Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 41-Chap 45]


Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 41-Chap 45]
Tác giả : LeoAslan

Chap 31-35 Chap 36-40
Chap 46-50 Chap 51-55 

Chap 41 : 

Vào hiệp 2 , bọn tôi thay đổi chiến thuật, ko sử dụng những đường chuyền dài nữa vì khá dễ mất bóng, thay vào đó là những đường chuyền ngắn với tôi và thằng D làm chủ công phối hợp qua lại tạo cơ hội cho thằng T dứt điểm. Nhưng bây giờ đúng như thằng L cảnh báo, tôi được ưu tiên những 2 người kèm, báo hại cứ có bóng là tôi hết quay sang bên này lại quay sang bên kia chóng cả mặt để rồi lại chuyền về cho thằng D. Cơ mà cũng nhờ vậy thì thằng T mới trống chỗ, nó phối hợp với thằng D cũng ăn ý không kém gì với tôi, thế nên gây bao phen sóng gió bên khung thành 11A1.


Nhưng đội bạn cũng tấn công sát sao ko kém, tôi thì lãnh trách nhiệm nhiều hơn, tham gia phòng thủ cùng với tuyến dưới, tận dụng kĩ thuật cá nhân tranh chấp bóng liên tục và nhờ vậy chặn đứng nhiều đợt phản công nguy hiểm của các cầu thủ áo đỏ suốt 25 phút tiếp theo của hiệp 2. Chính vì vậy mà tôi dần thấm mệt, chân cẳng đã cảm thấy bắt đầu nặng như đeo chì, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người, chảy cả vào mắt.

Thằng D đang có bóng, nó lách sang cánh trái rồi tạt vào giữa cho thằng L, bóng được chuyền sang thằng T sau khi tôi thu hút sự chú ý giả vờ chạy vào cuối sân bên phải. Thằng L đảo người qua mặt hậu vệ rồi quyết định sút xa :

- Víuuu… ầm..- Bóng tông thẳng vào xà ngang trong sự ngỡ ngàng và tiếc hùi hụi của bọn tôi.
- Dek…thế mà không vào ! – Thằng T tặc lưỡi.
- Lùi về C ơi ! – Thằng L tổ chức phòng thủ.

Sau cú phát bóng, 11A1 tiếp tục chiến thuật bật tường phản công nhanh, thoáng chốc đã cho rơi thằng C lại sau lưng, nhưng ở phần sân 10A1 thì tôi đã âm thầm lùi về phòng ngự. Tôi nhanh chóng áp sát tiền vệ đối phương, chèn người rồi cướp bóng, lách sang bên và gia tăng tốc độ dẫn bóng lên lại giữa sân. Thằng D hiểu ý chạy cánh sang trái, nhận đường chuyền từ tôi rồi chuyền sang thằng C đang vọt lên, lại nhả bóng về tôi đang chạy cánh phải, tôi bứt phá vào hàng thủ đội bạn. Tình hình đang rất thuận lợi, phần sân bên này chỉ còn 2 hậu vệ và 1 thủ môn, tôi đảo người cho rơi 1 hậu vệ rồi tạt sang cho thằng D, nó nhả bóng ngoạn mục đánh lừa hậu vệ còn lại, thằng T ngay lập tức sút dứt điểm :

- Víu…- Bóng xé gió lao thẳng vào góc hiểm khung thành, lưới đội bạn đã rung lên, chúng tôi rút ngắn cách biệt xuống còn 1 bàn vào phút 30 của hiệp 2.

- Hay quá T ơi, hay quá N ơi ! – Lớp tôi vỗ tay ì xèo.
- 3-2 rồi, gỡ hoà luôn đi 10A1 ơi !
- Có mà nằm mơ, thể nào bên đây cũng giã thêm vài trái nữa ! – 2 ông mãnh 11A1 vẫn chống đối…chính quyền.
- Xí, để rồi xem ! – Nhỏ Y thè lưỡi.

Tôi tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi lúc thủ môn nhặt bóng chạy chầm chậm về phía khán đài lấy nước uống.

- Nhóc này dai sức quá, vừa thủ vừa công !
- Giờ nhìn đã thấy mệt rồi, chắc chạy ko nổi nữa đâu ! – Các chị đội bạn bình loạn.
- Nước nè N ! – Em Vy chìa ra chai aquafina vẫn còn ướp lạnh nguyên si.
- Tháo nắp dùm N đi, tay trơn quá ! – Tôi quệt mồ hôi.
- Ừa..rồi nè ! 
- Ừ…ực ực…!- Tôi ngửa cổ tu ừng ực.
- Từ từ thôi, sặc nước giờ ! – Em ấy ái ngại - Còn sức ko ? Thở ko nổi kìa !
- Chả sao, khoẻ như voi ! – Tôi quay lưng chạy vào sân.

Tiểu Mai nhìn theo tôi, tay vẫn còn cầm chai nước chưa kịp đưa vì khi nãy tôi chỉ chạy về hướng Vy ngồi, rồi nàng chậm rãi chìa ra cho thằng T đang í ới ra hiệu phía trước.

11A1 phát bóng từ giữa sân, lại thực hiện chuyền ngắn và phối hợp nhanh, tôi ngay lập tức chắn trước mặt trung vệ đối phương.

- Vẫn còn sức chạy về à ? – Anh này xoay người rê bóng hỏi.
- Tất nhiên..! – Tôi chèn tay rồi gạt bóng ra khỏi tầm chân.

Bóng lăn về hướng thằng C, nó chuyền sang thằng L, rồi thằng D nhận bóng và chạy nhanh sang sân bên kia, tạt ngang cho thằng T vừa gọi vừa chạy. Thằng T có bóng nhưng lại 1 thân 1 mình, đang lúng búng dẫn bóng chưa biết làm sao thì tôi dốc sức chạy lên giữa sân.

- Mày qua phải đi D, nhanh ! – Tôi chạy ngang mặt thằng D.

Thằng T chuyền vào giữa, tôi xoay người đá sang cánh phải đã có mặt thằng D, nó tâng bóng qua người hậu vệ rồi bật gót về lại cho tôi đang chạy về phía thủ môn, tôi làm động tác giả sút bóng rồi nhả cho thằng T, nó sút luôn.

