Truyện - Thơ f17 - f145 -wiki- voz - vozer


+ Đọc dễ dàng các truyện trên Voz, update liên tục
+ Đọc nhanh trên điện thoại...

Mới Đăng

Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! [Chap 171 - Chap 175]



Kưa nhầm chị hai...được nhầm em gái! 
[Chap 171 - Chap 175]
Tác giả : LeoAslan

Chap 161-165 Chap 166-170
Chap 176-180 Chap 181-185

Chap 171 :
Nhưng CLB cầu lông chỉ tồn tại được vỏn vẹn vài ngày, vì một số thì lười dậy sớm nên cứ lần lữa lên trễ, lên tập chút rồi về. Số khác thì tranh thủ ngày hè bạn bè gặp nhau nên ngồi lại tụm năm tụm bảy tán chuyện mà đa phần đều là con gái. Và số ít còn lại thì tự tách ra làm hoạt động riêng, một trong số đó là tôi.

Đầu đuôi là như thế này, sau vụ “ vẩy cầu “ huyền thoại thì tôi quê quá, nên hôm sau cũng ráng nghe lời thằng C mà lên ngồi nhìn nó chơi. Đang bắt đầu thấy chán thì tôi nhìn về góc sân, có một nhóm học sinh đang quần thảo quanh trái bóng tròn.

- “ Đúng trái bóng rồi, ở đây có đá banh sao kìa ? “ – Tôi thấy bóng đá là sáng mắt, lao bổ ngay tới chỗ mà tôi vừa nhìn thấy.

Hoá ra đó là một nhóm các nữ sinh tầm 6-7 người đang tập dẫn bóng, tôi thất vọng tràn trề, mặt chảy dài ra như trái dưa leo vì tưởng đang có thi đấu gì chứ, nếu có thì biết đâu tôi lại được tham gia cũng nên, chứ CLB cầu lông thì xem như đã sa thải tôi rồi. Cũng phải, đứa nào bị ngu mới cho tôi mượn vợt, vì chắc gì tôi lại không ném luôn cây vợt như hồi hôm qua nữa chứ.

Thú thật thì dòm nhóm nữ này đá bóng mà tôi thấy cứ như đang xem phim hài, khá thì có khá hơn dân ngoại đạo thật, như mà cứ lóng nga lóng ngóng. Chân cẳng thì lèo khèo, banh phải chuyền đúng vào chân thì mới đá tiếp, chẳng biết chủ động đón đường chuyền, thế nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chạy vòng vòng trong sân chứ chả ra trò trống gì sất.

Tôi hết thở dài rồi tặc lưỡi lắc đầu liên tục, và mưa dầm thấm lâu, nhóm nữ sinh này ban đầu còn không để ý, lúc sau thì thấy ở đâu tự dưng có một thằng con trai ngồi cứ thở vắn than dài thì tỏ ra ngạc nhiên.

- Ủa ? Cậu này hôm bữa đá với lớp mình nè ? Bên 10A1 phải không ? – Một người lên tiếng hỏi.
- À…đúng rồi ! – Tôi gật đầu, ngờ ngợ vì cô nàng trước mặt thấy quen quen.
- Không nhớ à ? Trận giao hữu hồi đầu năm đó, chị là bí thư bên 11A1 nè, em là bạn trai của Khả Vy đúng không ? – Chị này tiếp lời.

Gì chứ nghe ai đó nhận mặt tôi là bạn trai của em Vy thì tôi khoái lắm, gật đầu ngay tắp lự, khẳng định chắc nịch mình là bạn trai của Vy.

- Sao thế ? Thấy bọn chị đá dở quá nên chán à ? Ai chẳng biết cậu em thì đá giỏi rồi ! – Chị này nheo mắt tinh quái.
- Ơ…không….đâu phải ! – Tôi bối rối chối bay biến, mặc dù cái sự thật trước đó đúng là như vậy.
- Dù gì bọn chị đây cũng trong tuyển bóng đá nữ của trường nhé ! – Chị ta nói.

Thấy tôi há hốc mồm ngạc nhiên, mấy chị này mới tạm dừng tập mà giải thích. Hoá ra tốp nữ này là thành viên trong đội bóng đá nữ của trường PBC đang tập luyện để chuẩn bị thi đấu giải, đội tuyển thực thụ là có 11 người, nhưng giờ đang là hè nên chỉ tập trung được có 8 người lại để luyện tập. Thành viên đội tuyển thì chỉ có mỗi chị bí thư này là 11A1, còn lại là của các lớp khác.

- Vậy sáng nào mấy chị cũng đá ở đây à ? – Tôi tò mò.
- Ừ, ngày nào cũng tập hết ! – Chị bí thư gật đầu.
- À, hôm giờ em ở bên nhóm cầu lông nên không biết ! – Tôi gật gù.
- Sao thế ? Không chơi cầu lông mà sang đây ? – Chị ta thắc mắc.
- Tại….à….em không thích môn đó lắm ! – Tôi quệt mũi đáp, giấu biến cái lí do bị sa thải khỏi hội là do tội phá hoại vật tư.

- Thế qua đây xem mấy chị à ?
- Dạ…qua xem chơi !
- Rảnh thì huấn luyện giúp đi !
- Em…đâu biết huấn luyện gì đâu, chỉ biết chơi thôi !

- Ừm, vậy thôi ! – Chị này gật đầu, tỏ ý hơi tiếc nuối.
- Em ngồi xem cũng được, các chị cứ tập tiếp đi ! – Tôi nói.

Thế là tôi trở thành khán giả bất đắc dĩ, bỏ đi cũng không được mà ngồi lại cũng không xong, trót nói ngồi lại xem rồi thì phải xem cho hết, mà ở lại xem thì tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm như bị kiến cắn, ngồi chẳng yên chút nào. Nhìn trái bóng lăn qua lăn lại mà tôi thấy ngứa chân quá xá, mấy chị này mang tiếng là trong đội tuyển mà đá với đấm chẳng ra cái củ khoai tây gì sất, chả biết các thầy huấn luyện sao mà để tuyển nữ thê thảm quá xá, hèn gì cứ nghe giải bóng đá nữ là khỏi cần đá cũng biết trường chuyên THD giật ngay giải quán quân.

Chốc sau, chịu không nổi nữa, tôi nhảy luôn vô sân giành bóng trước sự ngỡ ngàng của các bậc tiền bối, và rê bóng đảo người qua hết một loạt xong gặt qua bên đánh lừa thủ gôn, khẩy nhẹ quả bóng vô lưới.

- Để em tập cho mấy chị cách đón bóng trong chân ! – Tôi liếm môi.
- Ừ, được, phải vậy chứ ! – Cả nhóm đồng thanh.

Vậy là tôi đá bén duyên lại với quả bóng tròn trong mùa hè này như vậy đấy, ngày đầu tiên, thấy tôi hăm hở đá bóng nên thằng C khoái quá cũng nhập bọn theo.

Ngày tiếp theo, ông tiền đạo 11A1 cũng góp phần, và đồng thời lôi kéo thêm hai ông bạn nữa mà tôi cũng biết mặt, vì một trong hai ông này hồi trước kèm tôi sát sao chẳng rời vị trí.

Ngày thứ ba, tôi triệu tập được thêm K mập, thằng C chả biết sao mà rủ được L đội trưởng tham gia cùng, và hội cầu lông thì tự động rã dần do ít thành viên, các thành viên còn lại đã chuyển sang làm…khán giả cổ động đá bóng.

Ngày thứ tư, tôi nói như mắng phì phèo cả nước bọt vào ống nghe điện thoại lúc gọi cho đám bạn chí cốt, cuối cùng team bóng đá của 10A1 sau nửa tháng nghỉ hè tản mác bốn phương thì nay đã tụ họp đông đủ. L đội trưởng vẫn oai phong như thuở nào gặp gỡ, K mập vẫn…mập, T thủng và D xoắn vẫn là cặp bài trùng ăn ý, cùng với thằng C và thằng Q, tôi rút lại đã làm được một chuyện tưởng chừng là bất khả thi, đó là tập trung hết cả đám bạn bè lại, chung quy cũng là nhờ quả bóng tròn.

- Chà, nghỉ đã quá hả mậy ? Bọn tao mệt gần chết cả mùa này đấy ! – Tôi vỗ vai thằng L.
- Hê hê, nghỉ hè phải đi đây đi đó chứ, mà giờ tính sao ? – L đội trưởng cười khì.
- Như cũ chứ sao, sáng sáng lên đây đá banh, hê hê ! – T rách nhún vai.

