan tâm ai đó. Tiểu Mai đủ khả năng để biết chuyện nó, nàng lẳng lặng quan tâm mỗi mình tôi, và được nước lấn tới, tôi xem đó là trách nhiệm của nàng, tôi chỉ cần đối tốt với Khả Vy là đủ.

Tôi kéo Tiểu Mai từ niềm vui vuột xuống nỗi buồn những không ít lần, tôi đi chơi nói cười tình tứ với nàng, để rồi lại nắm tay Khả Vy trước mặt nàng. Tôi trú mưa với Tiểu Mai, tôi nắm tay người con gái cạnh bên tôi khi đó, để rồi ít phút sau tôi nhẫn tâm quay lưng bỏ đi dù biết chắc rằng nàng đang khóc sau lưng tôi.

Ít ngày sau, tôi mặc kệ cái ôm từ đằng sau của nàng mà không mảy may để tâm đến, chỉ xem như đó là một cách trả lễ trước khi nàng về nước, chỉ đơn giản vì nàng đã đối tốt với tôi. Rồi tôi bị Khả Vy từ chối, điên quá hoá rồ, tôi đặt lòng tự trọng của mình lên cao mà trả lại quyển sổ Guitar cho Tiểu Mai, đó là cách dứt khoát tàn nhẫn nhất mà tôi đã từng nghĩ ra.

Và một thời gian sau, tôi toàn tâm tán tỉnh Tiểu Mai, chắc có lẽ trải qua bao nhiêu biến cố, nàng vẫn tin tưởng ở tôi, một thằng con trai ăn chưa no lo chưa tới. Nàng cho tôi một cơ hội, đợi chờ ở tôi một lời ngỏ, và… cũng lại ít ngày sau đó, tôi chủ động tránh mặt nàng, rồi đưa bé Trân về ngay trước mắt nhau.

Tôi biết mình ngu, tôi biết mình hồ đồ vì đã bỏ qua quá nhiều điều tốt như vậy, đã lỡ đi những tháng ngày quý giá mà tôi có thể bên cạnh Tiểu Mai, để rồi giờ đây… nàng lạnh lùng với tôi, vẻ như giận tôi ghê gớm lắm, âu cũng là quả báo, tôi có gieo thì có gặt thôi, tôi không thể lấy tư cách gì mà trách cứ nàng được.

Vậy nên tôi chỉ buồn, mỗi ngày trôi qua, tôi tự mình nếm trải sự cô đơn khi đường về luôn chỉ có một mình, thiếu vắng một nụ cười nhẹ nhàng thuần khiết mà tôi vẫn hằng mong đợi, tôi ước gì thời gian có thể quay trở lại vào lúc ban đầu, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại gì mà đến trước mặt nàng mà bày tỏ tình cảm.

Buồn bã là thế, biết rằng mình chẳng thể được Tiểu Mai tha thứ nữa, nhưng tôi vẫn quan tâm đến nàng, và để ý nàng nhiều hơn. Đến lớp, hiếm khi nào tôi rời mắt khỏi Tiểu Mai, mặc kệ cái thằng Huy đểu giả kế bên, tôi chỉ nhất mực chú ý đến nàng hết mức có thể, tôi muốn mình sẽ là một người quan tâm nàng thầm lặng từ đằng sau. Tiểu Mai không biết điều đó, hoặc giả nàng không biết thật, chỉ lạnh lùng chú tâm vào bài vở, hết giờ rồi ra về, những ngày như vậy, tôi không còn được nàng truy bài đầu giờ nữa.

Một buổi sáng nọ, khi tôi từ bãi giữ xe ngược ra, trông thấy Tiểu Mai cũng đang dắt xe theo hướng ngược lại, như biết thân phận tình thế của mình, tôi chủ động bước tránh sang bên rồi quay trở vào lớp trước. Nhìn nàng khó khăn dịch những chiếc xe bên cạnh ra để lấy lối cho xe nàng vào, tôi rất muốn được chạy đến giúp đỡ, thế nhưng tôi biết một khi Tiểu Mai đã giận tôi, đã nói như vậy rồi thì tôi chẳng thể làm gì được cả. Vậy nên tôi buồn bã xốc lại dây đeo cặp rồi bước vào lớp, ngồi phịch xuống ghế mà mong ngóng ra cửa phòng.