- Bộp ! – Thủ môn 11A1 phán đoán chính xác bay người ôm gọn bóng rồi sút nhanh lên tuyến trên.

Tôi lại hộc tốc chạy về sân nhà, lao vào kèm ngay tiền vệ đối phương đang định chuyền.

- Ặc… lại chú nữa ! – Áo đỏ số 7 lách người hòng thoát khỏi tôi.
- Thì sao…hộc..! – Tôi xoay người gạt bóng rồi mớm sang cho thằng L đang ở tuyến sau.

Nhưng tiền vệ đội bạn cắt bóng thành công và nhanh chóng xâm nhập vùng cấm địa, thằng P và Q lùi về sâu hơn, thằng L đứng án ngữ nhưng bất lực nhìn đường bóng tạt ngang sang phải cho tiền đạo 11A1 đang băng xuống, thằng C chạy sau lưng áo đỏ số 10.
Tiền đạo này dẫn bóng sâu vào rồi bất chợt đảo người tăng tốc cho thằng C rơi lại sau lưng, rót bóng nhẹ nhàng vào khung thành 10A1, K mập tung người bắt bóng nhưng trung vệ đội bạn đã nhảy cao hơn, đánh đầu vào góc dưới khung thành đang bỏ trống, và ở đó có 1 tiền vệ áo đỏ chờ sẵn, gẩy nhẹ bóng vào lưới.

- Dzô….4 -2 hết gỡ, sắp hết giờ rồi ! – Cổ động viên 11A1 mừng rỡ.
- Đã bảo mà, giờ lùi về thủ nữa là xong, còn có vài phút chứ mấy !

Khán giả lớp tôi mặt xụ xuống, chả buồn phản đối gì nữa, nhìn đồng hồ đã là phút 40 của hiệp 2, chỉ còn 5 phút nữa thôi.

- Thằng K lụm bóng quăng lên đây coi ! – Tôi hét lớn, mặt đỏ gay.
- Èo…gì nữa cha ? – Nó thất thểu ôm bóng.
- Nhanh lên, vẫn còn gỡ được ! – Tôi xẵng giọng.
- Chạy hết nổi rồi…phù… ! – Thằng L khập khiễng bước tới, thở phì phò.
- Thua… mệt quá ! – Thằng D quệt mồ hôi trán
- Lên trước đi T, lên trên đi ! – Tôi quắc mắt ra hiệu.
__________________


Chap 42 :

Thằng D giao bóng, tôi bặm môi dốc bóng thật nhanh, đảo người thoát qua trung vệ áo đỏ, dừng bóng đột ngột rồi xỏ kim, gia tăng tốc độ cho rơi tiền vệ đội bạn vừa lùi về kèm tôi.
Thằng T hiểu ý, lao vào giữa chắn hướng nhìn của hậu vệ đội bạn, được nước tôi lại bứt phá chạy về cánh phải rồi xoay người kéo bóng dốc lên qua mặt hậu vệ cuối cùng, mặt đối mặt với thủ môn : 

- Đâu phải chỉ có sút mới vào, ko cần thiết phải dứt điểm gấp, ko cần thiết ! – Tôi nghĩ thật nhanh trong đầu, chân đảo liên tục qua lại vờn bóng rồi bất chợt dùng mũi chân bấm bóng ngay khi thủ môn đội bạn nhoài người nằm xuống định cản bóng trong chân.

Bóng vẽ một đường cong nhẹ nhàng bay vào khung thành 11A1, lưới lại rung lên một lần nữa, tôi chạy vào lưới ôm bóng đặt ngay vạch vôi giữa sân. Phía khán đài vang lên những tràng vỗ tay của cả 2 lớp.

- Nhanh lên anh ! – Tôi nói với trung vệ đối phương.

- 3- 4 , cơ mà còn có một hai phút, làm sao mà thắng đây ? – Nhỏ P lo lắng.
- Nếu gỡ hoà thì vẫn còn cơ hội đá luân lưu ! – Tiểu Mai cắn môi, cố bình tĩnh đáp.
- Không biết kịp ko nữa ! – Vy ngồi nhấp nhỏm ko yên, đưa mắt nhìn tôi đầy lo lắng.

Đứng trước bóng chờ đợi pha giao bóng của đội bạn, tôi thở đầy mệt nhọc, khung cảnh trước mắt cứ mờ mờ mà như xoay vòng, chân nặng trĩu ko cất lên nổi nữa.

- Để tao phòng thủ cho, mày tranh thủ mấy giây này mà thở đều ! – Thằng L vỗ vai động viên .
- ……. ! – Tôi gật đầu, hai tay tựa vào đầu gối , mặt cúi gằm, mồ hôi nhỏ giọt lã chã xuống đất. – À khoan, nếu còn cơ hội tấn công, mày bảo bọn thằng T làm như vầy nhé ! – Tôi thì thầm với nó.
- Ừ, để tao lo cho !

11A1 giao bóng nhưng y như tôi lo ngại, toàn bộ đội bạn đã dồn hết về phần sân nhà để giữ tỉ số 4-3 này, chỉ để lại tuyến trên 1 tiền đạo và 1 tiền vệ. Tiền vệ số 7 nhận bóng rồi chạy lên trên nhưng lại chuyền về cho trung vệ giữa sân, không ngoài dự đoán, thằng L lao đến xoạc chân cắt bóng thành công, thằng D nhanh chóng chạy đến lấy bóng rồi dốc sức chạy sang phần sân bên, cả đội tôi đều dồn hết lên phần sân đội bạn, bên này chỉ còn mỗi K mập đang đứng thở ở khung thành và tôi thì đứng ôm chân giữa sân, 2 cầu thủ áo đỏ tuyến trên cũng đã rút về sân nhà.

- Cố lên, tổng tấn công đi ! – Khán giả 10A1 la ó rầm trời.
- Cơ hội cuối cùng đấy, dzô đê ! – Mấy thằng lớp tôi đứng cả lên mà hò hét.
- Thủ chắc vào mấy cậu ơi ! – Chị em đội bạn cũng la to ko kém.