Cũng cần phải nói thêm là sau cái bữa liên hoan thì thằng T đã chủ động đến làm hoà với tôi, và dĩ nhiên tôi chẳng ngại ngần gì mà khoác vai bằng hữu, hoan nghênh nó đã trở lại với hội bàn tròn A1.

- Thánh, lâu quá mới gặp, thánh vẫn ròm như ngày nào ! – D xoắn cà khịa ngay.
- Mày cứ nói thế, nó táng vỡ mồm đấy ! – Thằng Q góp chuyện.
- Tào lao đủ rồi, bây giờ sân có, bóng có, mùa hè này phê tái tê rồi, he he ! – Thằng C cười rung cả người.
- Vậy nhé, cứ sáng sớm là tập trung ở đây ! – Tôi giao kèo.
- Ờ, biết ! – K mập đáp, trông cái bộ hơi rầu vì phải dậy sớm.

Và ở phía bên kia, ông anh tiền đạo 11A1 cũng đang rầu rĩ, vì tập hợp mấy hôm rồi mà 3 người vẫn hoàn 3 người, đa số cầu thủ lớp này giờ cũng đi nghỉ hè hết rồi. Thế nên cái chuyện chia quân số để thành 2 đội bóng cũng khá nhằn không kém, và hơn hết nữa là….8 bà chị đang đứng trơ mắt ra chẳng hiểu sao cái sân này là được đặc cách cho tuyển nữ dùng, ấy thế mà giờ đây đã bị đám con trai loi choi trưng dụng thành sân bóng một cách trắng trợn.

Thế là sau một hồi bàn bạc suy nghĩ, cãi nhau chí choé, nhất là mấy chị hùng hổ khẩu chiến cứ la ầm cả lên :

- Thôi, không chịu !
- Chia vậy không công bằng, ai đời tuyển nữ đá với toàn con trai !
- Nữ đá với con trai có lợi mà, cứ lăn đùng ra té là thể nào cũng có thẻ đỏ, một ông ra sân !
- Chia gì kì vậy ? Bên này ít nam hơn rồi !

Um sùm cả buổi, cuối cùng đám tôi cũng thống nhất lại, để cho việc tập luyện của tuyển nữ thêm phần thực hành và mau tiến bộ, thì tuyển nữ 8 người sẽ được chia đều cho 2 đội A và B.

Đội A gồm có tôi, thằng L, K mập cùng cặp bài trùng T rách và D xoắn cộng thêm bốn chị đại trong tuyển nữ.

Đội B gồm ông anh tiền đạo và chị bí thư 11A1, hai ông bạn trung vệ và 3 người nữ còn lại, cộng thêm 2 thằng C và Q hơi miễn cưỡng nhập bọn, thì chia đều ra mỗi đội gồm 9 người.

Và bắt đầu từ ngày mai thì sẽ ráp sân, con trai lên sớm hơn, chạy ra sân C ôm 2 cái khung thành vào sân A, rồi sau đó 2 đội A- B sẽ tiến hành giao hữu với mục đích là cho tuyển nữ mở rộng tầm mắt va chạm thực tế nhiều hơn. Nhưng đó là cái lí do oai phong thế thôi, chứ thực sự thì bọn con trai tụi tôi chỉ mong có sân để đá bóng trong mùa hè, mà lại được đặc cách ăn ké nhóm nữ đá trong sân trường thì sướng hết chỗ chê rồi, chứ tụi tôi thì đâu có tốt lành gì mà lại đi huấn luyện đội nữ đâu, hic ! Bằng chứng là nghe chị bí thư kể lại, ông anh tiền đạo bên 11A1 lúc đầu cũng chối đây đẩy nhất quyết không chịu huấn luyện dùm đội nữ, mà hôm sau lại đùng đùng vác vợt lên gia nhập CLB cầu lông, chỉ đến khi thấy đội 10A1 hoành tráng quá thì ổng mới chạy ào tới xin nhập hội.

Hài một nỗi, là CLB cầu lông sa thải tôi, thì bây giờ nếu truy xét ngọn ngành cho rõ ràng ra, thì chính tôi là tác nhân đầu tiên dẫn đến kết quả giải tán CLB này, vì đa số thành viên đều tự động tản dần và đổ về sân bóng, và số ít còn lại thì chủ yếu là lên sân trường gặp nhau tán chuyện hay ngồi xem đá bóng luôn. Đúng là tôi oai y hệt Napoleon, co chân sút bóng một phát là banh chành luôn cái CLB cầu lông, hê hê !

Vậy là bỏ qua những tháng ngày của án phạt cấm túc, kể ra thì mùa hè này sẽ hứa hẹn nhiều điều thú vị lắm đây !

Chap 172 :
Ngày cấm túc cuối cùng kết thúc bằng quả lật ghế té cái rầm xuống đất của tôi, khi mà ông anh đang yên lành xem “ Thất Kiếm “ tự dưng hứng chí quá vung tay làm một đường Du Long kiếm bá đạo, hết quả là hất văng tôi đang ngồi chồm hổm trên cái ghế mũ hóng phim, đau thấy mấy ông trời !

Chiều hôm sau, y hẹn, tôi áo quần bảnh bao như Việt kiều về nước lấy vợ, dắt xe cười cầu tài với mẹ tôi đang loay hoay dưới bếp rồi phóng thẳng sang nhà em Vy, dọc đường không quên ghé tiệm bánh kẹo thủ sẵn vài lố kẹo mềm Sugus làm quà tái ngộ.

Vâng, ai đời con trai sang nhà gái lại ôm vài lố kẹo chỉ gọn lỏn trong túi như tôi, trong khi tôi thì chập sau vừa bất ngờ vừa ngượng chín người vì cái sự thiếu chu đáo của mình.

Tôi đường hoàng thắng xe cái kít trước nhà Vy, khoan thai đưa tay bấm chuông cửa oai phong hệt như trong mấy bộ phim mà tổng thống nhấn nút công tắc kích hoạt bom hạt nhân. Nhưng nhấn đến rã cả tay mà cũng chẳng thấy ai ra mở cửa, đợi một hồi đã nghĩ đến nước phải quay về nhà gọi điện thoại sang thì có tiếng chân từ trong nhà đi ra.

Tôi thẫn thờ nhìn em Vy trong chiếc tạp dề trắng tay vung vẩy cái giá cơm bước ra mở cổng :

- Ớ, đang nấu ăn à ? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừa, hi, vào nhà đi N ! – Em ấy cười tươi mở cổng.

Tôi lóng ngóng dắt xe vô nhà, quả tình là bình thường đã quen nhìn Vy trong áo pull quần jean trẻ trung hay áo dài thục nữ, chứ chẳng hề ngờ là hôm nay trong chiếc tạp dề nấu ăn, trông em ấy như chững chạc hơn rất nhiều, còn trước đây thì tôi chỉ quen nhìn Tiểu Mai trong tạp dề làm bếp.

- Chừng nào nấu xong thế ? Nhanh không ? – Tôi bước vào nhà.
- Chi vậy ? – Vy thắc mắc.
- Thì nấu lẹ còn đi chơi chứ ! – Tôi giục.
- Ăn xong rồi đi đâu thì đi ! – Em ấy nhún vai nói.
- Ớ, N cũng ăn ở đây với nhà Vy luôn à ? – Tôi ngớ người.
- Bữa nay cả nhà sang ngoại hết rồi, nấu cho N ăn đó, hi ! – Vy quay sang cười tình.

Giờ thì tôi mới hiểu ra là sự trùng hợp mà Vy nói là gì, hoá ra cái ngày tôi hết thụ án cấm túc, trả tự do về với buôn với làng thì cũng là ngày gia đình Vy sang ngoại. Tình hình này thì chỉ có mình tôi với em ấy ở nhà, và cái mùi thơm sực nức mũi kia thể nào tí nữa tôi cũng sẽ được thưởng thức thôi.

Tôi đần mặt ra nhìn bàn ăn linh đình trước mặt, nào cá chiên thịt ram, chả giò chiên và tôm lăn bột cùng dĩa rau to tướng.

- N đợi chút, canh sắp xong rồi ! – Vy bước nhanh tới bếp.
- Nhiều quá….ăn gì hết ! – Tôi bối rối.
- Ăn được bao nhiêu cứ ăn, hì hì ! – Em ấy lắc đầu tủm tỉm.