Ít phút sau, Tiểu Mai bước vào, nàng tảng lờ đi cái nhìn của Khang mập vì vào lớp muộn vài phút, bỏ qua luôn cả lời nói của nhỏ Huyền đang vừa lau bảng vừa dọn bàn giáo viên :

- Muộn vậy, Mai lấy phấn viết ra giúp mình đi, bữa nay tụi mình trực mà !
- ……. ! – Tiểu Mai không trả lời, nàng lẳng lặng buông cặp rồi thừ người ra bàn.

Nhỏ Huyền có lẽ là biết ý, hoặc có lẽ phần vì nể Tiểu Mai nên chỉ lắc đầu rồi tự mình làm nốt phần trực nhật còn lại rồi về chỗ ngồi.

- Bữa nay đến Mai truy bài Anh ngữ nha, hôm qua mình làm môn Lí rồi ! – Luân khùng gấp sổ đầu bài lại rồi bước đến nói.
- À…ừ… ! – Tiểu Mai thoáng lưỡng lự rồi cũng bước lên bảng.

- Mình viết bài giải ra ngoài, mấy bạn ghi vào nha, không hiểu gì thì hỏi mình ! – Nàng loay hoay lấy phấn ra rồi viết bài lên bảng.

Ít phút sau, Tiểu Mai đứng ở bàn giáo viên nhìn mọi người hí hoáy chép bài bên dưới mà chẳng ai buồn hỏi nàng chi tiết nào, có lẽ đám bạn lớp tôi thích chép bài giải có sẵn hơn là hỏi rồi đợi người giải thích. Bất thần thằng Huy tranh thủ cơ hội đứng lên nhanh nhảu :

- Ủa Mai ơi, bày giúp mình đoạn này với, dòng thứ 5 ấy !
- Hở…ừ ! – Nàng nhìn sang nó rồi bước về chỗ.

Thực ra mọi người đã quá quen với việc thằng Huy lấy cớ hỏi bài mà tranh thủ tiếp cận Tiểu Mai, thế nhưng do nó là phó bí thư, lại vừa nhậm chức cán sự Toán, lại giỏi lấy lòng bọn con gái nên bạn bè trong lớp cũng không buồn phàn nàn gì về cái cảnh chướng tai gai mắt này, thỉnh thoảng lại còn có cả đứa nào đó cao hứng ghép đôi nó với Tiểu Mai.

- Ê Nam, sao thằng Huy hỏi là Mai trả lời ha ? Ức ghê, thằng Xung cũng đang hỏi mà không thấy Mai bày lại, không phá thằng Huy được ! – Luân khùng thì thào.
- ………….. ! – Tôi dường như không nghe thấy.
- Ê, mày ! – Thằng Luân ngạc nhiên lay vai tôi.

Thế nhưng tôi chỉ đang quan sát Tiểu Mai, nàng đang giảng bài cho thằng Huy mà không biết là ở phía bên cạnh, chị đại Yên ù với thằng Xung cũng đang hỏi lại tới tấp.

Và không thể đợi thêm một phút giây nào nữa, tôi đứng bật dậy rồi bước ra khỏi chỗ ngồi, đi thật nhanh đến phía Tiểu Mai đang đứng trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trong lớp, bởi hầu hết đều tưởng tôi định giở trò điên khùng nào đó đại loại.

Nhưng tôi không quan tâm những người xung quanh nghĩ gì, tôi chỉ biết mình cần phải làm gì, bước thật nhanh đến Tiểu Mai, tôi nắm chặt lấy tay nàng :

- Mày…. ! – Thằng Huy sửng sốt.
- ……………. ! – Tiểu Mai cũng ngạc nhiên không kém.

- “ Biết ngay mà ! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng khi thấy tay nàng nóng rực lên.

- Bệnh sao không xuống phòng y tế chứ ? 

Nói rồi không đợi Tiểu Mai kịp phản ứng, tôi kéo tay nàng bước ra ngoài phòng học và đi học hành lang để xuống phòng y tế :

- Bỏ ra ! – Tiểu Mai khẽ nhăn mặt.
- Cả người nóng hầm hập thế kia mà sao cứ cố giấu vậy ? – Tôi nửa khó chịu, nửa cảm thấy thương nàng vô cùng, thương người con gái mỏng manh đang đi cạnh bên tôi.

Thế nhưng Tiểu Mai đột ngột dừng lại, nàng giật tay ra khỏi tôi :

- Mình tự đi được !

Lại một lần nữa, tôi thẫn thờ nhìn nàng nặng nhọc bước đi mà chẳng biết mình phải làm gì cho đúng, nếu cứ ngoan cố chạy theo thì liệu Tiểu Mai có đồng ý không, nhưng….. Cứ như thế, Tiểu Mai lẳng lặng đi trước, tôi chầm chậm bước theo sau chỉ mong nàng xuống phòng y tế một cách bình yên. Qua bao nhiêu cửa lớp, qua bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, có một người con gái bước đi phía trước và một đứa con trai đi sát theo sau… tôi đã vứt bỏ cái sĩ diện của mình từ lâu lắm rồi, không sao !