Thằng D dẫn bóng vượt qua tiền vệ đối phương rồi chuyền ngay sang cho thằng L đang thoát sâu sang cánh trái, L đội trưởng có bóng và tạt sang cho thằng C, thằng này lại đảo người nhả bóng cho thằng P vừa dâng lên, đồng thời thằng Q cũng kèm sát hậu vệ áo đỏ. Cục diện trận đấu đang diễn ra quyết liệt tại cánh trái gần cầu môn, màu áo xanh và đỏ hoà lẫn vào nhau trong tiếng hò reo cổ vũ của khán giả 2 đội, mà ko một ai để ý rằng cánh phải đang rất trống trải, và tôi lầm lũi chạy lên, đưa thẳng tay lên trời ra hiệu : 

- L ơi tao nè ! – Tôi cố sức hét thật to và đón bóng từ chân thằng L đang nỗ lực tạt ngang sang cánh bên.
- Kèm nó, sao bỏ không vậy ? – Thủ môn đội bạn giật thoắt
- Kèm nó ngay, trời ! – Tiền đạo số 10 đội bạn ngay lập tức từ cánh trái chạy sang phải.

Tôi dốc hết sức lực chạy thật nhanh, xỏ kim qua người áo đỏ số 10, tâng bóng qua đầu 1 hậu vệ và lại chạy sâu vào góc phải cuối sân, phía sau lưng huỳnh huỵch những bước chân của gần 3 cầu thủ đội bạn đang đuổi theo, và ngay khi hầu hết các cầu thủ áo đỏ vừa hoảng hốt đổ sang cánh phải kèm tôi thì thằng T chạy ngay vào góc khung thành bên kia mà ko một ai nhận ra ngoại trừ tôi. Bằng một nỗ lực cuối cùng, tôi ngã người hết sức tạt bóng sang cánh trái và té nhào đầu luôn trên sân trong sự ngỡ ngàng của đội bạn lẫn khán giả vì tưởng tôi sút dứt điểm từ góc hẹp.

Bóng xé gió lao đi xuyên qua hàng thủ của đối phương, tạt ngang trước mặt thủ môn như chế nhạo sự bất lực khi anh này với tay nhưng vẫn ko chạm được vào bóng, và thằng T thì đang thoát xuống cực nhanh, rướn chân hết sức để hòng đệm bóng vào khung thành đang trống trải….

- Lộp…bộp…- Quả bóng tròn lăn ngộ nghĩnh đều đều về góc sân trong khoảnh khắc lặng yên hiếm thấy trên sân bóng của buổi sáng chủ nhật đẹp trời, trong xanh và mát mẻ.

Thằng T đã đệm bóng hụt, nó rướn chân hết sức cũng ko thể nào chạm được vào đường bóng đang tạt sang, và cũng té lăn cù luôn trên sân, nằm buông thõng mà thở dốc.

Hiệp 2 kết thúc với tỉ số 4-3 cho 11A1 trong tiếng vỗ tay như vỡ oà từ phía khán đài của cả 2 bên, trống kèn tự chế vang lên ì xèo ỏm tỏi khuấy động cả sân trường chủ nhật vốn vắng vẻ. Các cầu thủ đàn anh tỏ ra rất fair play khi đến bắt tay từng thằng bọn tôi.

- Hey, đá tốt lắm, hôm nào nhập team bọn anh đi đá bên 36hecta nghen ! – Tiền đạo số 10 kéo tay tôi đứng dậy, cười cười bắt tay.
- Dạ….! – Tôi gượng cười cho qua.

K mập thẫn thờ ngồi trong khung thành mặc cho nhỏ H liến thoáng kế bên, thằng P và Q ngồi gục đầu trên sân với bọn tổ 3 đang ra sức an ủi, thằng D thì cầm chai nước mà tưới lên đầu liên hồi như để hạ hoả, thằng C cởi áo vắt ngang vai đi lững thững sang chỗ thằng K kéo nó dậy, thằng L thì ngồi nói gì với thằng T vẫn đang nằm giãy đành đạch ra chiều tiếc nuối. Tôi đứng chôn chân giữa sân, chẳng biết nói gì hay làm gì, kết quả này tuy rất xứng đáng vì 11A1 đều hơn bọn tôi cả về kĩ thuật lẫn thể lực, nhưng tận trong thâm tâm tôi vẫn thấy dâng lên một nỗi nuối tiếc khó tả.

- Đừng buồn nữa, thua đẹp mà N ! – Em Vy bước tới, cố gắng an ủi tôi.
- Ừ…có buồn gì đâu, tiếc chút thôi ! – Tôi thẫn thờ đáp, quên luôn cả vụ tối qua.
- Chạy liên tục như vậy mà còn đi bóng tấn công là hay rồi, mấy chị bên 11A1 cứ khen N mãi đấy, nói N ra dáng lắm ! – Em hấp háy mắt cười động viên.
- Ờ… ! – Tôi đáp bâng quơ, tai nghe chữ được chữ mất.
- Ra cậu này là bạn trai em hả Vy ? Chị ấn tượng rồi đấy ! – Bí thư 11A1 đi ngang nháy mắt.
- Dạ, hì hì, chị về trước ! – Em Vy cười hãnh diện. – Mình cũng về thôi ! – Em ấy quay sang kéo tay tôi.
- Ừa, qua chỗ bọn K mập bảo nó chút ! – Tôi đáp.
- Vậy Vy dắt xe N ra trước ha !
- Ờm….! – Tôi gật đầu.

Thằng K đang uống lấy uống để xô trà đá, nhỏ H múc cho nó liên hồi, nhìn cứ gọi là khiếp, y như đang ép chết nó. Thằng T thì mặt mũi ngu ra, ngơ nhác nhìn Tiểu Mai : 

- Thật hả ? Đá thua cũng đi chơi với T hả ? 
- Ừ , hì, thua ngẩng cao đầu mà ! – Nàng cười thật hiền.
- Nãy tao mà đệm kịp thì giờ có khi còn đá luân lưu…! – Thằng T nhìn sang tôi nói đầy tiếc nuối.
- Ai bảo mày không…Thần long bái vĩ ? Thôi tao về trước đây, mai gặp ! – Tôi nhìn hết lượt rồi đáp.
- Ờ…mai gặp ! – Thằng C nói yếu ớt.
- Ko đi ăn uống gì à ? – K mập hỏi với theo.