Tôi ngồi chơi xơi nước, cố nuốt nước bọt không nhìn vào bàn ăn ê hề trước mắt, mà chuyển sang nhìn cô bạn gái đã lâu rồi không gặp. Vy một tay giở nắp xoong canh nghi ngút khói, một tay cầm cái giá nêm canh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tự dưng giây phút đó, tôi tưởng như trước mặt mình lại là….Tiểu Mai.

- “ Bậy, bậy quá, không được vậy nữa ! “ – Tôi nhắm tịt mắt lại và nhủ thầm trong bụng.

Quả tình là thằng con trai nào ở vị trí của tôi ngay lúc này cũng sẽ đều cảm thấy khoan khoái và hạnh phúc, vì được bạn gái nấu cho ăn như thế này thì có khác nào một gia đình thực thụ đâu.

Chốc sau, đợi Vy rửa mặt xong thì hai đứa mới bắt đầu ngồi vào bàn ăn.

- Đưa mình chén của N đi ! – Em ấy nhoài người sang.
- Ừm…. ! – Tôi lúng búng chìa cái chén ra.
- Hì, có gì đâu mà ngại ! – Vy như hiểu được tôi đang nghĩ gì, nhoẻn miệng cười trấn an.
- Đâu có ngại…..à….thấy nhiều đồ ăn quá thôi ! – Tôi ngắc ngứ.
- Nấu cho N hết đó, coi chừng bể bụng nha ! – Em ấy tủm tỉm.
- Bậy, Vy nấu thì phải ăn cho bằng hết ! – Tôi nói như máy.

Vy lắc đầu mỉm cười, xới cơm vào chén của tôi và chìa ra.

- Nào, ăn thôi !
- Ừm…mà, sao bữa nay lại nổi hứng lên nấu ăn thế ? – Tôi buột miệng hỏi ra một câu ngu hết sức.
- Khờ ơi, mừng N được trả tự do đó, ha ha ! – Em ấy cười khúc khích.
- À….ra vậy ! – Tôi tẽn tò.

Nhưng lúc cầm đũa lên ăn thì tôi còn ngượng hơn, đang gặm miếng chả giò thì tôi đưa mắt lên, thấy Vy đang tựa cằm nhìn tôi mỉm cười :

- Ì….gì…ì….ế…. ? – Tôi lọng ngọng khó khăn nói vì miếng chả to đùng trong miệng.
- Hì, không có gì, chỉ là….. ! – Em ấy ngập ngừng.
- À….gì….ế… ? – Tôi cố nói.
- Là…lâu quá mới gặp thôi, hì, ăn đi ông hai ! – Vy đỏ mặt nói khẽ.

Được lời như cởi tấm lòng, bữa đó tôi quất sạch luôn đĩa chả giò với tôm lăn bột, tọng luôn nửa con cá chiên xù, và cuối cùng xoa bụng kêu khổ, thiếu điều muốn lăn ra chết giấc khi mà em Vy lại múc cho tôi nguyên chén canh súp to đùng và khẩn khoản nhìn tôi bằng ánh mắt mà không thể nào từ chối được.

- Ợ….đói cũng khổ….mà no cũng chẳng sướng gì…. ! – Tôi ngồi phình bụng khoe rốn, nói hoài câu nói muôn thuở những lúc no cành hông.
- Hì, sao, giờ còn muốn đi chơi nữa không ? – Vy tủm tỉm.
- Thôi….nghỉ chút…tí tính, đuối quá ! – Tôi khoát tay.
- Ừm, thế ngồi nghỉ đi, mình rửa chén chút rồi lên ! – Nói rồi Vy quay vào trong bếp.

Tôi lúc này thấy sao mà Vy dễ thương quá đỗi, cũng hiền thục dịu dàng chả kém gì ai, bất giác thấy mình sao có lỗi quá, thời gian qua vô tình để Tiểu Mai chiếm hết tâm trí mà liên tục phải nói dối em ấy. Thế này thì phải bù đắp lại thôi, không thì cái mặc cảm tội lỗi cứ đeo theo tôi hoài mất. Cơ mà bù đắp cách nào đây ?

“ Phụ nữ rất yêu những cử chỉ quan tâm từ đàn ông, dù chỉ là những việc làm bình thường hay nhỏ nhặt nhất “ , tôi nhớ đã từng đọc câu này ở đâu rồi. Và thế là tôi đứng dậy, đi ra sau bếp :

- Sao thế ? Nhà vệ sinh bên tay trái kìa N ! – Vy ngạc nhiên, đang lúi húi rửa chén.
- Để…à…N phụ 1 tay cho ! – Tôi lúng búng đáp rồi như sợ bị từ chối, bắt tay vào luôn !

Vy khẽ cười nhìn tôi rồi cũng dịch ra một chút cho tôi đứng cạnh bên, Vy rửa nước đầu, tôi rửa nước sau, hai đứa chuyền tay nhau những chén bát trên chạn.

Đôi khi hạnh phúc lại là những điều tưởng chừng như rất đỗi bình thường và nhỏ nhoi như vậy đấy !

Chốc sau, tôi ngồi nhìn ly nước và búng tay cho mấy viên đá chạm vô nhau, Vy ngồi cạnh bên, chốc chốc lại rót nước sang.

- Bữa giờ….ừm…ở nhà làm gì vậy ? – Tôi bắt chuyện.
- Thì đọc sách báo, xem tivi, hết rồi, hì ! – Vy cười.
- Hic, còn N thì học tiếng Anh với chạy lòng vòng trong nhà, chán ! – Tôi thở dài.
- Ai bảo về khuya bữa kia làm gì, mà giờ được tha rồi, nói gì nữa ! – Em ấy đáp.

- Ờ, cũng may là chỉ có nửa tháng, chứ không là tèo luôn ấy ! 
- Nếu hơn thì sao ?
- Thì….ở nhà hoài chứ sao !
- Ở nhà thì sao ?
- Thì….chán chứ sao !
- Sao mà chán ?
- Thì….không gặp bạn bè, chán chứ sao !
- Hứ, phải không ?
- Ừm…thì không phải !
- Vậy là gì ?
- Thì….hic, không gặp Vy ớ ờ….N buồn vu vơ….hớ hơ….. !

Tôi chuyển sang bài giả điên để nói cho đỡ ngượng, mặc dù những gì tôi nói là thật lòng.

- Quỷ sứ, lúc cần giỡn thì lại không giỡn, giờ lại….. ! – Vy nói xong rồi ngừng luôn, mặt đỏ lựng.
- Hì, vậy mới nói được ! – Tôi gãi đầu cười cầu tài.
- Hứ ! – Vy làm mặt dỗi.
- Thôi mà, giỡn chút cho vui, chứ hôm giờ ở nhà buồn chết được ! – Tôi xuống nước năn nỉ.
- Có gì đâu mà buồn ? – Vy tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì….hè mà phải ở nhà học bài, chán ! – Tôi rầu rĩ.
- Hì, mùa hè chỉ mới bắt đầu thôi mà, N nhỉ ! – Vy mỉm cười nhìn tôi khẽ nói.

- “ Ừ, đúng rồi, mùa hè chỉ mới bắt đầu thôi, chắc chắn còn rất nhiều điều đang đợi tôi phía trước rồi, hì hì ! “ 

Tôi hít một hơi dài cảm khái, nhìn cô bạn gái xinh xắn cũng đang mỉm cười trước mặt, bất giác cảm thấy mình thật may mắn, cuộc đời học sinh thế này thì còn gì hơn nữa chứ !
__________________

Chap 173 :
Trong kí ức tôi, mùa hè năm lớp 10 là những tháng ngày vui nhất trong cuộc đời học sinh của tôi, mà sau này mỗi lần nhớ lại đều không khỏi cảm thấy bồi hồi, xao xuyến. Đó là những ngày mà ở nơi phố biển sáng nắng, trưa âm u, chiều lất phất bụi, tối đến lại mưa tầm tã, nhóm bạn bè chúng tôi đi đâu cũng có nhau.