Tôi đứng ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm khi nghe cán bộ phòng y tế nói rằng Tiểu Mai chỉ bị sốt nhẹ, uống thuốc rồi nghỉ hết hôm nay là sẽ khỏi. Chừng như yên trí rằng nàng đã đồng ý nằm nghỉ tại phòng thì tôi mới dám đi trở lại phòng học. Vào lớp thì đã trễ vài phút cho tiết đầu tiên, tôi xin phép giáo viên rồi lầm lũi bước về chỗ ngồi trong tiếng xì xào của tụi bạn :

- Ghê, sao nó biết Trúc Mai bệnh hay vậy ?
- Chắc nó truyền bệnh, ha ha !
- Mày, cái đó gọi là đồng bệnh tương lân !

Ngồi xuống ghế và lấy sách vở ra, tôi còn chưa kịp để thần trí mình tỉnh táo trở lại chuẩn bị tiếp thu bài vở thì Luân khùng lại trờ tới :

- Mai bệnh à ?
- Ừ, sốt nhẹ thôi ! – Tôi đáp.
- Sao mày biết vậy ? Bác sĩ à ? Tao nhìn có đoán được gì đâu ta ! – Thằng Luân ngơ ngác.

Ngay sau câu hỏi của nó, tôi cũng ngơ ngác không kém, ừ, tại sao nhỉ, sao giây phút đó tôi lại biết chắc chắn Tiểu Mai bị bệnh vậy kìa ? Tôi đâu có phải là thần y chỉ nhìn tướng đoán bệnh đâu chứ ?

Chiều hôm đó, tôi buồn bã ngồi trong nhà nghĩ ngợi mãi mà chẳng tập trung học hành được chữ nào vô đầu, chỉ muốn chạy ngay đến bàn điện thoại mà gọi sang hỏi thăm Tiểu Mai để xem tình hình thế nào, chứ cứ thế này thì tôi đến chết vì lo lắng mất. Ruột gan cồn cào như lửa đốt, tôi gần như chỉ thiếu chút nữa là đã phóng xe thẳng qua nhà nàng rồi, thế nhưng khi nghĩ đến thái độ của nàng, tôi lại đâm ra e dè và ngại ngần trở lại :

- Tránh ra !

- Bỏ ra !

Ừ, chừng đó là đủ để mày hiểu chuyện rồi mà Nam, người ta đã không muốn thấy mày rồi, sao cứ cố chấp chi vậy…. !

Nghĩ bụng là một chuyện, nhưng cố thuyết phục mình ngồi yên lại là một chuyện khác, trọn buổi chiều hôm đó tôi cứ đứng ngồi không yên vì lo lắng.

- Reng… ! 

Lại là chuông điện thoại, thú thật là lúc này nếu có thằng bạn nào gọi đến bảo nó vừa bị thằng Huy chơi đểu gãy tay gãy chân thì chắc tôi phát điên lên mất :

- A lô ! – Tôi sẵng giọng.
- A cái thằng này ngon, mày nói giọng với ai đấy ? – Giọng ông anh của tôi.
- Ơ… đại ca hả ? – Tôi ngơ ngác.
- Chứ không lẽ… đại tẩu mày, cái thằng ngu này ! - Ổng đốp lại ngay.
- Chu cha, bữa nay sao có hứng gọi về vậy ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Tao thích thì gọi, hỏi thăm thằng đệ ra sao thôi ! - Ổng đáp.

- Em bình thường, huynh sao ?
- Khoẻ mới gọi cho mày, mệt nằm bệnh viện rồi !
- À, thì khoẻ !
- Học hành sao rồi ?
- Dạ… bình thường huynh ơi !

Tôi tặc lưỡi đáp bừa cho qua chuyện, chứ nếu mà nói hồi đầu năm có lãnh vài cái trứng ngỗng môn Toán thì đảm bảo lão anh tôi gào lên qua điện thoại là cái chắc.

- Ờ, định gọi về báo Noel tao về không được, ở chơi với ông Rin mập rồi !
- Sướng nha, anh em tụ họp, em cũng muốn vô quá !
- Sướng cái đầu mày, ở quê ăn uống thoải mái, vào đây toàn cơm sườn với chả cơm tấm chán bỏ xừ, ngán kinh khủng, kẹt xe tùm lum !
- Mà vui, em ở đây buồn quá chừng !
- Sao buồn ? Gái bỏ à ?