Tôi quay lưng đi lắc lắc cổ tay ý bảo không, mày thích cứ ăn 1 mình, tao về nhà ngủ khoẻ.

- Hôm nay N tuyệt lắm ! – Tiểu Mai mỉm cười khẽ nói lúc tôi đi ngang qua.

Tôi cũng gật đầu nhẹ chào lại rồi đi ra phía cổng nơi em Vy đang dựng xe đợi tôi về chung. 2 đứa đi bộ đến nhà em Vy chứ giờ tôi chẳng chở nổi, mà để em ấy chở thì ngại quá.

- N về cẩn thận nha, chiều tối ở nhà nghỉ cho khoẻ mai còn đi học ! – Em ấy căn dặn.
- Ừ, vô nhà đi ! – Tôi gật đầu.
- Uhm, bye ! – Đoạn rồi em ấy quay vào nhà.

Tôi đạp về mà đầu óc trống rỗng, chẳng biết nghĩ gì mà thật sự cũng ko thể nghĩ được gì, cảm giác thua trong tiếc nuối thật khó chịu, thôi kệ, dù sao cũng chỉ là giao hữu, còn cơ hội đá nữa mà, tôi nhủ bụng rồi đạp nhanh về nhà.
__________________

Chap 43 :

Chiều mát, ngủ dậy xong tôi ôm sách lên sân thượng nằm đọc, mới được vài dòng đã nghĩ lại đến trận bóng vừa sáng, thua thì xứng đáng rồi, nhưng mà cứ tiếc mãi, cứ như nếu thằng T ghi bàn được phút cuối thì đội nhà sẽ thắng tới nơi ấy.

- Chậc, tiếc mãi, thua cũng thua rồi ! – Tôi ngán ngẩm cái bản thân cứ nghĩ mông lung, đưa mắt nhìn lên cao, bầu trời vẫn trong xanh, cao và rộng, bất giác tôi lại nghe bên tai tiếng rì rào của sóng biển và những cơn gió mát thoảng từng cơn giữa rừng dương, giờ này mà ra đó hóng gió thì tuyệt. Cơ mà chân cẳng giờ rã rời, đạp gì nổi nữa, chưa kể giấc chiều mà chạy ra biển phải đạp ngược gió, tới biển chắc cũng nằm thở hóng… nước uống chứ gió máy gì nổi.

- Ừ, mà sao em Vy lúc sáng nay vẫn bình thường mà nhỉ, tưởng em nó sẽ giận mình vụ hôm qua chứ ? – Quả thật là cả ngày nay tôi quên bẵng đi mất chuyện này, tối hôm qua em ấy rõ ràng hình sự thế kia, điều tra rồi tạo bằng chứng giả để ép cung tôi, và tôi như con cá khờ khạo ngoan ngoãn chui đầu vào lưới, ấy thế mà giờ đây em nó tha bổng xem như chưa có chuyện gì. Không được, phải làm rõ chuyện này, tôi có làm gì sai đâu mà sợ, là Tiểu Mai rủ tôi vào nhà uống nước thôi mà, tôi đã có ý gì đâu.

Thế là ăn cơm chiều xong, nghỉ một chút đến 7h30, tôi lọc cọc đạp xe qua nhà em Vy, tìm hiểu thử xem thái độ em ấy như vầy là như làm sao.

- Ơ… tưởng N ở nhà nghỉ ngơi chứ ? – Em nó ngạc nhiên ra mở cửa.
- Thì nghỉ cả ngày rồi, giờ tối chủ nhật qua rủ đi chơi, đi hem ? – Tôi phủ đầu chớp nhoáng.
- Ừ…thì đi, đợi Vy chút ! – Đoạn rồi em nó quay vào trong.

Tôi ngồi trước nhà em đợi, nghĩ bụng chắc lâu lắm đây, như mọi lần, lần nào qua cũng đợi tầm 30 phút cho em ấy sửa soạn trang điểm gì đó tôi chẳng biết. Vả chăng tôi cũng hay nghe các bậc tiền bối kể cứ hễ qua nhà bạn gái là con trai phải đứng ngoài đợi dài cổ, đó là luật bất thành văn, nhằm để cho các đấng nam nhi thấy rõ sự quan trọng của chị em phụ nữ, luật gì quái thế ko biết.

Nhưng tôi nhầm, bữa nay em Vy vừa quay vô tầm 10 phút là đã thấy áo quần chỉnh tề bước ra, vẫn xinh như mọi ngày.

- Rồi, giờ đi đâu ? – Em ấy cười cười, ngồi lên sau xe.
- Đi dạo chứ đâu ! – Tôi đáp.
- Hì, chở nổi ko đó ? 
- Ko nổi cũng phải nổi, chở bạn gái mà ! – Tôi nhấn mạnh 2 chữ “ bạn gái “ để gọi là…xu nịnh, lấy lòng em nó trước.
- Ừa, vậy đi nào ! – Dè đâu em nó mặt tỉnh queo, cứ như là vừa rồi tôi nói thành “ em gái “ ấy.

Phan Thiết buổi tối tầm 8h trở đi là đã bắt đầu vắng người, đường phố rộng rãi, chúng tôi chạy lòng vòng chút thì lại quay về hướng đường biển, kiếm băng ghế rồi tôi dựng xe, 2 đứa ngồi cạnh nhau.

- Còn buồn trận bóng hồi sáng hem ? – Vy quay sang hỏi tôi.
- Èo..đã bảo ko có mà, người ta thắng xứng đáng rồi ! – Tôi nhăn mũi đáp, dù lúc chiều nay tôi vẫn còn tiếc hùi hụi.
- Ừ, để sau này có dịp thì Vy lại hẹn với lớp đó đá giao hữu tiếp ! – Em ấy vuốt tóc, nhìn ra phía hàng dương.
- Ờ, lần sau thắng chứ ko thua đâu ! – Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
- Vậy mà bảo ko buồn, vẫn còn cay cú kia kìa, hì hì ! – Vy cười cười vỗ nhẹ vai tôi.
- Thì….con trai mà ! – Tôi lúng búng đáp, lại sa bẫy tiếp.