Như đã thành lệ thường, buổi sáng sớm, bọn K mập và tôi lại tập trung sớm ở sân A trường học, và ít phút sau khi tất cả đã đông đủ, bọn con trai sẽ ra sân C khiêng 2 cái khung thành ra, khởi động kèm theo tán chuyện đâu đó xong xuôi, hai đội bóng A và B lại chạy quanh quả bóng tròn. Các chị trong đội tuyển nữ chạy muốn hụt hơi theo con trai tụi tôi để bám bóng, hay chốc sau tựa gốc cây thở dốc đợi bóng lăn đến tận chân. Và tôi vẫn nhanh thoăn thoắt với những pha lừa bóng điệu nghệ, để không ít lần té oạch ra giữa sân vì vấp phải khúc sân ghồ ghề, hay K mập không thiếu những lần ôm khung thành bất lực nhìn bóng lăn vào gôn. Những tràng cười giòn giã vang lên từ các cổ động viên nữ là Khả Vy và nhỏ H đến muộn hơn một chút, thỉnh thoảng lại vỗ tay hay lắc đầu xuýt xoa cho một pha làm bàn hụt ăn tiếc hùi hụi của T rách. L đội trưởng chẳng hiểu là do mắt mũi kèm nhèm ra làm sao, hay là đã biết “ rung động đầu đời “, ăn no rửng mỡ nó cứ nhè chị bí thư 11A1 mà kèm sát rạt, để rồi ông anh tiền đạo bên đó sửng cồ cứ thấy bóng đến chân là sút thẳng cẳng, khiến K mập mấy phen thất kinh hồn vía bỏ khung thành chạy lấy người.

Đến nỗi bọn tôi phải họp bàn nhau lại, và giao ra cái đạo luật “ cấm tống “ , tức là gặp bóng đến thì phải rê phải dắt, có sút thì nhè nhẹ chứ không được tống vào mặt nhau như thế. Luật được ban hành, ông tiền đạo bên kia hết sút thị uy thằng L được nữa, thế là chuyển sang chăm sóc kĩ thằng này mà bỏ cho tôi chạy long nhong giữa sân. Và cứ một lần nhận banh từ D xoắn, tôi cứ cái tật cũ mà cong chân sút luôn chả màng luật lệ gì sất, để rồi một cái cửa kính trong phòng tin học của trường ra đi, báo hại cả bọn xin lỗi hết nước thiếu điều muốn lăn ra ăn vạ tập thể ở giữa sân, thì bác bảo vệ mới không hạ lệnh giải tán lũ phá làng phá xóm này.

Sau vụ đó, tôi bị giao thêm một cái luật dành cho riêng tôi, thằng C kiếm ở đâu ra khúc cây đã khô cứng, đặt cái độp lên yên xe tôi và bảo :

- Một lần mày sút, tao oánh què giò !

Thế là tôi hết ham sút nữa, dù có đôi lần theo tật cái chân vẫn co lên, nhưng đã biết điều hạ xuống, ra chiều uý kị chuyền sang đồng đội. Kết thúc mỗi trận bóng bữa sáng, cả đám lại bon bon xe đạp kéo nhau ra biển Đồi Dương dạo mát, và dừng lại đâu đó dọc đường biển để thưởng thức ly sữa đậu nành ấm nóng vào những buổi lạnh, hay cốc sữa đậu phộng mát lạnh vào những khi tiết trời nóng bức.

Tôi còn nhớ có hôm uống sữa đậu nành chán chê, thằng C tiết lộ gần nhà nó có quán bánh canh chỉ có….2000 đồng một tô. Thoạt đầu cả đám bọn tôi đều không thể nào tin được là có mức giá rẻ đến như vậy, vì theo thời giá lúc đó thì một tô bánh canh đầy đủ chả cá với thỏi cá luộc thì ít nhất cũng phải là 5000 đồng. Thế nhưng khi tô bánh canh nước lèo cua đồng ngọt lịm, chả cá thơm lừng, thỏi cá luộc béo nguậy và những viên nấm tròn mọng nước được đặt ngay trước mặt, thì tụi tôi mới lăn ra phục thằng này vì tài thám hiểm ẩm thực của nó. Vậy là sau bữa đá bóng toát mồ hôi và thất thểu đạp xe vì đói, tụi tôi lại quây quần quanh tiệm bánh canh ven đường, vừa ăn vừa quệt mồ hôi hít hà vì ớt tiêu cay xè nhưng nước lèo lại thơm lựng, những miếng chả cá ăn ngon nhức răng. Con đường biển với những hàng cây xanh đầy bóng mát phủ lên lưng bọn con trai quần đùi áo thun đang cắm đầu ăn uống, chốc chốc những làn gió mát lạnh thổi qua làm những cánh hoa phượng đỏ thắm rơi lả tả trong gió.

Ăn uống no nê, tụi tôi tan hàng ai về nhà nấy, riêng tôi với K mập và thằng C lại nháy mắt nhau đầy ngụ ý. Thế là tôi lại phóng về nhà, tắm rửa cho thoải mái rồi lại chạy sang thẳng tiệm net quen thuộc trên đường TQ, đến nơi thì đã thấy K mập và thằng C chờ sẵn. Ba ông tướng ngồi chơi đủ các loại game vi tính, từ Gunbound online cho đến dàn trận Warcraft hay Yuri offline. Có lắm lúc 3 thằng cá nhau xem ai thắng cuối cùng sẽ được 2 người thua khao 1 chầu bánh canh chả cá và chè đá mệt nghỉ, tôi khôn lỏi dùng toàn mưu chước mà chẳng ai dùng đến để giành chiến thắng. Tỉ dụ như trong trò Ra2, khi K mập và thằng C còn đang loay hoay đưa xe kút kít đi khai thác tài nguyên thì tôi đã trút hết tiền mua cả đống kĩ sư, rồi dùng quân lính cho sẵn mò sang lãnh thổ 2 thằng kia mà giương Đông kích Tây. Nhân lúc 2 thằng này cười hể hả nhìn binh lính tôi lao đầu cho các ụ canh gác tụi nó bắn thì tôi đã âm thầm đưa kĩ sư vào nhà chính tụi nó. Và thế là roẹt roẹt 1 giây sau, cả 2 cái nhà chính đều thuộc về tôi, và tôi nhanh tay ấn nút Sell, dòng chữ “ You are victorius “ hiện ra giữa màn hình, tôi toàn thắng chưa đầy 5 phút đồng hồ. Kết thúc bữa đó, tôi ăn thả cửa trong khi 2 thằng kia đần mặt ra ngơ ngác tự hỏi sao tôi lại có thể nghĩ ra cái mưu chước đơn giản mà lại lợi hại đến như vậy, để rồi những hôm sau tụi nó doạ nếu tôi còn chơi cái mánh đó nữa thì ngay lập tức sẽ bị tẩy chay đồng loạt, thế là tôi đau khổ lại một lần nữa cất đi bí kíp đã lâu lắm mới lôi ra lại từ năm cấp 2.

Chơi net đã đời đến gần trưa, 3 thằng lại tan hàng chạy về nhà ăn cơm, riêng tôi thì đi chung đường với K mập thêm 1 đoạn nữa để ghé quán truyện gần nhà nó, và thuê một lô một lốc những bộ truyện manga của Nhật về nhà, vừa ăn trưa vừa đọc. Hết truyện hay của Nhật tôi chuyển sang truyện tranh kiếm hiệp của Trung Quốc, và sau đó lại mò sang dãy truyện thể thao như bóng rổ hay bóng đá. Và ít hôm sau nằm trên ghế salon say mê đọc bộ “ Chuyện xứ Langbiang “ của Nguyễn Nhật Ánh, quả thực lúc ban đầu tôi cứ nghĩ đây là tập truyện phỏng theo tác phẩm Harry Potter nổi danh toàn cầu. Nhưng lúc đọc xong tập 1 thì tôi đã lầm, truyện của chú Nhật Ánh quả thật là vẫn cuốn hút tôi như cái thuở nhỏ đọc Kính Vạn Hoa, hài hước mà cũng không kém phần gay cấn với hai nhân vật “ Chiến binh giữ đền ” Nguyên và Kăp’ly.