Ông anh tôi nói một câu mà trúng ngay tim đen của tôi :

- Ừ… bị bỏ rồi…. ! – Tôi rầu rĩ thú nhận.
- Nhỏ nào bỏ ? Nhỏ Vy đó hả ? - Ổng hỏi tiếp, giọng vui vẻ.
- Thì… vậy ! – Tôi thở hắt ra.
- Tao nói mà, ha ha, chuyển qua bé Mai đi, ngay từ đầu tao đã nói đó là em dâu tao mà ! – Rồi ổng phá ra cười ha hả.

- Cũng… không được, đang bị giận ghê lắm !
- Xời, con gái giận dỗi vài ngày là hết thôi, cứ chì vào, mặt dày vào, à thế nhá, giờ tao đi ra ngoài chút, ông mập hối quá !
- Ừ…à khoan, đại ca !
- Gì ? Lẹ bố đi, làng nhàng tao đấm vỡ mồm !
- Đang nghe nhạc gì vậy ? Em nghe loáng thoáng, thấy hay hay !
- Hê hê, để tao đọc tựa đề cho !

- @#%...*^( !
- Nhạc tàu hả ? Vậy hiểu gì mà nghe ? – Tôi chưng hửng.
- Mày ngu quá, có English version mà, tìm nghe đi, lời dịch hay lắm ! - Ổng đốp lại.
- À…dạ… em nhớ tựa đề rồi ! – Tôi xuôi xị ngay tắp lự.
- Thế nhá, bye hiền đệ, Tết huynh về dẫn bé Mai qua chơi nghen !

Nói rồi chẳng đợi tôi trả lời, ông anh cúp máy cái rụp luôn, vẫn đúng phong cách hung hăng thường thấy, nhưng dù sao tôi cũng đã cười được trong ít phút, cảm giác lâu ngày gặp lại anh em đã tạm thời làm dịu đi nỗi lo lắng về Tiểu Mai trong tôi. Và mối quan tâm của tôi bây giờ đã chuyển sang… bài hát khi nãy mà ông anh chỉ dẫn, những ngày sau đó tôi chỉ chú tâm nghe mỗi một bài này, giai điệu nhẹ nhàng và trữ tính đó làm tôi mê mẩn.

Ít ngày sau, tôi lần mò trên mạng được lời dịch từ Anh ngữ sang Việt ngữ của bài hát này, và phải mất gần mười mấy phút đồng hồ tôi mới dứt cơn lặng người đi vì xúc động, bởi… lời bài hát này gần như được viết riêng ra, nói thay những gì tôi muốn nói vậy. Và như một niềm đam mê, lần đầu tiên trong đời tôi học thuộc một đoạn tiếng Anh dài từng ấy dòng, nhấn nhá cả cách phát âm và ngữ điệu cho thật giống ca sĩ, để rồi cứ hễ rảnh rỗi là tôi lại y theo giai điệu trong đầu mà lẩm nhẩm hát thầm theo nhạc.

Tôi hát Anh ngữ thật rành rẽ, tôi đưa cảm xúc của mình trôi theo bản nhạc, tôi lại còn cao hứng tìm cả hợp âm Guitar của bài hát mà nhẩm theo thế tay trái khi bấm đàn, dù biết rằng chẳng để làm gì bởi xung quanh tôi chẳng có cây đàn Guitar nào cả. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thuộc một bài hát có lời bằng tiếng Anh nhanh đến như vậy, chỉ mất vỏn vẹn 3 ngày để tôi hát được theo nhạc, và thế tay cứ gõ gõ theo từng hợp âm Guitar hiện ra trong đầu.

Ngày 22- 12- 2006, tôi thuộc trọn vẹn bài hát này với niềm đam mê vì những lời lẽ mà nó mang lại, đơn giản mà đầy ý nghĩa, giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng như chính tựa bài hát vậy.

Ngày 25- 12- 2006, tôi vui mừng đưa bài hát này vào danh sách những bài hát tình yêu của tôi, mở đầu cho một loạt những bản nhạc khác sau này tôi được diễm phúc song tấu cùng người tôi yêu.

Nói như vậy để biết rằng, hai ngày 23 và 24 của tháng 12 năm đó thật sự có nhiều chuyện đáng nhớ và xảy ra liên tiếp chỉ trong khoảng thời gian 48 giờ đồng hồ ngắn ngủi.
__________________