- Mà…Vy ko giận chuyện hôm qua à ? – Tôi khó khăn lắm mới hỏi được.
- Chuyện gì N ? – Em ấy ngạc nhiên hỏi.
- Thì…chuyện N qua nhà Mai đó, tối qua ấy ! – Tôi gãi đầu, đã thấy đâm quíu trong giọng nói.
- Đã là gì của nhau đâu mà giận, hứ ! – Em Vy buông thõng 1 câu, tôi nghe mà rụng rời tứ chi, con tim…vỡ nát, nghe rốp rốp to tổ tướng.
- Ai bảo…. ! – Chẳng chần chứ, tôi khoác tay qua vai em nó rồi kéo em tựa vào vai – Là bạn gái N mà, giận chút xem nào, hề hề ! – Tôi cười đểu.
- Bỏ ra nha, ko là….oánh đấy… ! – Em ấy phụng phịu, kháng cự yếu ớt.
- Không đấy, làm gì nhau, giận xem cái nào ! – Tôi được nước làm tới, lấy tay búng nhẹ vào giữa trán em nó kêu cái “ Chóc “.
- Ui da….này thì giận ! – Vy đấm tay vào ngực tôi một cái “ Chành “ 

Làng nước ơi, tôi đùa chút mà em nó đánh tôi muốn thổ huyết đến nơi, tôi thả vai em ấy ra mà ôm ngực thở hồng hộc.

- Ơ…có sao ko ? Vy …nhẹ tay rồi mà ! – Em ấy lo lắng quay sang hỏi.
- Thế ra đó…ực…là nhẹ hở ? Mạnh là thế nào nữa đây ? – Tôi vờ đau nhăn mặt.
- Ko đâu…vậy là mạnh rồi đó..còn đau ko N ? – Vy cắn môi nói.
- Chữa thương đi, mới hết đau ! – Tôi tranh thủ.
- Chữa…mà chữa làm sao ? – Em ấy tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì đây nè, hì hì ! – Tôi vỗ vỗ vào vai tôi, ngầm bảo em nó tựa vào đi.
- Quỷ sứ, giỏi chọc người thôi ! – Nói vậy nhưng Vy vẫn khẽ tựa vai tôi, đôi má hồng lên. 

- Thế lúc sáng nay là ko giận N thiệt à ? Tôi tò mò hỏi.
- Ừ…trông cái mặt vậy ai mà giận cho được! – Em véo mũi tôi.
- Hì, thì N có làm gì sai đâu ! – Tôi gãi đầu cười.
- Tuỳ N, đó là do ý N thôi, Vy không quản được, chỉ cần….. ! – Tự nhiên em ấy ngừng lại.
- Chỉ cần gì ? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Thì…thôi về, tối rồi ! – Em nó mặt đỏ lựng, đứng dậy đáp.
- Ơ…này..chưa nói xong mà ! – Tôi đứng dậy theo hỏi dồn.
- Tự hiểu đi, ngốc quá mà ! – Vẫn quay lưng trả lời.
- Èo….ừ , thì về ! – Nói đoạn tôi dắt xe ra.

Dọc đường về, em Vy vui lên thấy rõ, cứ khẽ hát mãi, tuy rằng tôi chẳng nghe em nó hát cái gì, cứ câu được câu mất, thỉnh thoảng lại giật giật áo tôi :

- Nhà Vy bên này nè ông ơi, nãy giờ cố ý chạy sai 3 lần rồi nha ! – Em ấy cười cười trách yêu.
- Ủa vậy hả ? Bữa nay đường xá lạ quá ! – Tôi giả ngu 
- Xạo nữa, cho người ta về đi mà, ba mẹ mong lắm ! – Vy bĩu môi vờ đáp như con nít thủ thỉ 
- Ừ, thấy nàng năn nỉ ta cũng xiêu lòng, thôi cho về ! – Rồi tôi quay xe chạy về hướng nhà em ấy.
- Hì hì, tốt ! – Em cười thật tươi, lại khẽ hát.

- Vậy N về ha, ngủ ngon ! – Tôi cười tình với em ấy.
- Ừa, ngủ ngon, mai gặp ! – Vy níu 2 tay để sau lưng, chân nhón nhón khẽ nghiêng người qua lại, nhìn yêu quá đi mất. 
- Hì, về đây ! – Rồi tôi co chân đạp thẳng.

Dọc đường về tôi lại bắt chước em ấy, cứ ồm ồm mà hát, nhờ vậy tự tôi phát hiện ra tôi cũng có khiếu hát lắm, hay ko thua gì mấy ca sĩ trên tivi, có khi sau này tôi đi con đường làm nghệ thuật ấy chứ ! Mãi nghĩ với tự cười 1 mình mà tôi chạy lố qua nhà cả đoạn, khốn nạn cái thân đã rã rời tay chân mà não nó ko chịu điều khiển cho chính xác, cứ đê mê như bị trúng mê hồn hương, tối về phải đóng cửa bế khí vận công mới được, hề hề !
__________________

Chap 44 :

Bữa chiều nọ, tôi với K mập lục tục dắt xe ra khỏi hàng net, tôi mặt đỏ gay, thằng mập thì cứ chút chút lại đưa tay quệt mồ hôi trán, 2 đứa đạp xe thảm não, mặt rầu rĩ vô cùng :

- Dek, mày ko biết bắn thì nói, làm tao cá độ với cả đám bọn nó ! – Tôi quay sang trách.
- Ơ thằng này hay, tao đã kịp nói gì đâu, mày vỗ vai bảo tao vào cho đủ team, gọi là đánh lạc hướng cho mày phơ ! – Nó cãi lại.