Và cứ đầu giờ chiều, tôi lại áo quần tươm tất phóng sang nhà Khả Vy, trong giỏ xe là cả đống cờ các loại, từ cá ngựa, cờ thú đến cả cờ tướng và cờ vua. Rồi em ấy xinh xắn bước ra mở cổng đon đả mời tôi vào nhà, chốc sau hai đứa ngồi nhâm nhi bánh ngọt và xem tivi với mấy đứa em họ của Vy. Xem chương trình tivi bình thường thì không sao, xem đến mấy phim hành động thì cũng không sao, chỉ trừ vài lúc thằng em họ của Vy phấn khích mà vung tay tứ lung tung, còn lại những lúc cả nhà hứng lên bất tử xem phim kinh dị thì tôi đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy…hãi hùng. Tôi thì vốn thần kinh thép từ nhỏ, xem phim ma mà cứ ngoác miệng ra cười, chẳng sợ quái gì sất, vì căn bản tôi biết ma quỷ chỉ là sản phẩm trí tưởng tượng của con người, khoa học đã chứng minh rồi. Thế nên phim kinh dị loại nào tôi cũng chả ngán, nhưng cũng chả muốn xem, vì chẳng có gì hấp dẫn. Thế nhưng ngồi xem với đám em lóc nhóc nhà Vy mới gọi là kinh dị, cứ đến những đoạn có ma cỏ hay quái vật bất thần hiện ra ngay màn hình thì y như rằng nhỏ em út khóc ré lên, và nhỏ khác thì hét toáng như cháy nhà, Vy thì thảng thốt đập vào lưng tôi một cách vô thức.

Vâng, phim ma tôi không sợ, quỷ yêu gì cũng không sợ, chỉ sợ mình đang tập trung mà lại có người đập cho giật thót, khiến tôi cũng toát mồ hôi thiếu điều muốn hét lên theo, nhưng trót mang thân phận nam nhi đại trượng phu nên phải kìm lại.

Xem phim chán, cả bọn rủ nhau ra khoảng sân hè sau nhà Vy mà bày cờ cá ngựa ra, tôi công nhận em Vy chơi cái gì không giỏi chứ cái khoản đánh cờ kiểu hên xui với oánh bài là số dách, oánh bài thì lúc Tết tôi đã thấy hãi hùng rồi, không nhất thì cũng về nhì. Và giờ thì lắm lúc tôi méo mặt nhìn Vy cười hì hì rồi đưa tay hất quân cá ngựa màu xanh của tôi lăn cái độp vào lại trong chuồng, hay ngẩn người nhìn em ấy thu tóm hết cả nhà cửa của tôi trong Cờ tỷ phú, đến khi tôi bặm môi kêu bán thân chơi tiếp thì em ấy mới lè lưỡi buông tha mà cho vay ít vốn gỡ gạc.

Chỉ đến khi tôi đem cờ tướng với cờ vua ra thì mới có cơ hội gỡ gạc danh dự, khi tôi liên tục hạ thằng em họ của Vy mấy ván không gỡ. Rồi nằn nì mãi thì em Vy mới chịu ngồi vào thử sức với tôi 1 ván cờ tướng, đang hả hê mường tượng ra cảnh tôi cho em ấy thua sát ván thì băng bọn K mập đã đứng réo trước nhà rủ đi chơi tối, tôi tiếc hùi hụi vì trời sao mà tối mau thế, sao không đợi tôi thắng Vy đã chứ !

Vẫn như mọi khi, tôi chở Khả Vy, K mập đèo nhỏ H, và bọn thằng L chạy theo bên cạnh. Thực ra thì bọn tôi không phải là ngày nào cũng tập trung đông đủ thế này, mà chỉ là tầm 1 tuần thì có một buổi kéo cả đàn đi tán chuyện cho vui thôi. Cũng con đường biển dài và rộng đó, chúng tôi thong dong vừa chạy vừa nói đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện ghép đôi thằng L với chị bí thư 11A1 đến chuyện bàn tìm nơi học thêm các môn học của năm tới.

Và một chốc sau, như lời mẹ tôi hay dặn, tôi dòm trời nổi màu đỏ, gió bắt đầu mạnh lên và mát hơn bình thường, thì lật đật hối cả bọn chạy như ma đuổi tìm chỗ trú mưa, đa phần thì tất cả đều bị ướt vì đường NTT vốn dĩ không có chỗ núp mưa, còn hiếm hoi vài lần thì chúng tôi tấp vào kịp một quán bánh căn ven đường.

Vâng, điều làm tôi nhớ nhất chính là những lúc này, khi ngoài trời mưa ào xuống như trút nước, và gió mạnh cứ giật vần vũ trên mái hiên, thì chúng tôi ngồi quây quần bên lò bánh căn nóng hổi, tay xoa xoa trên lò để hơ lấy hơi nóng, vui vẻ và ấm cúng. Cảm giác ngồi đợi từng vòng bánh căn ra lò dưới trời mưa thật không còn gì thú vị bằng, vì bánh ra nhanh quá, ăn xong không lẽ về ngay lúc trời mưa. Không đâu, ngồi ngắm mưa, tán chuyện cười giỡn cùng bạn bè, chốc chốc thảy 1 cặp bánh vào tô, tận hưởng hết vị béo ngon của bột bánh, cay cay của nước mắm, vị chua của xoài sống, tôi đồ rằng lạc thú trần gian không còn gì hơn nữa.

- Ê, thằng mập ăn hơn tao 1 cặp kìa !
- Hơn cái đầu mày, nãy tao gắp cho H chứ có ăn đâu !
- Ơ, cái thằng N, mày ăn mấy viên xíu mại rồi ?
- Mới 3 viên chứ mấy !
- Tổ bà, mày ăn bánh hay ăn xíu mại thế ???
- Bác ơi, cho thêm 2 vòng nữa đi !

Những ngày này, mãi mãi tôi cũng không bao giờ quên được, cảm giác con phố biển vào mùa mưa, tầm tã cả đêm nhưng có những người bạn chí thân đang cười nắc nẻ, chọc giỡn qua lại, vung đũa lung tung dưới mái hiên ướt sũng nước, và ánh đèn vàng vọt vẫn leo lét phía trên cao. Sau này, mỗi dịp hè về quê, tôi có đôi khi mong mỏi tìm lại một cơn mưa rào ngày xưa, để tôi lại chạy như bị rượt vào quán bánh căn gần đó, và lại tận hưởng cảm giác ấm áp ấy, khi mà bạn bè còn chưa tản mác mỗi đứa một phương.

Và ngẫm lại, cũng có một điều lạ lùng, đi với Vy, với nhóm bạn, tôi bao giờ cũng được tôn làm thần cơ diệu toán, vì lúc nào cũng là người phát hiện trời sắp mưa sớm nhất, nhìn một phát là biết ngay sắp có mưa to hay mưa nhỏ.Thế nhưng, những lúc ở cạnh bên Tiểu Mai, tôi lại chẳng thể nào làm được chuyện dự báo thời tiết đó, mọi sự cứ như là phó mặc cho trời vậy !

Chap 174 :
Khoảng thời gian đó, việc gặp Vy đối với tôi đã trở thành thói quen, hầu như ngày nào tôi cũng sang nhà em ấy. Sáng sớm thì gặp nhau trên trường ở sân bóng, thỉnh thoảng thì ban sáng tôi cũng…dẫn Vy vô tiệm net luôn, nằn nì mãi mới thấy cô nàng chịu ngồi vào máy, để rồi tầm vài giờ sau tôi đần mặt ra, há hốc mồm nhìn Vy chơi Sirius Sam còn xịn hơn cả mình, bắn trúng mục tiêu mà vẫn bình tĩnh vô cùng. Chiều thì có hôm tôi sang xem phim, không thì hai đứa đi dạo bãi biển, buổi tối nếu không đá cầu trước nhà thì cũng lại đạp xe lòng vòng dạo mát trong nội thành.

Gặp hoài đến nỗi, những buổi sáng Vy dậy trễ bước xuống dưới nhà đã thấy tôi đang ngồi giỡn với con cún thì cũng mỉm cười tự nhiên như chuyện thường ngày ở huyện, cơ mà con cún cưng của nhà em ấy cũng quen mặt tôi luôn. Chú cún này được đặt tên là Chuối, lông 2 màu đen trắng, tôi nhớ cái hồi mấy tháng trước lúc mà nó được đem về nhà Vy, lúc đó chỉ nhỏ bằng hai nắm tay, mà lại chưa biết đi, cứ nằm ù lì một chỗ, nhìn cái mặt yêu không chịu được. Hôm tôi sang rủ Vy đi học thể dục, lúc ngồi đợi em ấy, trông thấy con Chuối đang nằm vẫy đuôi, tôi liền bồng cu cậu để lên trên bàn. Thế là chú ta nhìn quanh quất một hồi mà không có đường xuống, bèn kêu ư ử trong miệng rồi lúc lắc cái đuôi, đi lòng vòng trên bàn, tôi nhìn y chang cục bông gòn ú na ú nần biết di động. Nhưng họ nhà cún là chúa lớn nhanh như thổi, bẵng đi gần 1 tháng tôi không sang nhà Vy, đến hôm mà tôi qua ăn cơm sau nửa tháng bị cấm túc, thì con Chuối chạy phốc ra, tôi thì theo bản năng sợ chó nhảy thót người lại, vả chăng tôi cũng nhớ nhà Vy đâu có con chó nào to như vậy. Định thần nhìn lại thì hoá ra đó là con Chuối, mới gần 1 tháng mà từ hai nắm tay giờ đã lớn thành chú cún xù lông, cu cậu cứ cục cựa cái đầu vào chân tôi miết.