Đầu đuôi là như thế này, tôi với K mập đang đứng xem bọn hàng net ngồi bắn half-life trong khi chưa đợi máy trống, mà bọn này lại mặc đồng phục trường chuyên THD ( là trường mà tôi thiếu nửa điểm thì vào ấy ), thế là lại nhắc đến cái luật bất thành văn giữa trường PBC và chuyên THD, đều là trường điểm của tỉnh, trường PBC là trường chuẩn quốc gia duy nhất toàn tỉnh, và trường chuyên THD là trường quy tụ lượng học sinh giỏi duy nhất, thế là tự đâu ra cái luật… học sinh 2 trường này đều ko ưa nhau, gặp là tránh mặt cho lành. 

Thế nên tôi với K mập đứng xem bọn nó bắn chả phải với tư cách khán giả nữa mà 2 thằng thi nhau trù ẻo cho bọn nó chết sạch. 

- Èo, xuyên táo ! – Tôi đứng ngoài đía vào.
- Hê, làm ăn kỳ thế ! – K mập phụ trợ.

Được một lúc thì mấy thằng trường chuyên hết nhịn nổi nên bực tức cả lên.

- 2 thằng mày ngon thì vào mà bắn, đứng ngoài nói mồm ai chả nói được ! – 1 thằng chuyên THD quay lại.
- Ơ, thì cứ bắn đê, bọn tao xem thôi mà ! – Tôi đáp tỉnh như ruồi.
- Đứng xem mà đía, vào game mà chứng tỏ. ! – Nó thách thức .
- À được, để tao chấp hết bọn mày !  – Tôi tự tin đáp, dù gì tôi hồi cấp 2 cũng từng luyện qua game này, bắn cũng kinh hãi vô cùng.
- Còn thằng kia đứng không làm gì ? Cho nó vào luôn ! – Thằng kia quắc mắt.
- Ơ…tao ko chơi đâu ! – K mập xua tay.
- Kệ, mày vào cứ chạy tán loạn phân tán chú ý tụi nó cho tao ở trong nhà phơ ra là ok ! – Tôi đẩy vai nó.

Thế là 2 thằng bọn tôi vào game với 5 thằng bọn nó, chơi màn “ Trong nhà ngoài phố “ , bọn tôi thủ nhà, bọn kia vào tấn công. Vừa vào game, tôi cầm AWM phơ hết luôn 2 mạng tụi trường chuyên trong tích tắc, bọn nó thấy thế thì nóng gáy vô cùng, được nước tôi phơ thêm 2 mạng nữa rồi cười ha hả, K mập khoái chí cười theo ko để ý thằng kia leo thang vô nhà nã nó từ đằng sau. Tiện tay thằng này làm luôn quả bom khói, khổ thân tôi cầm súng nhắm nên mù tịt đường đi, nó giã tôi banh xác. 

Sang mấy trận sau, tôi cứ đều đều đứng trong mà tỉa ngoài, tầm tầm cũng gần 30 mạng, thế nhưng tinh anh mấy cũng ko địch lại số đông, chưa kể thằng K mập nhát cáy, toàn ôm súng đứng gần tôi, bọn kia đột kích vô nhà cứ thấy 2 thằng là nã cong nòng, K mập hoảng hồn chạy tán loạn cả lên che luôn tầm ngắm của tôi, thế là lại thua liên tục. Vào game cuối, bọn nó rút kinh nghiệm ko mò đầu vào nữa vì ngại tay ngắm của tôi, nên đứng ngoài mà dội bom vào , sau đó vô nhà phơ luôn 2 thằng tôi. Bọn tôi mặt đỏ tía tai bước ra khỏi quán, sau lưng bọn kia cười rung cả bàn ghế.

- Sao mày bảo tao là mày bắn ghê lắm mà ? – K mập ức chế.
- Mày ko dòm hiệu số thắng thua à ? Tao giết tổng mạng còn nhiều hơn bọn nó cộng lại, tại mày chạy loạn cả lên , tao sniper là mong mày ra làm chim mồi để tao phơ từng thằng mà mày cứ ru rú trong nhà ! – Tôi sửng cồ tuôn nói liên tục.
- Èo, đã nói tao bắn dở rồi, thôi bỏ đi ! – Nó xuôi xị.
- Chứ sao, bỏ luôn quán này, chả dám lết vô nữa ! – Tôi đập vô tay lái xe đầy bực tức.
- À, ghé nhà sách chút mày ! – K mập quay đầu xe bảo tôi.
- Chi ? Mua truyện à ? – Tôi ngạc nhiên.
- Không, sắp noel rồi, vô mua vật liệu về làm thiệp tặng nhỏ H ! – Nó đáp.
- Ơ, noel mà cũng tặng quà à ? – Tôi dòm nó lom lom.
- Chú gà quá, cấp 3 rồi còn nhỏ nhít gì nữa ! – Nó hừ mũi đáp 

K mập nói cũng đúng, mấy hôm nay tôi cũng quên mất là sắp đến giáng sinh, nghe thằng K nhắc mới nhớ, cơ mà xưa giờ đã tặng quà cho con gái bao giờ đâu, giờ biết em Vy thích gì mà tặng, nói vậy chứ tôi cũng co giò đạp theo nó vô nhà sách.

Vào nhà sách, thằng K mua nào là giấy màu, hồ dán, kẹp nhỏ, cả mấy lọ kim tuyến rồi lại còn cả bút chì màu, nó thì xưa nay khéo tay rồi, mấy vụ vẽ huy hiệu đoàn hay thiết kế demo cổng trại toàn một tay K mập làm hết, phen này chắc cái thiệp cũng đẹp lắm, nhỏ H nhận quà chắc sướng mê tơi, công nhận dạo này 2 anh chị phởn thật.

- Mày ko làm gì tặng em Vy à ? – K mập thắc mắc.
- Ờ, để vài bữa tao mua ! – Tôi lúng búng đáp.
- Ngu, quà thì phải tự tay làm con gái nó mới thích, mới trân trọng ! – Nó ra vẻ sành đời.
- Thế à ? ….để tao nghĩ nên làm cái gì đã ! – Tôi gãi đầu.
- Cấm mày làm thiệp đấy, đụng hàng ! – Thằng mập chưa chi đã doạ.
- Ờ, tao thèm vào ! – Tôi đáp, nghĩ tặng quà cho em Vy thì phải thật độc đáo bất ngờ, chứ đụng hàng giống K mập thì nói làm gì, nhỏ H thể nào lại chẳng khoe với Vy, lúc đó em Vy mà nhìn vô thấy 2 cái thiệp y chang nhau thì tôi có mà độn thổ. 

Về tới nhà, tôi nằm ngẫm nghĩ nên chọn cái gì thật độc đáo làm quà giáng sinh cho Vy, lăn lộn mãi mà cái đầu chẳng nghĩ ra được gì khá hơn, đổi thể nằm, đổi luôn cả chân gác, uống nước rồi đứng dậy hít thở, tôi làm hết những gì mà khi học bài tôi hay làm để thư giãn đầu óc mà mãi ko nghĩ ra được gì, chán nản tôi nằm phịch xuống giường.

- Hay là mua sách tặng em nó nhỉ ? Ko được, sách thì bình thường quá, lỡ em nó đọc rồi thì tèo. Èo, đã nói là quà tự làm mới có ý nghĩa, nghĩ tiếp thôi ! – Tôi nằm lan man với hàng đống ý nghĩ trong đầu.
- N ơi xuống ăn cơm ! – Giọng mẹ tôi dưới bếp vọng lên.
- Dạ, con xuống liền ! – Thôi kệ, có thực mới vực được đạo, nghĩ bụng tôi phốc xuống giường ra nhà bếp ăn cơm.

Vừa ăn vừa xem tivi, mịa phim đang hay thì lại quảng cáo, sao mấy ông nhà đài thích quảng cáo thế ko biết, cơ mà nhờ vậy lại hay. Đến phần quảng cáo bia heineken, nội dung quảng cáo là nhà nhà ăn mừng giáng sinh với cơ man nào là bia heineken, và nhạc nền thì rất hay, pha trộn giữa We wish you a merry Christmas và bản gì đó tôi ko nhớ rõ, nhưng đoạn soundtrack ấy cực chất, tôi nghe mê mẩn ( sau này tôi khổ công lục trên mạng cả ngày trời mới ra, cài về làm nhạc chuông luôn ) .

Nhưng cái kết của quảng cáo heineken làm tôi sực nghĩ ra 1 ý tưởng tuyệt vời, và suy đi tính lại tôi thấy rất khả thi, khả năng tôi có thể làm được, tự nhủ ngày mai quyết tâm làm ngay cho nóng  . Đoạn kết của video quảng cáo Heineken là hình ảnh ông già tuyết cưỡi tuần lộc bay trên cao giữa ánh trăng sáng và các vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, phía dưới là những ngôi nhà phủ đầy tuyết giữa rừng thông và các người tuyết đứng cạnh nhau ngộ nghĩnh trong vườn, đêm giáng sinh an lành vô cùng !
__________________

Chap 45 :

Ý tưởng về món quà giáng sinh của tôi tặng cho Vy có thể mô tả đại khái như thế này, đó là một hộp thuỷ tinh trong suốt cỡ vừa tầm 2 bàn tay, bên trong là căn nhà trên mái phủ đầy tuyết, ngoài vườn là những cây thông đầy quà và hạt châu lấp lánh, cùng những người tuyết đầu đội mũ chóp nhọn, và cả khoảng nền sân ấy dĩ nhiên vẫn lấy nền tuyết làm chủ đạo.  Cả đêm đó tôi ngồi vạch kế hoạch, nên làm nhà và người tuyết, cây thông bằng những gì, lên danh sách những vật liệu cần mua, lên thời gian dự định và trừ hao cho việc chuẩn bị và thực hiện, đến nửa đêm thì xong một danh sách dài ngoằng các thứ.

Sáng hôm sau, tôi đạp xe ngay ra nhà sách, thứ cần mua là hộp thuỷ tinh để phủ ngoài sao cho bên ngoài có thể nhìn vào trong. Nhưng ác nỗi chạy gần hết 3 nhà sách lớn trong thành phố mà vẫn ko vừa ý tôi, đa số đều ko có bán hoặc sản xuất hộp thuỷ tinh có thể mở ra 1 đầu để tôi đưa các chi tiết khung cảnh vào bên trong. Tôi đi lòng vòng, gọi là lo lắng vì ko thể tìm ra chiếc hộp tôi cần thì có, nhưng tuyệt nhiên ko hề có chút gì nản lòng, tôi tự nhiên có niềm tin rằng món quà này có thể thực hiện được. 

Lúc sau, đi ngang qua quầy đồ chơi trẻ em, tôi thấy người ta bày bán những con lật đật được đựng trong các hộp bằng nhựa cứng trong suốt, trong số đó có vài hộp có… vỏ ngoài vừa kích thước tôi cần.

- Chị ơi, cái này….có bán cái hộp riêng ko chị ? – Tôi dè dặt hỏi. 
- Ko em à ! – Chị bán hàng ngạc nhiên – Bán riêng rồi người khác tưởng là món này đã bị khui trước em à !
- Dạ…vậy chị cho em mua con lật đật này ! – Tôi quyết định mua luôn con lật đật chỉ để lấy cái hộp mà khả dĩ gọi là vừa ý, ko có hộp thuỷ tinh thì thay bằng hộp nhựa cứng, quan trọng là nó cũng trong suốt và có thể mở ra được.

Xong phần vỏ ngoài, tôi dạo thêm vòng nữa, chọn thêm lọ kim tuyến, mua luôn 2 hộp đất sét màu chỉ để lấy 4 thỏi đất sét trắng trong đó, 1 lọ tăm, xong xuôi tôi hớn hở ra về, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để tạo hình cây thông.

Khi ta có ý thức rằng ta phải làm điều gì đó vì một người mà ta chắc chắn rằng người ấy sẽ rất vui vì điều đó, thì ta ko hề nản lòng dù có khó khăn, và cứ như mọi thứ đều khá dễ dàng hoặc vả chăng là lúc đó trí óc ta được huy động đến năng suất cao nhất, luôn có ý tưởng cho ngõ cụt. Khi chạy ngang qua cầu THD, tôi nhìn về phía công viên và tấp ngay xe vào đó, để mô phỏng một cây thông giáng sinh nhỏ, tôi hái thật nhiều lá thuộc bài, lựa những lá có phần cuống chắc khoẻ, vậy là xong tiếp phần cây thông.