- Chà, vẫn còn nhớ tao hở Chuối ? – Tôi cúi xuống vuốt ve nó.

Và giờ thì tôi dám chắc rằng mình chẳng thể nào bồng con Chuối mà thảy lên bàn như hồi nó còn nhỏ nữa, vì chắc chắn nó sẽ nhảy xuống đất cái một, đường hoàng oai vệ. Cứ thế mỗi lần sang nhà Vy, tôi lại có một vị quản gia bốn chân chạy lon ton ra đon đả mời khách vào, bất giác tôi thấy mình như người trong nhà Vy, vừa vui vui, vừa thấy là lạ.

Mà cũng nhờ Khả Vy, tôi mới biết thêm nhiều bài hát tiếng Anh hay tuyệt, như bài Only love và Cry on my shoulder.

- Nè, về nghe đi N, đĩa CD này của bạn chị hai tặng đó, nhiều bài hay lắm ! – Vy chìa cái đĩa nhạc ra.
- Ừm…mà của chị, N mượn về có làm sao không ? – Tôi ngần ngừ.
- Chẳng sao đâu, hai chị em nghe chung hoài mà ! – Vy lắc đầu đẩy vai tôi.

Thế là có những buổi trưa, tôi nằm ngây ngất với giai điệu hay tuyệt của Cry on my shoulder, hay da diết buồn của Only love. Nghe chưa đã, tôi lại phóng ra tiệm đĩa lựa thêm một list nhạc English về nghe thêm, nhớ lại bản As long as you love me mà Tiểu Mai nói là của nhóm Backstreet Boys, tôi ôm hết cả mấy album của nhóm này về, tiện tay vớ luôn của Westlife và N’sync. Thế là lại biết thêm cơ số các bài hát hay, mà trong đó thì tôi khoái nhiều bản vô cùng, như The call, I want it that way, hay My love, Miss you, và cực kỳ kết bài It’s gonna be me của nhóm N’sync. Tôi nghe nhiều đến độ mà sau này cứ hễ mỗi lần nghe những bài hát này là tôi lại nhớ đến mùa hè năm lớp 10, đó cũng là một cách nhắc lại ký ức rất tốt, một chất xúc tác cực kỳ hiệu quả khi nhớ về quá khứ.

Cũng có lúc, ngồi nghe bản As long as you love me, tôi nhìn lại câu mà Tiểu Mai dịch ra hồi lúc trước, lại thấy trong lòng gợi lại chút xao xuyến hôm nào. Và rồi giật mình nhấn next chuyển sang bài khác, chỉ vì tôi không muốn tâm tư mình còn vướng bận gì nơi Tiểu Mai nữa.

Rồi lại nhớ cái bận ngồi tán chuyện với Vy sau khi xem xong phim Harry Potter, tôi nổi hứng lên vung tay múa chân, bô lô ba la cả buổi rằng “ Chuyện xứ Langbiang “ của Nguyễn Nhật Ánh cũng hay chả kém gì Harry Potter. Nhìn Vy đang bĩu môi vẻ không tin, tôi đâm quạu quọ, hừ mũi phán một câu xanh rờn :

- Để rồi coi, Chuyện xứ Langbiang hay hơn Harry mặt sẹo gấp 10 lần, chắc luôn ! – Rồi phóng về nhà, chạy thẳng sang chỗ tôi hay thuê truyện, hốt lại phần 1 trong vẻ mặt ngỡ ngàng của bà chủ quán, vì chỉ mới tuần trước tôi vừa đọc truyện này xong.

Và trưa hôm sau, tôi lò dò ôm phần 1 của loạt truyện này sang nhà Khả Vy và nằng nặc bắt em ấy phải coi cho bằng được.

- Vy xem đi, cho 2 ngày phải xong hết phần 1 ! – Tôi tuyên bố.
- Ơ….này… ! – Em ấy tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên không để đâu cho hết.

Hai hôm sau, đúng hẹn tôi qua nhà Vy, gọi cửa mãi mới thấy em ấy xuống mở cổng, rồi lại lờ đờ bước vào, nhìn vật vờ cứ như thiếu sinh khí.

- Sao thế ? – Tôi nhìn Vy, mắt như thâm quầng, hai mí mắt mở không lên.
- Ừ…đọc truyện của N đó…. ! – Em ấy xụ mặt.
- Ớ….đọc thì sao mà như này ? – Tôi trố mắt.
- N bảo 2 ngày đọc cho hết phần 1, tối qua ráng thức cho xong nè ! – Nói rồi cô nàng đưa tay dụi mắt.
- Trời…nói giỡn thôi mà, thích đọc chừng nào thì….đọc chứ ! – Tôi lúng búng nói.
- ………. ! – Vy ngồi xuống ghế tựa cằm lên bàn, phụng phịu đôi má vẻ như ngủ không đủ giấc.
- Mà sao ? Thấy hay không ? – Tôi sốt sắng hỏi.
- Ừ, hay ghê, mướn tiếp phần 2 nha N ! – Em ấy gật đầu cười mỉm cười. 
- Ừm, N đem hết 3 phần còn lại qua đây rồi nè ! – Tôi nói rồi ra ngoài khệ nệ ôm chồng truyện vô.

- Ôi….nhiều vậy…. ! – Vy nhăn hí trán.
- Hì, rảnh lúc nào đọc đó, không có ép nữa đâu ! – Tôi khoát tay cười toe.

Cái tính tôi nó vậy, có những bộ truyện hay phim nào mà tôi thấy hay, thì đa phần tôi đều muốn nói cho mọi người cùng xem, cùng tận hưởng cái hay mà tôi đã khám phá. Mà hễ đã giới thiệu cho ai đó, thì người ta phải xem, xem xong phải khen lấy khen để, vậy mới hả dạ. Và tôi cũng cực kỳ ghét ai đó đang xem phim tôi giới thiệu mà lại nghễng ngãng sang chuyện khác không chú ý vào màn hình. Thế nhưng khi ai đó mà xem xong đã khen những câu đại loại như “ Hay quá “, “ Tuyệt vời “ thì tôi khoái chí cười tít mắt, và chắc chắn trong lúc đó có đứa bạn nào chơi ác bảo tôi khao hết bữa cơm thì dù có phải ở lại rửa chén cho quán thì tôi cũng phải khao cho bằng được. Đến nỗi sau này Tiểu Mai hay gọi đùa, nói rằng tật ưa nịnh chính là tính phù phiếm của tôi, và cũng là yếu điểm chí mạng rất dễ bị người khác lợi dụng.

Thế nên lúc này cũng vậy, nghe Vy khen truyện hay là tôi đã mãn nguyện lắm rồi :

- Thôi rửa mặt đi, rồi vòng vòng chơi, hén ? – Tôi nháy mắt.
- Ừa, đợi mình chút ! – Vy gật đầu rồi đi ra nhà sau.

Vậy là chốc sau, hai đứa lại đèo nhau lòng vòng bát phố, mỗi đứa 1 tai nghe của headphone mà nghe nhạc chung. Nắng sáng nhảy nhót trên vai thằng con trai đang vừa đạp xe vừa giả vờ than thở, sao cô nàng phía sau ăn gì mà bữa nay nặng quá vậy, để rồi thỉnh thoảng lại kêu ré lên vì nhận lãnh cái véo nảy lửa từ đằng sau. Rồi sau đó cô nàng lại cười cười xuýt xoa hỏi có đau không, và tôi được nước làm tới giả vờ nhắm tịt mắt khóc tu tu, báo hại lố qua nhà sách cần đến cả một đoạn.

- Chỗ này N phải tô màu đỏ chứ ! – Vy chìa cây cọ vẽ vào mẩu tượng nhỏ tôi đang cầm.
- Ớ, tô tượng mà cũng phải bắt ép nữa ? – Tôi lắc đầu ngoan cố.