- K hả ? lát trưa qua chở tao đi học nghe mậy! – Tôi gọi sang nhà K mập.
- Chi? Hư xe à ? – Nó thắc mắc.
- Không, ra về tao cần mua vài thứ, mà vừa chạy xe vừa ôm ko hết ! – Tôi giải thích.
- Ờ, mà mày mua cái gì thế ? – K mập tò mò.
- Chiều khắc biết, nhớ qua đấy ! – Tôi chốt chặn ra vẻ bí hiểm.

Giờ ra chơi, tôi ngồi suy đi tính lại các thứ, vẫn còn thiếu rất nhiều vật liệu trong bản danh sách mà tôi chắc rằng muốn có chúng thì tôi có khi phải lục tung các cửa hiệu trong thành phố mất. 

- Bình tĩnh, thế nào cũng sẽ có, mình còn những 4 ngày nữa cơ mà, 4 ngày nữa mới đến giáng sinh ! – Tôi tự nhủ, và nghĩ xem giờ về nên mua thêm những gì.

- Ra can-tin chơi N ơi ! – Vy đang ngồi trước mặt tôi tự bao giờ.
- Ừ….! – Tôi đáp bừa, vẫn còn đang mải nghĩ, chẳng nghe em ấy nói gì.
- Bảo ừ sao còn ngồi đây ? Đi nhanh chứ ! – Em nó kéo tay tôi.
- À…can-tin hả ? Thì đi ! – Tôi choàng tỉnh.

- Cho con 2 ly nước cam cô ơi ! – Vy gọi nước cho 2 đứa.
- Ưm….à …! - Tôi vẫn mải mê đuổi theo những ý tưởng cứ thi nhau chạy đua trong đầu.
- Gì thế ? Sao đăm chiêu quá vậy ? – Em ấy tựa cằm nhìn tôi hỏi.
- Ừ….thế này…chuẩn ! – Tôi vẫn chẳng nghe gì sất.
- Tui dzề, hic, tự nhiên ko nói gì hết ! – Em nó giận dỗi bĩu môi.
- Ơ..đâu có, đang nói nè ! – Tôi giật thoắt cả người. 
- Đã nói gì đâu, toàn lẩm bẩm một mình ! – Vy lắc đầu, đẩy ly nước cho tôi.
- Hì, tại đang suy nghĩ mà ! – Tôi lắc đầu cười khổ, mình đang suy nghĩ căng cả đầu làm quà cho mà em nó thì chẳng thông cảm cho.
- Nghĩ gì dzạ ? ! – Em ấy tò mò, háo hức hỏi.
- Bí mật, đến lúc rồi sẽ biết, hề hề ! – Tôi cười đểu. 
- Ghét ! – Vy ngúc ngắc mái đầu, và thôi ko hỏi nữa.

Ra về, K mập đèo tôi ra chợ như tôi đã bàn tính với nó, chạy một mạch đến cửa hàng bán thùng xốp dùng ướp đá.

- Mày mua thùng đá về làm gì thế ? Ướp coca à ? – K mập hỏi.
- Có mà ướp mày ! – Tôi quay sang chủ tiệm ! – Chú ơi, có tấm xốp nào dày khoảng 2cm ko chú ?
- Ừ có, con lấy bao nhiêu ? – Chú chủ tiệm nói.
- Dạ, khoảng… như cuốn vở này nè chú ! – Tôi lấy quyển vở ra minh hoạ diện tích.
- Vậy ít quá, chú ko bán lẻ con à ! – Chú lắc đầu.
- Chứ..bán sỉ thì miếng khoảng nào vậy chú ? – Tôi thầm kêu khổ.
- Đây… ! – Đoạn rồi chủ tiệm mang ra miếng xốp dài và rộng tổ bố, mỗi cái chiều dày là đúng 2cm như tôi yêu cầu.
- Miếng này…hết nhiêu vậy chú ? – Tôi quệt mồ hôi vừa túa ra hỏi.
- 35k đó con, chú bớt cho 5k, con lấy ko ?  – Chủ tiệm cười tươi rói.
- Dạ…lấy.., chú cắt nửa dùm con cho gọn ! – Tôi miệng méo xệch, khổ rồi, diện tích miếng xốp tôi cần còn chưa bằng 1 phần 20 của cả miếng tôi vừa mua, thôi kệ, lỡ đâm lao thì theo lao chứ sao.

K mập đạp xe đèo tôi khệ nệ ôm tấm xốp phía sau.

- Mày mua xốp chi thế ? – Nó càng thêm thắc mắc.
- Mai sẽ biết, sáng mai tao qua nhà mày đấy ! – Tôi đáp.
- Chi ? Tao bận làm thiệp rồi, ko rảnh đi chơi đâu ! – K mập lắc đầu nguầy nguậy.
- Ai rủ mày chơi đâu ? Tao cũng qua nhà mày làm quà noel, nhà tao ko tiện! – Tôi giải thích.
- Ơ…thế miếng xốp này là quà noel à ? Mày tính làm gì thế ? 
- Mai tao qua rồi biết, hỏi, hỏi hoài ! – Tôi quắc mắt.

Tối về nhà, tôi đánh dấu vào các thứ vừa có, phần ngoại cảnh xem như tạm ổn, điểm qua các thứ còn thiếu và bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì trước. Các ý tưởng cứ thi nhau mà hiện ra trong đầu, nhưng tôi luôn phải tự kiềm lòng lại, ý tưởng là ý tưởng, hiện thực có làm được hay ko thì càng phải xem lại, mơ mộng quá rồi chẳng làm được gì thì khổ. 

Tôi nhìn lên trên lịch, hôm nay là ngày 20, lấy bút đỏ đánh dấu vào ô hiện tại, từ giờ đến noel, bỏ qua tối nay là còn 3 ngày nữa…
__________________

Chap 31-35 Chap 36-40
Chap 46-50 Chap 51-55