- Chứ tự dưng cái nón xanh rồi cái mặt cũng màu xanh luôn hở ?
- Kệ, thích màu xanh !
- Khùng ghê, tượng gì mà chỉ có mỗi màu trắng với màu xanh !
- Còn đỡ hơn cái tượng bên kia, y chang con cá teppi 7 màu !
- Hay quá ha, đã xấu lại còn cãi bướng !
- Không phải là cãi, mà là tranh luận trên cơ sở quan điểm khác nhau về thẩm mĩ !

Tôi lim dim mắt tuôn một ra một lô một lốc những lí luận sặc mùi chính trị mà hay đọc được trên báo, chỉ khác là trên báo là Đại hội Đảng, còn ở đây là đại hội…tô tượng.

- Này thì tranh luận, ghét cái mặt ! – Vy cầm cái cọ quệt lên mũi tôi.
- Ớ…..cái……. ! – Tôi sững người, miệng vẫn ngoác ra như bị kê tủ đứng.
- Ha ha, mũi màu xanh rồi đó, vừa ý chưa !!! – Rồi em ấy phá ra cười nắc nẻ.
- À được…. ! – Tôi bặm môi bước tới.

- Này…làm gì đấy…ahhh… ! – Vy nín cười ngay tắp lự, nhìn tôi….hoảng hốt.
- Hề hề, đáp lễ lại thôi ! – Tôi cười nham hiểm.

Và chỉ bằng một động tác khoá tay gọn nhẹ, một tay tôi đã tóm gọn hai tay em ấy, và tay còn lại thì chọn loại cọ vẽ to nhất :

- Chà…để xem màu nào nổi nhất đây ta ?
- Thôi mà, giỡn mà, người ta nhìn kìa ! – Vy xuống nước năn nỉ.
- Đâu phải là con nít nữa, giỡn xong bảo nghỉ chơi ! – Tôi nhún vai đáp tỉnh khô.

- Hic….để Vy lau lại cho mà…..N….đi mà… ! – Em ấy lắc đầu nguầy nguậy.
- Quên đi, hớ hớ, màu tím chắc là đẹp đấy ! – Tôi nhúng cây cọ vào ô màu tím sậm.

- Đây này, cái mũi màu tím này ! – Tôi vừa nói vừa quơ quơ cây cọ đã thấm màu mực trước mặt Khả Vy.
- Khônggggg………. ! – Vy nhắm tịt mắt lại, trán nhăn hí.

Giỡn vậy chứ tôi cũng không nỡ quệt màu lên gương mặt xinh xắn này, chỉ là đùa lại chút thôi, mấy khi có dịp oai như thế này cơ chứ.

- Eh he he, dạ Vy !
- Ứ….dạ…… !
- Lần sau còn giỡn vậy nữa không ?
- Hết…..ồi…. !

- Dạ đâu ? Quệt này ! ! – Tôi lại dứ dứ cây cọ vô mặt Vy.
- Dạ….lần sau…bé Vy…không dám vậy nữa…. ! – Em ấy vẫn nhăn hí mặt.

- Ừm, mà tự dưng sao đói bụng quá ta ?
- Thả ra đi, tí về chiên cơm cho mà !
- Ừm, tốt, mà tượng ai tô đẹp hơn ?
- Thì…….. !
- Thì gì mà thì, ai tô đẹp hơn ???

- Tui tô đẹp hơn, ông tô xấu hoắc ! – Tức nước vỡ bờ, cô nàng thè lưỡi ra nói cứng.
- Á à….dám bật lại à…xem này, quệt này… ! – Tôi vờ làm mặt hung ác rồi chồm người lên, dí cây cọ ướt mực vào sát mặt em ấy.
- Ahhh….hông…… !!
- Hề hề ! – Thực ra tôi cũng không muốn quệt mực lên gì cả, chỉ là hù chơi vậy thôi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tự dưng ở đâu từ đằng sau dãy sách có thằng nhóc ranh chạy đâm bổ tới, hất cả người tôi ngã choàng vào người Vy.

Hai gương mặt gần sát vào nhau, tưởng như tôi chỉ cần rướn người thêm chút nữa là có thể…

Tôi cảm nhận rõ hơi thở nhè nhẹ từ phía đối diện….

Và cả hai đứa nhìn nhau, yên lặng !
__________________

Chap 175 :
Chưa bao giờ tôi nhìn Khả Vy gần đến vậy….

Và cũng chưa bao giờ tôi có cảm giác này… một chút thôi thúc, một chút ngập ngừng !!

Đó, là 1 giây dài nhất từ trước đến nay ! 

Tôi như một bản năng, chầm chậm đưa mặt lại gần Vy…..tôi sắp…..

- Ê ê, hôn nhau kìa tụi bây !
- Ế, giữa thanh thiên bạch nhật làm cái gì đấy ?
- Suỵt….im nào !!!!

Vâng, nếu đang ở những nước phương Tây, thì chắc chắc nụ hôn đầu đời của tôi sẽ là ngay tại đây rồi. Thế nhưng đây lại là phương Đông, vậy nên giờ mới có cái hoạt cảnh mấy đứa nhóc cấp 2 đang chỉ trỏ vào cái hiện tượng chỉ xảy ra trên phim ảnh này và kêu la ỏm tỏi.

Tôi ngượng ngập ngồi dậy, và Vy cũng ngồi lên theo, khuôn mặt cô nàng đã đỏ bừng.

- Cái….thằng quỷ con, trong nhà sách mà nó chạy thế đấy, lại còn…. ! – Tôi nói trống để chữa thẹn, và trong đầu thầm nhủ - “ Tao rủa cả nhà mày, ranh con phá đám ! “
- ……….. ! – Vy im lặng, tay cầm bức tượng nhìn mãi, cứ như bây giờ bức tượng nhỏ 7 màu sặc sỡ đó là thứ đẹp nhất trần gian, còn xung quanh toàn là ruồi muỗi vậy.

Tôi lại ngồi xuống chỗ cũ, nhìn em ấy vẫn chưa hết xấu hổ, cứ nhìn đăm đăm vô pho tượng, tay miết mãi vào đó :

- Thôi, kéo nữa là gãy luôn cái đầu nó bây giờ ! – Tôi tặc lưỡi.
- A….ừ…. ! – Vy giật mình.
- Về thôi ! – Tôi khoát tay rồi đứng dậy.
- Ừm… ! – Em ấy gật đầu rồi vội líu ríu theo sau tôi đi ra cổng.

Dọc đường về, hai đứa chẳng ai nói với ai câu nào, có lẽ chúng tôi đều hiểu rằng người kia đang nghĩ gì, hoặc giả chăng là vì những khoảng lặng có đôi khi lại là thứ ngôn ngữ tốt nhất, có thể biểu đạt những điều mà lời nói không thể nào mang lại được.

Gió nhẹ mát, những cánh hoa rơi từ hai hàng cây xanh bên đường rơi lả tả trong tiết trời mát mẻ, ánh nắng đã thôi vàng, nhường chỗ cho gam màu trong trẻo, dịu ngọt làm nền cho khung cảnh của khoảng thời gian chuyển giao từ nắng sang mưa.

Tôi chầm chậm đạp xe, trong đầu hãy còn ngẩn ngơ, và có chút gì đó như là…tiếc nuối . Vì khoảnh khắc vừa nãy, tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ biết đến cái gọi là “ nụ hôn đầu tiên“ là như thế nào.

- “ Thôi, vẫn chưa phải lúc ! “ – Tôi mỉm cười tự nhủ.

Và thật sự thì, vào lúc này, dù vẫn đang tiếc một chút, nhưng tôi lại cũng cảm thấy vui vui trong lòng, cứ như là tránh được cảm giác mình sẽ gây tội lỗi gì đó lớn lao lắm vậy. Thế nên ngay sau đó, tôi lại lẩm bẩm thêm :

- “ Hic….tiếc ghê….ơ mà cũng hên ghê ? Nhỉ ? Mà hên cái gì ta ?? “

Lạ lùng một nỗi, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà tôi đã vừa rủa vừa cảm ơn những tác nhân ngoại cảnh phá đám tôi đến hai lần. Lần đầu tiên là cơn mưa to đùng bất chợt tạnh đi, ngay cái lúc tôi đã để con tim mở lời với Tiểu Mai dưới mái hiên hôm nào, và hôm nay là lần thứ hai, ngay lúc tôi ngẩn ngơ để cho bản năng dẫn dắt mình đến nụ hôn đầu, còn bây giờ tôi lúc này đang mỉm cười thầm cảm ơn bọn nhóc thọc gậy bánh xe ban nãy, dù trước đó hãy còn đòi đào hết cả từ đường nhà tụi nó lên.

Tôi dừng xe lại phía trước chứ không vào nhà Vy nữa :

- Về nhé ! – Tôi cười tươi tỉnh, tỏ ra như vừa rồi hệt như chưa có chuyện gì.
- Ừm ! – Vy ngập ngừng gật đầu.
- Coi cái mặt kìa, sao thế ? Về đó, mai lại qua tiếp ! – Tôi vờ nhìn em chăm chú.
- Ừa, hi ! – Và em ấy cười lỏn lẻn, rồi đi mà như nhảy chân sáo vào nhà.

Tôi đần mặt ra, đứng yên tại chỗ ngơ ngác mất cả lúc, vì vừa rồi quả thật là em ấy cười rất xinh, vẻ e thẹn ngại ngần pha lẫn hạnh phúc như làm tim tôi đông cứng lại, giữ chặt không cho những cảm xúc này trôi đi đâu cả. Tôi đưa mắt ngước nhìn lên trời, rõ là vừa nãy vẫn còn đang âm u như sắp chuyển mưa, vậy mà giờ đây lại nắng lên giữa những luồng không khí ẩm ướt mát lạnh, làm chúng thêm phần lung linh như trong những bức tranh sau cơn mưa trời lại nắng.

- “ Không lẽ nụ cười của em có thể mang đến ánh nắng thật sao ? “

Ngày hôm đó, tôi vui hết cỡ, cái mặt cứ cười toe toét, đơn giản vì tình cảm giữa hai đứa giờ đã có một bước tiến lớn, dù chưa thật sự rõ ràng, nhưng đã là quá đủ để tôi cười như thằng nghiện suốt cả ngày rồi.

- Mày còn vác cái mặt đó lảng vảng quanh đây là tao dứt đẹp à nha ! – Ông anh tôi sầm mặt, vẻ như đang bí bài vở mà lại gặp cái mặt tôi phởn không chịu được.
- Ề hề hề, đại huynh không biết em vừa làm gì đâu, cứ học đi, hề hề ! – Tôi gan lì đột xuất, nhe răng cười toe.
- Mày vừa làm gì ? - Ổng liền phóng tới kẹp cổ tôi quật xuống nền nhà cái oạch.
- Á…a….để em nói…ái…ặc…. ! – Tôi la bài hãi, tay chân quờ quạng liên tục.

- Mày vừa làm gì ? Trúng số à ?
- Không, hề hề, còn hơn cả trúng số !
- Nói, nhanh !
- Đệ….hôn rồi. !
- Hả ? Hôn gì ?
- Thì hôn chứ gì, huynh sao thế ??
- Ý mày là…hôn môi ấy à ?
- Chứ sao, nụ hôn đầu đời, eh he he !

- Ghê…ghê vậy mậy ? Đi trước tao luôn rồi ! – Ông anh tôi trố mắt ngạc nhiên.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huynh à ! – Tôi vỗ vai ổng ra chiều bề trên đang an ủi bậc hậu bối kém cỏi trong chốn tình trường.
- Mà mày…hun nhỏ nào thế ? - Ổng liếm môi tò mò hỏi.
- Bí mật, không nói được ! – Tôi cười bí hiểm rồi nhanh chân tót lên lầu, không để cho ổng có cơ hội khai thác thông tin tuyệt mật.

Dù là dóc tổ với ông anh về chuyện nụ hôn đầu đời, nhưng tôi vẫn cảm thấy cứ lâng lâng cả người. Vì trước giờ tôi xem phim hay thấy cảnh con trai cứ sắp hôn con gái là bị ăn tát, thế mà hai bên má tôi vẫn còn nguyên xi, có lẽ Khả Vy đã….chịu tôi rồi, hê hê !

Ngày hôm sau, đi chơi với tụi K mập mà cái mặt tôi cứ ngáo ra, thằng nào hỏi gì tôi cũng cười toét miệng chẳng buồn trả lời, mà thay vào đó là tặc lưỡi lắc đầu, ra chiều tiếc rẻ cho tụi “ hậu sinh “ kế bên, đến giờ vẫn chưa được nếm vị ngọt của tình cảm trai gái lứa đôi.

- Cái thằng này, hôm nay mày sao thế ? – Thằng C thắc mắc.
- Sao là sao ? Mà tao có sao thì mày có làm sao ? Hắc hắc ! – Tôi ngửa mặt cười vang.
- Bố thằng bệnh ! – K mập lắc đầu ngao ngán.

Nhưng tôi mặc kệ, hổng thèm quan tâm thiên hạ nói gì, cũng không muốn kể gì, vì việc gì phải sẻ chia niềm hạnh phúc này ra cho cả đám chứ. Cảm giác lâng lâng này sẽ mãi là của riêng tôi mà thôi, à quên, là của Vy nữa chứ nhỉ !

Những ngày sau đó, hai đứa tôi lúc thì giỡn như giặc, nhưng có lúc lại đằm thắm nhẹ nhàng, giả vờ giận hờn vu vơ cũng có, mà yên lặng nhìn nhau đầy tâm ý cũng có.

- Sao nước biển lại mặn N nhỉ ?
- Ừm…nếu nước biển mà ngọt thì giờ này đâu có ai thu tiền nước nữa !
- Sao vậy ?
- Đại dương chiếm ¾ diện tích trái đất mà, xài chừng nào cho hết !
- Con người không nên dùng nước biển đâu !
- Hở ? 
- Vì con người nhúng tay vào chuyện gì, thì nơi đó cũng thay đổi hoàn toàn, rừng cũng vậy, biển cũng sẽ vậy mà thôi !
- Ngốc ơi, có dùng thì có cải tạo chứ !

- Nhưng có những điều mà khi đã sửa lại rồi, sẽ không còn được như ban đầu nữa !
- Điều gì ?
- Giống như tình cảm vậy đó, đã rạn nứt rồi thì khó hàn gắn lại lắm !

Tôi nhìn cô bạn gái nói năng hệt như một người trưởng thành mà ngạc nhiên khôn tả, bất giác thấy mình như một thằng nhóc cấp 1 vẫn chưa biết gì, gãi đầu ngại ngùng.

- Sao tự dưng lại nói vậy ?

Khả Vy im lặng không nói, chỉ khẽ vuốt tóc, mỉm cười nhìn xa xăm ra biển, ánh tà dương đã phủ xuống mặt biển xanh những làn ánh sáng đỏ vàng ấm nóng, lan dần từ đường chân trời vào bờ cát. Tôi nhìn sóng biển đưa từng đợt bọt nước trắng xoá phủ lên bàn chân hai đứa, rồi lại rút về, rồi sóng lại tràn lên, rì rào và lăn tăn.

- Vy thích biển lắm !
- Ừm…dĩ nhiên rồi, N cũng vậy !
- Ước gì là cơn gió nhỉ, tự do tự tại, phiêu du trên biển chẳng lo nghĩ gì cả !
- Gió biển, phải không ?
- Tên hay đó, hì !

Sóng vỗ rì rào từng cơn, bầu trời đã ngả dần về đêm, vầng dương lùi dần vào những đám mây.

- Nếu Vy là gió biển, thì N là….mặt trời, hì hì !
- Sao lại là mặt trời chứ ?
- Mình tài năng kinh thế, lúc nào cũng là vầng dương chói lọi, ha ha !
- Hứ, xạo ke !
- Ừm…vì có mặt trời mới có gió chứ, đúng không ?
- Ghê, nói cứ như muốn làm ba người ta !
- Không, không phải, ý là….. !
- Là sao ?
- Là…ở đâu có mặt trời, ở đó có gió, hì hì !

- Hứ, làm như tui là cái đuôi của ông ấy ! – Vy bĩu môi.
- Vậy N làm đuôi, chịu chưa, theo hoài hoài luôn, há ? – Tôi nháy mắt.
- Ừa, vậy còn được, hi ! – Em ấy nhoẻn miệng cười khẽ gật đầu, ánh mắt vui tươi, long lanh những giọt nắng cuối ngày.

Tôi lúc này chỉ muốn chính tay mình tạo ra được tiếng đàn guitar thánh thót, ngay tại đây, ngay giờ phút này, để góp thêm phần lãng mạn, để cô bạn gái của tôi lúc nào trên môi cũng nở nụ cười toả nắng như vậy mà thôi !

Chap 161-165 Chap 166-170
Chap 176-180 Chap 181-185